- Giá nhập chung à?
Diệp Lăng Phi nghe xong lại càng ngạc nhiên. Theo ý hắn giá nhập của các cửa hàng hẳn là phải khác nhau, làm sao lại giống nhau được?
- Không còn cách nào, nếu chúng ta không tiếp thu cái giá này, thì cũng đừng tưởng bán sữa rồi!
Ông chủ kia nói.
- À, ra là thế!
Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, xem ra phương diện này có người thao túng, loại chuyện này rất nhiều. Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn bộ dáng có khổ khó nói của ông chủ tiệm. Hắn cũng không định hỏi thêm, dù sao nơi này là thành phố Đông Hải, cũng không giống thành phố Vọng Hải là địa bàn của mình, cũng không cần phải... biết rõ lắm, chỉ cần biết thành phố Đông Hải loạn hơn so với Vọng Hải là được. Diệp Lăng Phi tổng cộng mua ba gói sữa tươi, tính tiền xong, hắn cầm sữa tươi đi ra khỏi cửa hàng. Vừa lên xe. Diệp Lăng Phi thấy chiếc Toyota bạc đã vòng qua một cửa hàng nhỏ khác cách cửa hàng vừa rồi khoảng chừng hai trăm mét. Diệp Lăng Phi lần này không cần đoán, cũng biết bọn này lại đi thu phí quản lý. Diệp Lăng Phi khởi động xe, trong lòng thầm tính xem thành phố Đông Hải có thích hợp để ở lại không. Diệp Lăng Phi cảm thấy Chu Hân Mính sinh con cũng không cần sinh tại Đông Hải, có thể sinh tại Vọng Hải, dù sao thì Vọng Hải so với Đông Hải cũng an toàn hơn nhiều.
Xe về đến biệt thự, Diệp Lăng Phi cầm mấy thứ đồ vào trong nhà. Bạch Tình Đình vừa thấy Diệp Lăng Phi mua sữa tươi về, liền vội vàng cầm sữa đi tắm. Diệp Lăng Phi cầm những thứ khác đi vào bếp, hắn trước hết cần đem các thứ chuẩn bị cho tốt, chờ Bạch Tình Đình tắm rửa xong là có thể ăn sáng rồi. Chu Hân Mính xuất hiện tại cửa phòng bếp, cô mặc một chiếc quần dài nới rộng đai, bên ngoài khoác một kiện áo khoác màu cà phê.
- Có cần em giúp không?
Chu Hân Mính đứng ở cửa phòng thấy Diệp Lăng Phi bận rộn liền hỏi.
- Không sao, ở đây chỉ cần anh là đủ rồi!
Diệp Lăng Phi cầm trong tay một hộp sữa chua, đi tới trước mặt Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, hôn một cái lên mặt Chu Hân Mính, rồi lại vỗ nhẹ bả vai Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, em đi tắm với Tình Đình đi, anh có thể thu thập chỗ này.
- Em không tắm sữa!
Chu Hân Mính cười lắc đầu, nói:
- Để cho Tình Đình tự tắm đi, tắm nhiều cũng không có tốt, em ở đây nhìn anh!
- Anh thì có gì đẹp, em cũng không phải chưa thấy qua!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh toàn thân trên dưới còn chỗ nào em chưa thấy đâu?
Chu Hân Mính cười duyên nói:
- Em nói anh thế nào lại vậy, nói một chút đã nói chuyện bậy bạ rồi. Cũng may anh ở nhà, nếu bên ngoài mà nói vậy, coi chừng cảnh sát bắt anh!
- Cảnh sát bắt anh làm gì, anh cũng không làm chuyện xấu!
Diệp Lăng Phi đưa lưng về phía Chu Hân Mính, hắn đang chuẩn bị bữa sáng, đem sữa chua đổ ra cốc xong, hắn xoay người lại, miệng nói:
- Hơn nữa, ở đây là nhà chúng ta, nói thế cùng bà xã thì làm gì có vấn đề gì!
Chu Hân Mính tự biết nói không lại Diệp Lăng Phi, liền không tranh luận với Diệp Lăng Phi nữa, cô đứng ở cửa phòng nhìn Diệp Lăng Phi chuẩn bị bữa sáng. Diệp Lăng Phi chuẩn bị xong, liền bưng bữa sáng đến phòng ăn. Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ Bạch Tình Đình tắm rửa xong xuống ăn. Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính đi tới phòng khách. Hắn để cho Chu Hân Mính ngồi lên ghế salon trước, đi mở TV đối diện, cầm điều khiển từ xa đến ngồi bên người Chu Hân Mính.
- Hân Mính, em chỉnh kênh đi!
Diệp Lăng Phi đem điều khiển từ xa đưa cho Chu Hân Mính. Chu Hân Mính tùy ý bật một kênh xong, liền đem điều khiển từ xa đặt bên người. Thân thể rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi khoác vai Chu Hân Mính, không yên lòng xem tiết mục TV, một mực suy nghĩ làm thế nào cho Chu Hân Mính biết chuyện vừa gặp phải. Theo cách nhìn của Diệp Lăng Phi, chính mình cần phải nói rõ cho Chu Hân Mính chuyện bên này. Thành phố Đông Hải không tốt đẹp giống bề ngoài, chí ít ở dưới tòa thành phố này cất giấu nhiều tội ác. Diệp Lăng Phi nghĩ đến lần đầu tiên hắn tới Đông Hải, gặp phải rất nhiều côn đồ, liền cảm giác thành phố Đông Hải này tương đối loạn.
- Hân Mính, anh muốn nói với em một chuyện!
Diệp Lăng Phi quay mặt lại hướng Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đang xem say sưa, phụ nữ mang thai đều biến thành nhược trí, thường một tiết mục khô khan vô vị, các cô cũng xem say sưa. Chu Hân Mính nghe thấy Diệp Lăng Phi nói, cô xoay mặt qua Diệp Lăng Phi hỏi:
- Có chuyện gì hả anh?
- Anh thấy thành phố Đông Hải khá loạn, sau khi chúng ta tổ chức thành hôn ở Đông Hải, liền rời khỏi đây, anh không thích thành phố này lắm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Rời khỏi hành phố Đông Hải?
Chu Hân Mính hơi ngẩn người, không hiểu hỏi:
- Anh mới đến đây được vài ngày, làm sao biết nơi đây loạn?
- Có lẽ là một loại cảm giác!
Diệp Lăng Phi đem chuyện vừa nãy ra ngoài mua đồ, trong cửa hàng nghe được nói cho Chu Hân Mính. Chu Hân Mính nghe xong, lông mày hơi nhíu lại. Cô là cảnh sát, đối với chuyện thu phí quản lý này hiểu quá rõ, phí quản lý này còn gọi là phí bảo hộ. Mà chuyện giá nhập sữa tươi thống nhất, rất có thể là bị một số người lũng đoạn, ép buộc ông chủ tiệm bán loại sữa này, nói chung đây đều là việc tổ chức xã hội đen thường làm. Thành phố Vọng Hải cũng từng xuất hiện qua, nhưng thành phố Vọng Hải áp dụng đả kích mạnh mẽ đánh tan một tổ chức kiểu này.
- Diệp Lăng Phi, nếu như ở đây thật sự loạn như vậy mà nói, chúng ta hay là cân nhắc việc ở tại thành phố Vọng Hải!
Chu Hân Mính nói:
- Em cũng suy nghĩ qua vấn đề này, em có thể ở nhà không ra khỏi cửa!
- Đúng vậy, anh có thể mời bác sĩ riêng cho em, chuyên môn chăm sóc cho em!
Diệp Lăng Phi nói.
- Về phương diện bảo mật, em có thể yên tâm, phương diện này sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, anh tin tưởng sẽ không cho bố em có cơ hội gây ra ảnh hưởng xấu gì!
Chu Hân Mính khẽ thở dài, nói:
- Hiện tại chỉ có thể làm vậy, em cho rằng tình hình hủ hóa ở đây rất là nghiêm trọng, bằng không cũng không có chuyện như anh vừa kể!
- Hân Mính, ở đây hủ hóa không hủ hóa không có qụan hệ với chúng ta, chúng ta có thể đi ngang qua hoặc là tới nơi này du lịch, cũng không thể ở lại đây, nhất là anh không ở bên cạnh em, anh lại càng không yên tâm để em ở nơi này một mình!
Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính nói rằng:
- Trong lòng anh, em cũng không phải là cảnh sát, mà là vợ anh, em là người phụ nữ của anh, anh không muốn có bất cứ nguy hiểm gì xảy ra cho emí
- Em hiểu!
Chu Hân Mính nói:
- Anh cũng không cần lo lắng, em hiểu em không còn giống lúc trước, làm một nữ cảnh sát không sợ trời, không sợ đất nữa. Em bây giờ còn có ông xã, có hài tử, em sẽ vì gia đình mình mà suy nghĩ, không thể để ông xã của em lo lắng!
- Hân Mính, em hiểu là tốt rồi!
Diệp Lăng Phi đưa môi qua, dán lên môi Chu Hân Mính, tay hắn liền đưa vào. Bộ ngực sữa của Chu Hân Mính cũng để bàn tay to của Diệp Lăng Phi vân vê nhào nặn.
- Nhẹ chút, kẻo đυ.ng vào con!
Ngay khi môi Diệp Lăng Phi vừa rời khỏi môi Hân Mính. Chu Hân Mính thấp giọng nói:
- Anh chú ý một chút, nếu đè phải con thì sao?
- Anh sẽ không đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh sẽ rất cẩn thận, anh sẽ không làm hai mẹ con bị đau!
Diệp Lăng Phi nói rồi ngồi xổm xuống, vén làn váy Hân Mính lên, đưa đầu vào giữa hai chân Chu Hân Mính. Chu Hân Mính vội vàng nũng nịu kêu:
- Đừng náo loạn, đừng náo loạn. Tình Đình sắp xuống rồi!
Diệp Lăng Phi đâu có nghe Chu Hân Mính nói, đầu hắn vùi tại giữa hai chân Chu Hân Mính. Chu Hân Mính liền cảm giác hạ thân một trận tê dại, cuối cùng chỉ còn tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ. Ngay tại lúc Diệp Lăng Phi ngồi xuống trước Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình tắm xong cũng từ trên lầu bước xuống. Thấy tình cảnh này, Bạch Tình Đình ngẩn cả người. Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình đã xuống, vội vàng lấy tay đẩy Diệp Lăng Phi, nói:
- Đừng náo loạn, đừng náo loạn!
Đầu Diệp Lăng Phi nhấc ra khỏi hai chân Chu Hân Mính, xoay người lại nhìn Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi dang tay, nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, em đến vừa đúng lúc, anh đang muốn tìm em đây!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi vùi đầu giữa hai chân Chu Hân Mính, đã biết Diệp Lăng Phi đang làm gì. Thấy Diệp Lăng Phi dang tay, cô vội vàng nói:
- Ông xã, em không cần, em vừa mới tắm xong, em không muốn!
Bạch Tình Đình còn chưa nói hết câu, đã bị Diệp Lăng Phi bế lên.
- Ông xã, nhanh thả em ra, đừng náo loạn, đừng náo loạn!
Bạch Tình Đình liên tục kêu lên. Diệp Lăng Phi đâu thể nghe Bạch Tình Đình, hắn đem Bạch Tình Đình đặt ở bên người Chu Hân Mính, vén mở áo ngủ Bạch Tình Đình, vùi đầu vào trong...
Trong phòng ăn, Bạch Tình Đình vẫn liên tục bĩu đôi môi xinh xắn đầy vẻ bất mãn. Diệp Lăng Phi cắn một miếng hamburger to, miệng nhai nuốt, lại uống một ngụm sữa, mới hỏi:
- Tình Đình, em sao thế, sao lại tức giận?
- Em giận anh đó, anh là tên đại sắc lang, anh là tên đại hư hỏng!
Bạch Tình Đình lầm bầm nói.
- Anh làm chuyện gì à?
Diệp Lăng Phi không hiểu vì sao, hỏi.
- Anh còn không biết?
Bạch Tình Đình hỏi lại.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Bà xã đại nhân, anh làm sao biết anh phạm tội gì!
- Anh còn nói, anh vừa làm gì!
Bạch Tình Đình bĩu môi, lầm bầm:
- Ông xã. Anh thật hư hỏng, trước khi ăn còn cố ý làm vậy, đem em, đem em... tóm lại, anh cố ý, anh muốn bắt nạt em.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói những lời này, nở nụ cười, miệng nói:
- Bà xã đại nhân, em đang nói chuyện này à, anh còn tưởng chuyện gì, không phải đem dục hỏa của em đốt lên, rồi anh lại không có làm, vậy thì có sao, chúng ta vốn đang ở trong biệt thự, ngày hôm nay chúng ta có thể làm cả ngày!
- Đừng nói nữa!
Bạch Tình Đình vội vàng nói.
- Em muốn ăn, không cho anh nói tiếp nữa!
Da mặt Bạch Tình Đình rất mỏng, tuy nói cùng Diệp Lăng Phi là vợ chồng, giữa hai người không có bí mật gì đáng nói. Nhưng nếu nói đến loại chuyện này, Bạch Tình Đình còn thấy rất xấu hổ, không cho Diệp Lăng Phi nói ra. Diệp Lăng Phi cười cười, cũng không nói tiếp. Không chỉ có đàn ông háo sắc, phụ nữ cũng háo sắc, chỉ là đàn ông thì chủ động hơn, phụ nữ lại có vẻ tương đối kín đáo. Bạch Tình Đình tuy rằng trong lòng mong đợi, nhưng cô cũng không thể nói thẳng ra, chỉ có thể ám chỉ Diệp Lăng Phi, đến khi Bạch Tình Đình nghe được Diệp Lăng Phi không nói tiếp, tâm trạng mới tốt lên. Cơm nước xong, Chu Hân Mính mượn cớ muốn xem TV, không đi phòng ngủ với Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính làm vậy là cố ý, tuy nói Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi đã ngủ cùng nhau, nhưng những lần đó đều là buổi tối, nếu như ban ngày ban mặt, ba người làm chuyện này. Chu Hân Mính có chút ngượng ngùng. Vậy nên, cô mới có ý lảng tránh chuyện này, nói dối là muốn xem TV.
Diệp Lăng Phi không ép buộc Chu Hân Mính đến phòng ngủ, hắn cùng Bạch Tình Đình trở về phòng. Chu Hân Mính vẫn ngồi ở trong phòng khách xem TV, trong lúc không có chương trình gì, cô còn có thể gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, trò chuyện một lúc lâu. Thời gian đảo mắt đã đến hơn mười giờ. Chu Hân Mính đang xem một chương trình giảng những điều người phụ nữ cần chú ý khi mang thai, thì thấy Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình từ trên lầu bước xuống. Diệp Lăng Phi cầm trong tay chiếc điện thoại, vừa gọi vừa đi xuống lầu, một lúc sau, Diệp Lăng Phi cũng không đi về phòng khách mà đi vào phòng khách nhỏ. Ngược lại Bạch Tình Đình có chút mệt mỏi rã rời, hữu khí vô lực lê bước tới salon.
- Tình Đình, sao vậy, mệt lắm à?
Chu Hân Mính hỏi.
Bạch Tình Đình ngồi xuống salon, tựa lưng lên thành ghế, gật đầu đầy mệt mỏi, nói:
- Hân Mính, cậu cũng không phải không biết bản lĩnh của anh ấy, nhưng đáng trách nhất chính là tên Dã Thú kia. Khốn kiếp, hết lần này tới lần khác gọi điện thoại qua, hắn muốn qua thì cứ qua đi, gọi điện thoại làm gì, mình cùng anh ấy mới chợp mắt được một lúc, không lâu sau, đã bị tên Dã Thú kia đánh thức rồi, phiền muốn chết, nếu để mình thấy Dã Thú, nhất định phải mắng hắn một hồi, thật đáng giận!
Chu Hân Mính cười nói:
- Tình Đình, cậu có thể ngủ tiếp mà!
- Ngủ cái gì. Hân Mính, chúng ta đi chuẩn bị một chút.
Bạch Tình Đình nói đến đây ngáp một cái, ngáp xong, cô nói tiếp:
- Tên Dã Thú kia không hiểu sao qua muốn bên chúng ta, bây giờ đang nhờ Diệp Lăng Phi chỉ đường. Mình thấy mấy người Dã Thú cũng sắp tới thành phố Đông Hải rồi!
- Vậy à, mình đi thay quần áo!
Chu Hân Mính nghe bọn Dã Thú muốn tới, nói:
- Mình cũng không thể mặc bộ quần áo này đi.
- Buồn ngủ quá!
Bạch Tình Đình lại ngáp một cái, miệng nói:
- Mình phải đi rửa mặt, buồn ngủ muốn chết!
Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính hai người vừa đứng lên. Diệp Lăng Phi vừa gọi điện thoại cũng đã quay lại, nói:
- Chúng ta không cần sốt ruột, anh đã bảo bọn Dã Thú trước tiên đến khách sạn lớn Đông Hải chúng ta ở lần trước, chờ bên bọn hắn sắp xếp xong, Dã Thú lại gọi điện cho anh, sau đó chúng ta trực tiếp đến trung tâm thành phố ăn cơm!
Bạch Tình Đình vừa nghe vậy, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên, nói:
- Vậy thì tốt quá, em muốn ngủ một giấc trước đã, bây giờ em cảm thấy rất uể oải. Ông xã, lúc nào đi nhớ gọi em dậy!
Bạch Tình Đình nói xong, vừa ngáp vừa lên lầu. Chu Hân Mính không lên lầu ngay, mà bên tai Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:
- Em lo lắng thân thể Tình Đình hôm nay không thích hợp đi ra ngoài!
Diệp Lăng Phi đưa tay ngắt một cái vào ngực Chu Hân Mính, miệng nói:
- Hân Mính, em cũng học hư nhé!
Chu Hân Mính cười ha ha nói:
- Em học của ông xã đấy!
Chu Hân Mính nói xong, xoay người lên lầu, chỉ để lại một mình Diệp Lăng Phi trong phòng khách.