Thánh Địa Vùi Thây

Chương 91

Tôi đâm phải một vật thể bằng gỗ, sờ ngang sờ dọc liền nhận ra đây hẳn là một chiếc bè tre. Thế thì suy đoán của tôi về cả con đường nhóm Hai Tý đã đi và cách họ đi đều đúng rồi.

L*иg đèn duy nhất còn lại sắp sửa tắt, tôi vội trèo lên bè, kiểm tra xem họ có để sót chiếc nào không. Tôi quờ quạng vớ được cả một chùm, tâm trạng căng thẳng tức khắc xì ra.

Tôi đốt mấy chiếc để soi vị trí miệng giếng, phát hiện có người lại dùng son đánh dấu vào đèn. Chắc lúc viết người này không thể nhìn nên chữ có chút díu dít, khiến tôi mất một lúc mới đọc được.

“Ngọc đỉnh tháp?”

Tôi lẩm bẩm, thấy khá bất ngờ.

Tôi đã từng trèo lên trên chóp tháp chim để có một tầm nhìn bao quát, ở trên đấy chỉ toàn trứng, lấy đâu ra ngọc? Hay ý câu này là một viên ngọc đặt bên ngoài đỉnh tháp? Nếu thế thì chắc kích cỡ của nó chỉ ở mức trung bình nên tôi nhìn không ra.

Tôi xem xét thêm thấy ở trên một chiếc đèn khác có ghi chữ “Cứu” tâm trạng vui vẻ liền hạ xuống. Trường hợp tôi không mong muốn nhất đã được khẳng định, tình thế ngày càng rối rắm.

“Thôi, thôi. Cứ thoát khỏi đây rồi tính tiếp.” Tôi thở dài tự nhủ.

Trèo xuống dễ hơn trèo lên. Việc tìm từng chỗ bấu víu nhỏ để đu người đã khó, giữ được người thăng bằng theo phương thẳng đứng lại càng thêm gian truân. Tôi nghĩ vậy nên quyết định ăn uống nghỉ ngơi trên bè một lát cho lại sức rồi mới trèo.

Gió từ trên thổi xuống rất mạnh, lượng gió này không thể đến từ một nơi phong kín như tháp chim được, vậy có thể cái giếng mà tôi sắp trèo lên đây thông với ngoài trời. Thế liệu chờ tôi ở trên có phải lũ xác mỡ bò không?

Tôi vò đầu cảm thán biết vậy chẳng nghĩ, càng nghĩ càng nhút nhát.

Nhưng chung quy đâu có lý do gì để tôi ở lại dưới sông ngầm, nên sau một hồi nghỉ ngơi làm ấm cơ thể, tôi xắn tay áo tiếp tục liều lĩnh. Tôi từng tưởng thử thách trèo chung cư cứu hộ đã đủ gian truân, giờ mới thấy có dây leo vẫn còn tốt chán.

Quãng đường được dự đoán trước khó khăn mà nhờ thời gian nghỉ ngơi trước đấy, cộng thêm niềm khao khát thoát ra ngoài, tôi cảm thấy mình như về thời điểm sung sức.

Càng leo cao, tôi càng có dự cảm bất ổn. Giá mà tôi có thể nghe thấy âm thanh thì ít nhất còn suy được phần nào nguy hiểm. Chứ giờ khác gì diện phong cách thời trang của siêu nhân đen đâu, sai biệt ở chỗ anh ta là siêu nhân còn tôi là người thường.

Gió càng lúc càng to, báo hiệu cho việc tôi sắp đến đích. Tôi hít hà hơi dài, cố kìm nén không kêu lên vì mừng rỡ. Nhưng bỗng nhiên có vài vật thể liên tiếp rơi vào người tôi. Nho nhỏ nhòn nhọn sắc lạnh, là viên sỏi sao?

Cách rơi của chúng có vẻ hơi bất tự nhiên, chẳng lẽ-

Một khối đá đột ngột vỡ ngay trước mũi tôi kèm theo mùi khét lẹt đáng sợ luẩn quẩn trong không khí.

Trái tim tôi đập nảy lên khi nhận ra rằng-

Có ai đó đang đứng trên miệng giếng xả súng xuống!