Đô Thị Tàng Kiều

Chương 677: Đến nhà em chơi đi!

Sáng hôm sau, Diệp Lăng Phi thức dậy cảm thấy rất đau đầu, lại còn hắt xì hai cái liên tiếp, hắn đoán là mình đã bị cảm. Diệp Lăng Phi đánh răng rửa mặt xong định đến phòng Chu Hân Mính tìm mấy viên thuốc cảm nhưng Chu Hân Mính đã đi làm từ sớm rồi. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ thấy đã hơn 8 giờ, hắn xoa xoa huyệt thái dương rồi đi xuống tầng một. Trương Vân đang khom người lau chùi bàn ghế ở phòng khách. Vừa thấy Diệp Lăng Phi đi xuống. Trương Vân đứng thẳng dậy, nói:

- Diệp tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.

Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Trương Vân thấy Trương Vân dùng giẻ lau liền hỏi:

- Trương Vân, biệt thự cũng có máy hút bụi sao cô không dùng cho tiện?

- Dùng khăn thì sạch hơn!

Trương Vân mim cười đáp.

- Tôi nhàn rỗi quá nên muốn nghĩ ra chút việc để làm.

- Đúng là hết cách với cô!

Diệp Lăng Phi không đi ăn sáng mà ngồi xuống ghế salon, cầm lấy tờ báo mới mua sáng nay, miệng thì hỏi:

- Trương Vân, cô đã quen với cuộc sống ở đây chưa?

- Tôi thấy rất thoải mái, mọi người trong nhà Diệp tiên sinh đều đối xử tốt với tôi!

Trương Vân đáp.

- Vậy là tốt rồi, chỉ cần cô thích cuộc sống này là được!

Diệp Lăng Phi nói.

- Cô cứ ở đây, đến khi nào tìm được người thích hợp thì cô có thể lập gia đình!

Trương Vân nghe Diệp Lăng Phi nói lập tức biến sắc, vội vã nói:

- Diệp tiên sinh, có phải tôi đã làm sai điều gì không. Chỉ cần anh nói ra tôi sẽ lập tức sửa đổi!

Diệp Lăng Phi buông tờ báo xuống, cười với Trương Vân:

- Không phải vậy, chỉ là tôi thấy cô không còn trẻ nữa, nên suy nghĩ cho tương lai sau này của mình.

- Tôi chỉ muốn làm người giúp việc ở đây thôi!

Trương Vân thấp giọng nói.

Nhìn bộ dáng của Trương Vân. Diệp Lăng Phi đứng dậy đi tới vỗ vai cô, đồng thời động viên:

- Được rồi được rồi, cô nhìn cô xem, tôi vừa nói một câu như vậy có cần kích động thế không. Nếu như cô thực sự không muốn đi thì cứ ở lại đây cũng được.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa day day hai bên thái dương. Trương Vân thấy vậy quan tâm hỏi:

- Diệp tiên sinh, anh không được khỏe à?

- Tôi thấy hơi đau đầu, không biết có bị cảm không!

- Diệp tiên sinh, để tôi đi lấy thuốc cảm cho anh!

Trương Vân vội vàng rửa tay rồi chạy đi lấy mấy viên thuốc, sau đó lại rót một cốc nước ấm đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, để tôi đánh gió cho anh!

- Cũng được!

Diệp Lăng Phi uống thuốc xong liền ngả người tựa vào ghế salon, Trương Vân đứng ở phía sau nhẹ nhàng day trán cho hắn. Ngay lúc đó, điện thoại di động của Diệp Lăng Phi bỗng đố chuông. Diệp Lăng Phi lấy máy ra thấy người gọi là Lý Khả Hân. Hắn biết Lý Khả Hân gọi cho mình nhất định là vì chuyện tiền bảo hiểm. Diệp Lăng Phi bấm nút nhận cuộc gọi, hỏi:

- Khả Hân, em có chuyện gì mà tìm anh vậy?

Ngữ khí của Lý Khả Hân cực kỳ kích động, cô hưng phấn kể:

- Nhân viên của công ty bảo hiểm Dân An đã gọi điện thoại cho em. Bọn họ nói nguyên nhân gây hỏa hoạn là do đường ống quá cũ kỹ, vì vậy bọn họ quyết định sẽ bồi thường cho quán cà phê.

- Vậy thì tốt quá rồi, em cũng không cần phải lo lắng nữa!

- Diệp Lăng phi này, bây giờ anh có rảnh không, em muốn đi ăn mừng một bữa, hôm nay em mời khách.

- Tất nhiên là anh đi chứ. Đúng là người có tiền có khác, muốn mời khách thì mời khách. Người nghèo như anh thích nhất là được người ta mời đi ăn cơm đấy. Nói đi, em định mời anh đi đâu, ăn món gì vậy?

- Ản uống cái gì chứ, bây giờ hẵng còn sớm. Anh cả ngày chỉ có biết ăn thôi, em muốn hôm nay chúng ta đi chơi, chơi thật thỏa thích.

- Được thôi. Chúng ta gặp mặt ở đâu đây?

- À, chúng mình gặp nhau ở quán cà phê chỗ trung tâm bách hóa Việt Dương đi, bây giờ em đang ở chỗ đấy!

Diệp Lăng Phi "ừ" một tiếng rồi dập máy. Trương Vân thấy Diệp Lăng Phi muốn đi ra ngoài liền nói:

- Diệp tiên sinh, anh còn chưa ăn sáng đó!

- Thôi không cần đâu, tôi có việc phải đi trước đây!

Diệp Lăng Phi nói xong liền đi lên gác. Trương Vân nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng Phi, không tự chủ được khẽ thở dài. Diệp Lăng Phi đến quán cà phê trong bách hóa Việt Dương thì thấy Tần Dao cũng ở đó, đang tán gẫu với Lý Khả Hân. Tần Dao đã thay đổi rất nhiều, không còn dáng vẻ non nớt của một sinh viên như trước đây nữa. Thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, Tần Dao vội vã đứng dậy rời khỏi quán cà phê, bộ dạng như muốn tránh mặt Diệp Lăng Phi.

- Tần Dao sao lại đến đây?

Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên cạnh Lý Khả Hân, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Lý Khả Hân khẽ thở dài, nói:

- Cô ấy đến kể khổ với em.

- Kể khổ à?

Diệp Lăng Phi cầm lấy chén cà phê Lý Khả Hân đã uống một nửa, uống một ngụm rồi đưa tay lau mồm, nói:

- Cô ấy thì khổ cái gì. Em không thấy Tần Dao ăn mặc sành điệu thế nào sao, cả ngày bám theo đuôi Lâm Tuyết còn quay ra kể khổ, em không thấy nực cười sao?

Lý Khá Hân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, lập tức tò ra khó chịu:

- Đàn ông các anh sao lại nói như vậy nhỉ, mọi người đều không ngốc, ai chẳng biết Lâm Tuyết có mưu đồ bất chính, Tần Dao tới đây để kể với em về chuyện này. Em thấy cô ấy trong lòng rất đau khổ, chỉ là không dám nói ra.

Diệp Lăng Phi bĩu môi:

- Anh chỉ biết cô ấy có rất nhiều tâm kế.

- Diệp Lăng Phi, sao anh có thể nói chuyện khắc bạc (khắc nghiệt, bạc bẽo) thế nhi. Cuộc sống của Tần Dao vốn chẳng sung sướиɠ gì, ở nhà cũng không có tiền. Cô ấy chỉ muốn cuộc sống của mình và gia đình tốt hơn, anh dựa vào cái gì mà nói người ta như vậy!

Lý Khả Hân rất không vui, chỉ trích.

- Anh có biết không, cô ả Lâm Tuyết kia cũng không phải người hảo tâm gì, cô ta muốn Tần Dao bồi tiếp một tên đàn ông xấu xa.

Diệp Lăng Phi hừ lạnh:

- Đáng đời, tất cả đều do nó tự tìm lấy thôi!

Lý Khả Hân nghe vậy, đứng bật dậy nói:

- Anh nói cái gì vậy, sao anh lại nói như thế hà?

Lý Khả Hân nói xong, thở phì phì đi vào bên trong. Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân nổi giận vội vàng chạy theo nắm tay cô, nói:

- Được rồi được rồi. Khả Hân, em đừng tức giận mà, chỉ là anh cảm thấy Tần Dao không đáng để chúng ta giúp đỡ thôi.

Lý Khả Hân vung tay thoát khỏi cái nấm của Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh có biết vừa rồi Tần Dao nói sì với em không?

- Cô ấy nói cái gì vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tần Dao nói rằng Lâm Tuyết muốn để cô ấy qua lại với...

Lý Khả Hân vừa định nói ra, thấy nơi này có người bèn không kể hẳn ra, chỉ thuận miệng nói rằna:

- Tóm lại là một lão già.

- Có phải là Từ Hàn Vệ không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Lý Khả Hân cả kinh:

- Làm sao mà anh biết?

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Anh đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy!

- Anh đã biết sao lại không trợ giúp Tần Dao?

Lý Khả Hân hỏi.

- Tại sao anh phải giúp cô ta. Anh đã nói rồi, con đường này là do Tần Dao lựa chọn, nếu nó không tình nguyện thì không người nào có thể ép Tần Dao đi con đường này!

Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi, cắt lời:

- Thôi bỏ đi, không đề cập tới chuyện này nữa. Vừa nãy tâm tình vẫn còn tốt nên em mới muốn đi chơi, bây giờ chả có tâm trạng đâu mà chơi bời cả, em không đi nữa!

- Không thể nào, em gọi anh đến đây rồi lại bảo là không đi nữa, em muốn chọc tức anh đấy hả?

Diệp Lăng Phi cố ý bất măn.

- Em làm như vậy là không được đâu.

- Em thích thế thì làm sao!

Lý Khả Hân vênh mặt ưỡn ngực, thản nhiên nói.

- Ai bảo anh khi dễ em.

- Anh khi dễ em? Trời ạ, anh khi dễ em lúc nào cơ chứ?

Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy lập tức phàn bác.

- Em đừng có điêu ngoa như vậy!

- Em cứ nói xấu anh đấy!

Lý Khả Hân tỏ vẻ không thèm nói đạo lý, Diệp Lăng Phi thấy vậy đành nói:

- Đàn ông tốt không chấp phụ nữ, anh đấu không lại em thì anh đi là được chứ gì?

Nói xong. Diệp Lăng Phi quay người định bỏ đi. Lý Khá Hân thấy hắn chấp nhặt như vậy, trong lòng nóng nảy, vội nói:

- Nếu anh bỏ đi thì từ nay về sau em... Em không bao giờ để ý đến anh nữa.

Diệp Lăng Phi nghe vậy quay lại nói:

- Khả Hân à, em đang làm cái gì vậy? Không phải vừa rồi em muốn anh về sao, bây giờ lại nói anh mà đi về thì không quan tâm đến anh nữa. Rốt cuộc em muốn anh về hay ở lại đây?

- Anh đã muốn đi thì em cũng giữ!

Lý Khả Hân bĩu môi, hờn dỗi nói:

- Em cũng biết em là con nhà bình dân, người đó vốn không thích em mà em cứ quấn lấy nên khiến người đó khó chịu, đúng không?

Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân giận dỗi, biết trong lòng Lý Khả Hân rất yêu mình, chỉ là câu nói vừa rồi đã chọc tức cô nên Lý Khả Hân trong lúc tức giận mới nói lời khó nghe như vậy. Bây giờ Lý Khả Hân đã nguôi giận nhưng ngại mặt mũi nên không chịu xuống nước. Diệp Lăng Phi lập tức dỗ dành:

- Được rồi, Khả Hân, là lỗi của anh, lúc nãy anh nóng tính quá nên mới như vậy!

- Em không thèm giận dữ với anh!

Lý Khả Hân bĩu môi nói.

- Em chỉ giận chính bản thân mình!

- Khả Hân à, nơi này không chỗ thích họp để nói chuyện, nếu người khác thấy thì không hay đâu, có khi họ còn tưởng anh đã làm gì em!

Diệp Lăng Phi thấp giọng.

- Dù sao đây cũng là bách hóa Việt Dương, em muốn nghịch ngợm thì cũng không nên làm loạn ở đây, cùng lắm thì anh đồng ý với em, em muốn đến đâu thì anh sẽ đi cùng em.

Lý Khả Hân nghe vậy lập tức ngẩng đầu hỏi lại:

- Anh nói thật không đó?

- Thật mà!

- Tốt quá, vậy anh theo em đến một nơi nhé!

Diệp Lăng Phi không ngờ nơi Lý Khả Hân dẫn mình đến lại là khu chợ thực phẩm ngay gần nhà cô. Diệp Lăng Phi dừng xe bên ngoài, nhìn Lý Khả Hân đang tháo dây an toàn, nghi hoặc:

- Khả Hân, em đến chỗ này làm gì vậy?

Lý Khả Hân tỏ vẻ bí mật:

- Không phải anh đã nói hôm nay sẽ đi với em cả ngày sao, bây giờ anh ngoan ngoãn chờ ở đây không được đi đâu đấy!

Nói xong, Lý Khả Hân xuống xe, Diệp Lăng Phi đành ngồi chờ trong xe, không biết Lý Khả Hân muốn làm gì. Ước chừng mười phút sau, Lý Khả Hân mang theo một ít đồ ăn trở về.

- Khá Hân, em làm gì vậy?

- Em đi mua thức ăn, anh thấy rồi còn hỏi sao. Em muốn mua ít đồ ăn để về nhà nấu cơm cho anh.

- Không thể nào. Khả Hân, lòng vòng cả nửa ngày trời hóa ra em muốn anh đến nhà em à?

Diệp Lăng Phi kinh ngạc hỏi.

- Anh sao vậy, lê nào anh không muốn đến nhà em chơi?

Lý Khả Hân vừa nghe vậy lập tức nhíu mày, hờn giận nói:

- Có phải anh ghét em nến không muốn đến nhà em đúng không?

Diệp Lăng Phi vội vã giải thích:

- Khả Hân, em đừng giận, nghe anh nói này...

Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân giận dữ, thầm mắng mình ngu ngốc lại hỏi cái câu đần độn như vậy, vội vàng nói tiếp:

- Khả Hân, anh hỏi vậy vì lo lắng chuyện cha mẹ em, lúc anh gặp hai bác không biết phải ăn nói thế nào.

Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy liền nở nụ cười, nói:

- Vấn đề này thì anh không cần lo, hôm nay cha mẹ em không có ở nhà đâu!

- Không ở nhà có khi còn tệ hơn ấy chứ!

Diệp Lăng Phi thì thầm.

Lý Khả Hân không nghe rõ hắn vừa nói gì liền quay sang hỏi:

- Anh vừa nói câu gì thế?

- Anh nói cha mẹ không ở nhà thật là tốt quá!

Diệp Lăng Phi lập tức sửa giọng.

- Hừ, em biết thừa anh nghĩ cái gì. Em nói trước với anh, em dẫn anh về nhà chỉ để nếm thử tay nghề nấu ăn của em thôi, đừng có nghĩ đến mấy cái thứ bậy bạ, nằm mơ mới được nhé!

- Không đâu, không đâu, anh là người trung hậu thật thà!

Diệp Lăng Phi ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng biết ai nghĩ đến mấy cái đấy đâu, đang yến đang lành lại mời mình đến nhà, không phải điều này đã nói rõ tất cả rồi sao?"

Đương nhiên Diệp Lăng Phi chỉ dám nghĩ thế chứ không dám phát ngôn bừa bãi, hắn lái xe đến khu tập thể Lý Khả Hân đang ở, hai người xách theo túi thức ăn đi vào trong, đúng lúc đó gặp một bà lão cũng ở đây. Bà lão thấy Lý Khả Hân đi cùng một người đàn ông, nhanh chóng đến chào hỏi:

- Khả Hân dẫn bạn trai về nhà đó hả?

- Vâng ạ, đây là bạn trai cháu!

Lý Khả Hân ở ngay trước mặt bà lão thân mật khoác tay Diệp Lăng Phi, vẻ mặt tươi cười đầy hạnh phúc. Diệp Lăng Phi không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý chào bà lão. Khi hai người rời đi thì nghe thấy bà lão nói thầm:

- Anh chàng này hơi xấu trai!

Diệp Lăng Phi nghe câu này, chỉ biết than thở buồn bực. Lý Khả Hân khoác tay hắn, cười đầy vẻ thích thú:

- Nghe thấy chưa, người ta nói anh xấu trai đó!

- Anh đâu có xấu trai, mọi người thường nói anh rất giống Châu Nhuận Phát đó!

Diệp Lăng Phi cố ý lắc đầu, hỏi:

- Khả Hân, em nhìn anh có giống Châu Nhuận Phát không?

- Không giống, chẳng giống chút nào cả!

Lý Khả Hân cười nói.

Diệp Lăng Phi bĩu môi, đáp:

- Không giống thì sao, tất nhiên là Châu Nhuận Phát không đẹp trai bằng anh, anh thèm mà bắt chước hắn!

Cha mẹ của Lý Khả Hân đều không ở nhà. Lý Khả Hán mở cửa nhường Diệp Lăng Phi vào trước. Đây là lần thứ hai Diệp Lăng Phi đến nhà Lý Khả Hân, từ khi xảy ra chuyện của Lưu Hải thì đã lâu rồi hắn không đến đây. Diệp Lăng Phi cảm thấy nơi này hơi xa lạ, không tìm được ghế ngồi trong phòng khách nên đành phải đứng.

Lý Khả Hân xách túi đi vào sau đó đóng cả cửa chống trộm. Thây Diệp Lăng Phi đứng trong phòng khách ngơ ngơ ngác ngác. Lý Khả Hân bèn nhắc:

- Phòng khách nhà em sao sánh được với nhà anh, anh đừng đứng nhìn nữa, mau ngồi xuống đi, ngồi đâu cũng được!

- Khả Hân, không phải anh không muốn ngồi mà là không biết ngồi ở đâu!

Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói.

"Hic". Lý Khả Hân bật cười, nói:

- Anh xem, em đãng trí quá, mấy cái ghế nhà em đều bị mẹ em cất đi rồi. Ai, em cũng không có cách nào, ai bảo nhà em quá bé, sao hoành tráng như nhà anh được nên phải tiết kiệm không gian thôi. Anh chờ một chút em đi lấy ghế cho anh!

Lý Khả Hân đem túi thức ăn vào phòng bếp rồi lấy một chiếc ghế nhựa cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Nếu anh thấy ngồi đây không thoải mái thì đến phòng em, em bật máy để anh lên mạng.

- Không cần đâu, anh ngồi đây cũng được!

Diệp Lăng Phi yên lặng ngồi trong phòng khách, nhìn Lý Khả Hân đeo tạp dề đi vào phòng bếp.

- Khả Hân, sao em không mua nhà mới đi? Nhà em hơi chật chội, nên chuyển đến chỗ khác thôi!

Lý Khả Hân đang chế biến thức ăn, nghe Diệp Lăng Phi hỏi vậy liền đáp:

- Anh nghĩ em là anh chắc, nói mua nhà là mua được luôn. Em mà có tiền mua thì đã tốt. Nhà em xây chắc cũng hơn hai mươi năm rồi, từ lúc em mới chào đời đã ở đây, anh thử tính xem chỗ này có lịch sử lâu đời đến mức nào rồi.

- Ừ, anh thấy nơi này cũng phải 30 năm rồi, hai mươi thế nào được, cả Khả Hân nhà ta cũng sắp 30 tuổi rồi mà!

Diệp Lăng Phi cố ý chọc.

Phụ nữ sợ nhất người khác nói mình già. Lý Khả Hân đang rửa rau, vừa nghe Diệp Lăng Phi nói mình sắp 30 tuổi, lập tức lao từ phòng bếp ra, mặc kệ bàn tay vẫn dính đầy nước, đánh về phía Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Anh sắp 30 thì có!

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng chặn tay Lý Khả Hân, cười nói:

- Khả Hân, đừng giận mà, anh chỉ đùa một chút cho vui thôi. Khả Hân của anh mới chỉ hơn 20 một chút, sao có thể già nhanh thế được!

- Anh nói thế còn tạm chấp nhận được!

Lý Khả Hân nghe hắn nói vậy liền nở nụ cười. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội sờ vuốt vuốt bàn tay của Lý Khả Hân, khen ngợi:

- Xem tay của Khả Hân nhà ta mềm mại không này, làn da mịn màng như mỡ đông vậy!

- Anh chỉ được cái dụ dỗ con gái là giỏi, em không thèm tin anh đâu!

Lý Khả Hân đò bừng mặt, cô không rời đi mà ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi, hai tay khoác lên vai hắn, cười nói:

- Em biết mình thưa kém bà xã của anh nhiều lắm, người ta là Đại tiểu thư cao sang quyền quý, làn da cô ấy nhất định rất nõn nà, con nhà nghèo như em làm sao sánh được những người ở tầng lớp thượng lưu!

Diệp Lăng Phi ôm eo Lý Khả Hân, cười nói:

- Khả Hân, em nói vậy là có ý gì, anh không hiểu!

- Không hiểu thì thôi, em không giải thích gì đâu. A, anh buông tay, đừng hơi tí lại ôm ấp người ta như tên dê xồm thế. Em đã cho anh ôm em đâu?

Lý Khả Hân bất thình lình trở mặt làm Diệp Lăng Phi cũng phải thấy bất đắc dĩ, lắc đầu nói:

- Khả Hân à, đấy là em tự ngồi lên đùi anh đấy chứ, cái này thì liên quan gì đến anh?

- Em thích ngồi đâu thì ngồi, không được sao. Em nói cho anh biết, em được quyền vô lễ với anh còn anh thì không đâu!

Lý Khả Hân nói xong cười sảng khoái, đứng dậy đi vào phòng bếp. Lý Khả Hân bắt đầu nấu nướng, cô hỏi với ra phòng khách:

- Diệp Lăng Phi, anh thích ăn hơi mặn hay ăn nhạt?

- Tùy em thôi, anh dễ nuôi lắm, em nấu thế nào anh cũng ăn được!

Lý Khả Hân cười nói:

- Được, đã thế em nêm muối mặn chết anh, xem anh còn nói gì được nữa!

Lý Khả Hân nói vậy nhưng mấy món cô làm thường thiên về thanh đạm. Lý Khả Hân nấu hai món, động tác của cô rất thành thạo, dọn cơm xong liền gọi Diệp Lăng Phi:

- Anh vào ăn cơm đi!

Diệp Lăng Phi đi vào, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bàn ăn, chưa chỉ đã bốc một miếng thịt định bỏ vào miệng. Lý Khả Hân vội vàng vỗ vào tay hắn, nói:

- Sao anh lại bốc tay như vậy, bẩn quá! Mau đi rửa tay rồi còn ăn cơm!

"Rõ!" Diệp Lăng Phi nhanh chóng đi rửa tay rồi quay trở lại. Lý Khả Hân xới cơm cho hắn, cô ngồi xuống cạnh Diệp Lăng Phi, gắp một miếng thịt đưa lên miệng hắn, nói:

- Anh nếm thử đi!

Diệp Lăng Phi há miệng ngoạm miếng thịt, sau đó nhắm mắt lại, nói:

- Được đấy, mùi vị không tệ!

Lý Khả Hân nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi như vây, cười nói:

- Được rồi, không cần phải khen em nữa. Anh mau ăn đi, chắc anh đói bụng lắm rồi.

Diệp Lăng Phi gắp một ít rau, không ăn mà kề vào miệng Lý Khả Hân. Lý Khả Hân mim cười đầy hạnh phúc. Cô chậm rãi ăn chỗ rau đó, đôi môi hơi mấp máy, cuối cùng cất tiếng hỏi:

- Có phải ở nhà anh hay đút cho bà xã ăn như vậy không?

- Bà xã của anh không cần anh gắp cho ăn như vậy, có thể nói em là cô gái đầu tiên được anh đút cho ăn đó!

Những lời này của Diệp Lăng Phi làm Lý Khả Hân cảm thấy cực kỳ ấm áp, hận không thể lập tức nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi đề được đôi tay cường tráng bao bọc. Vẻ mặt Lý Khả Hân viết rõ hai chữ "Hạnh Phúc", cô vui vẻ nói:

- Em muốn anh bón cho em ăn nữa.

Diệp Lăng Phi nghe vậy trong lòng mắng thầm: " Mình đúng là thằng ngu, không dưng lại nói những lời này làm gì, đúng là tự mua dây buộc mình. Bây giờ thì vui rồi, lại phải đút cho người khác nữa chứ!"

Lý Khả Hân ngoài miệng nói muốn Diệp Lăng Phi xúc cho cô nhưng chỉ ăn thêm vài miếng cô không làm phiền Diệp Lăng Phi nữa. Cơm nước xong xuôi, Lý Khả Hân dẫn Diệp Lăng Phi đến phòng của mình.

- Anh ngồi đây mà xem phim hay lên mạng thì tùy, em đi dọn dẹp một chút!

Lý Khả Hân nói xong không chờ Diệp Lăng Phi cho ý kiến, đi đến bàn làm việc bật máy vi tính. Diệp Lăng Phi cũng đứng lên đi tới phía sau Lý Khả Hân, ghé sát mặt cô, nhẹ nhàng nói:

- Khả Hân, em không cần bận bịu như thế. Anh chỉ ngồi một lúc thôi, chiều nay anh có việc phải giải quyết.

- Cái gì, buổi chiều anh định đi sao?

Lý Khả Hân thần sắc hờn dồi, quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Không phải anh nói hôm nay sẽ đi chơi với em sao?

Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân như vậy, cuống quýt nói:

- Không phải thế, anh chỉ nói là chúng mình không nên ngồi nhà mãi, chờ em thu thập xong bọn mình đi mua sắm được không?

Lý Khả Hân lại quay đầu nhìn màn hình máy tính, miệng nói:

- Em muốn ở nhà cơ, chả lẽ anh vẫn định đi à?

- Không phải thế. Khả Hân, hai người chúng ta ở trong nhà buồn lắm, sao không ra ngoài chơi cho vui!

Diệp Lăng Phi lo lắng mình và Lý Khả Hân ở cùng một chỗ quá lâu lại phát sinh chuyện gì nên mới đề nghị đi ra ngoài chơi. Lúc này máy vi tính đã bật. Lý Khả Hân vào một thư mục, bên trong là một bộ phim. Lý Khả Hân không mở file đó ra mà đứng lên, nói:

- Chúng mình có thể xem phim mà. Được rồi, anh cứ xem trước đi, em đi thu dọn nhà cửa một lát nữa sẽ trở lại.

Lý Khả Hân nói xong lập tức chạy ra ngoài. Diệp Lăng Phi thấy vậy đành ngồi xuống trước máy vi Tính. Diệp Lăng Phi mở bộ phim kia ra, xem được vài phút, con mắt tường như sắp rơi ra ngoài.