Đô Thị Tàng Kiều

Chương 282: Ta thề, ta nhất định phải làm cho hắn chết thật sự!

Ước chừng qua hơn mười phút, xe của Diệp Lăng Phi mới chạy tới đây, Diệp Lăng Phi đem xe dựng ở ven đường, nhìn lướt qua vết máu trên mặt đất, đã biết vừa rồi xảy ra bắn nhau

- Lão đại, em còn nghĩ nửa giờ sau anh mới có thể đến đây chứ

Dã Thú đối với chuyện Diệp Lăng Phi tới nhanh như thế có chút ngoài ý muốn

- Ít nói nhảm đi, người đang ở đâu?

Diệp Lăng Phi không đùa giỡn với Dã Thú, Dã Thú cũng không đùa cợt nữa, đưa Diệp Lăng Phi đến trước xe, Dã Lang mở cửa xe, đem Lý Thiên Bằng cùng Lý Triết Hào lôi ra khỏi xe, Diệp Lăng Phi vừa nhìn hình dạng Lý Triết Hào, không nhịn được cười nói:

- Ai làm vậy?

- Ta thấy tên này tương đối phiền toái, liền cho hắn chút giáo huấn

Dã Lang thản nhiên nói, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Sao lại đánh nát cằm, đem hắn trực tiếp giải quyết đi cho đỡ nhiều chuyện

Lý Triết Hào bị đánh nát cằm, hỗn hợp máu với xương răng, đều phải ngậm trong miệng. Bởi vì Dã Thú ghét tiếng kêu thảm thiết ầm ĩ của Lý Triết Hào, liền dùng quần áo của Lý Triết Hào bịt chặt miệng của Lý Triết Hào, làm cho Lý Triết Hào không phát ra được thanh âm gì nữa. Mắt thấy cha mình bị người ta trói hai tay và bịt miệng, Lý Thiên Bằng cũng không dám có bất cứ động tác gì, chỉ có thể nhắm mắt lại, khẩn cầu hai người này không nên đánh mình thành như vậy

Diệp Lăng Phi không đeẻ ý tới Lý Triết Hào, Lý Triết Hào như vậy cho dù muốn nói cũng không nói nên lời, Diệp Lăng Phi cười ha hả nói với Lý Thiên Bằng:

- Lý công tử, không nghĩ tới chúng ta sẽ ở trường hợp như vậy gặp mặt, khụ, thật sự là không dễ dàng, Lý công tử ngươi chính là nhân vật có tên tuổi, ta muốn thấy cũng không thấy được à

Lý Thiên Bằng mặt xám như tro, cả người hắn đều phát run, cầu khẩn nói:

- Diệp tiên sinh, trước kia đều là ta có mắt không nhìn thấy Thái Sơn. Có chút chuyện đắc tội với Diệp tiên sinh, hy vọng Diệp tiên sinh có thể đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho ta đi. Ta cam đoan sau này không xuất hiện ở trước mặt Diệp tiên sinh nữa

Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ mặt Lý Thiên Bằng, cười nói:

- Lý công tử, ngươi cho rằng ta là cái loại trẻ con lên ba sẽ tin tưởng lời của ngươi sao, con người của ta chỉ tin tưởng người chết. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ta cùng Lý công tử cũng thật sự không có đại cừu hận gì, chi đơn giản là một ít việc nhỏ. Nói ví dụ, ngươi tìm người chém ta, nhưng ta lại không chết..v.v. Khụ, con người của ta đặc biệt lương thiện, cũng không nhẫn tâm thấy máu, thật sự là khó làm nha

Lý Thiên Bằng nghe được Diệp Lăng Phi lẩm bẩm như vậy, trong lòng chợt dâng lên một đường sinh cơ, giống như trong bóng tối nhìn thấy một tia ánh sáng, Lý Thiên Bằng vội vã nói:

- Diệp tiên sinh, ta biết ngài là người tốt. Chỉ cần ngài đồng ý bỏ qua cho ta, cả đời ta sẽ nhớ kĩ ân tình của ngài

- Phải không, không phải ngươi sẽ thật sự cả đời nhớ kĩ làm thế nào gϊếŧ ta chứ, còn có thể nhớ kĩ ân tình của ta, sao ta nghe những lời này giốn giả mù sa mưa như vậy chứ

Diệp Lăng Phi trề môi nói:

- Bất quá, quả thật ta không đành lòng gϊếŧ ngươi. Ngươi xem như lớn lên vô ích rồi, nếu đổ máu mà nói, vậy rất đáng tiếc. Như vậy đi, ngươi tự mình động thủ đi, chọn kiểu chết ngươi cho rằng nhẹ nhàng nhất, tự sát đi thôi. Như vậy, ta sẽ để cho ngươi được toàn thây

Lý Thiên Bằng nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, cả người mềm nhũn. Thoáng cái ngã xuống mặt đất

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Ngươi trông cậy vào việc ta có thể bỏ qua ngươi sao. Đúng là mộng tưởng, cũng không hỏi trước kia ta đã làm gì. Đã đến nước này, Lão tử cũng không sợ mà nói cho các ngươi, Lão tử ở nước ngoài là chuyên gϊếŧ người, vốn ta cũng không nghĩ đến đối phó hai cha con các ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác các ngươi tới chọc ta, nhất là ngươi

Diệp Lăng Phi đem ánh mắt chuyển hướng nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lý Triết Hào, lạnh lùng nói:

- Ngươi dám phái người gϊếŧ ta, ta vốn muốn lập tức gϊếŧ chết ngươi, nhưng ta đột nhiên nghĩ đến so với gϊếŧ chết ngươi, còn không bằng đùa chết ngươi, như vậy càng làm cho ta vui vẻ. Ngươi có phải vẫn hối hận bị Micheal lừa hay không, ngu ngốc, đó là ta sắp xếp, chính là ta muốn hoàn toàn đùa chết ngươi, dồn ngươi đến bước đường cùng. Đừng tưởng rằng các ngươi chết sẽ xong chuyện, ta cũng sẽ không cứ như vậy quên đi. Ngẫm lại đi, ông chủ Lý Triết Hào của tập đoàn đầu tư Vọng Hải cùng con hắn Lý Thiên Bằng là kẻ khả nghi bắt cóc tống tiền, sau khi chuyện bại lộ liền chạy trốn. Mặc dù các ngươi đã chết, nhưng cảnh sát cũng sẽ không biết, bọn họ sẽ nghĩ các ngươi còn đang bỏ trốn, ha ha, lệnh truy nã sẽ bay tới khắp nơi, mà lệnh truy nã này lại là truy nã hai người đã chết. Đương nhiên, các ngươi sẽ không nhìn thấy, nếu như sau khi các ngươi chết còn có linh hồn, nhớ kĩ đừng quên tìm ta, ta rất thích chúng ta tiếp tục đấu tiếp

Diệp Lăng Phi nói xong, duỗi tay ra, Dã Thú đưa khẩu súng trong tay cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nắm súng, bắn vào đúng tim Lý Thiên Bằng ba phát, ngay sau đó bắn cả băng đạn còn lại vào Lý Triết Hào, cho đến khi hết sạch đạn, Diệp Lăng Phi mới đem khâu súng không có đạn trả lại Dã Thú

- Dã Thú, Dã Lang, các ngươi xử lý sạch sẽ một chút, ta không muốn làm cho người ta biết bọn họ đã bị gϊếŧ chết, ta muốn cho bọn chúng cứ như vậy biến mất

Diệp Lăng Phi phân phó

- Biết rồi!

Hai người đáp ứng

Diệp Lăng Phi lúc này mới lên xe, lái xe quay trở về biệt thự

Gϊếŧ người đối với Diệp Lăng Phi là rất bình thường, có rất nhiều tiểu thuyết và TV miêu tả hung thủ sau khi gϊếŧ người trong lòng sẽ khủng hoàng, thậm chí còn ăn ngủ không yên. Trên thực tế, cũng không phải là tất cả mọi người đều như vậy, ít nhất Diệp Lăng Phi không phải người như thế, Hắn gϊếŧ chết Lý Thiên Bằng cùng Lý Triết Hào xong, ngược lại tâm trạng rất vui vẻ. Đây là hai kẻ thù của hắn, đến tận bây giờ, hắn mới không còn cần lo lắng Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng này sẽ uy hϊếp đến người bên cạnh hắn

Chờ khi Diệp Lăng Phi trở về biệt thự, Bạch Tình Đình còn chưa ngủ, đèn trong phòng ngủ nàng vẫn sáng, Diệp Lăng Phi đứng ở cửa phòng ngủ Bạch Tình Đình, gõ cửa phòng, thấp giọng nói:

- Lão bà, ngu chưa vậy?

- Chưa!

Trong phòng truyền đến thanh âm kiều mị của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc áo ngủ trên giường, đang lật xem một quyển tạp chí

- Muộn như vậy vẫn chưa ngủ, cẩn thận ngày mai không có tinh thằn chọn áo cưới nha. Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải vỗ nhẹ kiều đồn hở hang của Bạch Tình Đình

Bạch Tình Đình cười khúc khích nói:

- Em mới có tinh thần chứ, ái, lão công, anh xem bộ áo cưới này em mặc nhìn thế nào?

Bạch Tình Đình đem tạp chí chuyên giới thiệu áo cưới nàng đang lật xem đưa tới trước mặt Diệp Lăng Phi, chỉ vào một bộ áo cưới trắng như tuyết cho Diệp Lăng Phi nhìn, Diệp Lăng Phi nhìn kĩ, cười nói:

- Ừ, anh cảm thấy bộ này không tồi. Kì thật, anh cho rằng lão bà của anh xinh đẹp như vậy, mặc áo cưới gì đều xinh đẹp cả

- Đại phiến tử, (mắng yêu: đồ lừa gạt)

Bạch Tình Đình xoay người ngồi dậy, gắt giọng:

- Anh lúc nào cũng gạt em

- Vốn chính là xinh đẹp mà. Anh dám đánh cuộc, không nói trong thành phố Vọng Hải, cho dù trong cả nước cũng không tìm ra được mấy người xinh đẹp như vợ yêu của anh. Có thể lấy được em, đó là phúc từ kiếp trước của anh

- Anh chỉ được cái dẻo miệng

Bạch Tình Đình ngượng ngùng rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Mơ mộng nói:

- Chúng ta có thể đem biệt thự trang hoàng một chút, em muốn đem căn phòng trên tầng ba của chúng ta toàn bộ bố trí thành màu xanh nước biển, em thích màu xanh nước biển. Chờ ngày đó chúng ta kết hôn, trang phục của em phải thật đẹp, cả đời con gái chỉ có một lần kết hôn, em hy vọng hôn lễ của em là hôn lễ đẹp nhất

- Yên tâm đi, anh sẽ làm em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thiên hạ

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình. Môi chậm rãi cùng môi của Bạch Tình Đình chạm vào nhau, Bạch Tình Đình nhắm mắt lại, hai tay rất tự nhiên ôm cổ Diệp Lăng Phi, hoàn toàn yên lặng hôn môi

Sân bay thành phố Vọng Hải, một người ngoại quốc đeo kính mắt viền vàng đi ra khôi đại sảnh đón khách của sân bay, nam nhân này chừng hơn bổn mươi tuổi. Mặc một thân tây trang đắt tiền, ở bên cạnh nam nhân này, là hai gã nam nhân ngoại quốc đồng dạng mặc một thân tây trang đắt tiền. Hai vị nam nhân này đeo kính râm màu đen, trong tay đều mang theo một cái vali bằng da màu đen

Ba người này đứng ở cửa ra của đại sảnh đón khách, trong đó một nam nhân rút điện thoại. Gọi một cuộc điện thoại. Chờ điện thoại được nối máy. Hắn đem điện thoại giao cho nam nhân hơn bốn mươi tuổi kia

- Ngươi ở đâu?

Hắn dùng tiếng anh hỏi:

- Steven tiên sinh, sao ngài lại tự mình đến Vọng Hải vậy?

Nghe ngữ khí trong điện thoại của người này rõ ràng là ngoài ý muốn, có thể là hắn không nghĩ tới nam nhân gọi là Steven này sẽ đến thành phố Vọng Hải

- Hành động lần này do ta phụ trách, ta muốn gặp lão bằng hữu (bạn bè cũ) của ta, Steven nói:

- Một giờ sau, đến phòng 911 khách sạn quốc tế Vọng Hải gặp ta, chỉ cần ngươi tới là được rồi, ta không muốn gặp những người khác.

- Vâng!

Steven đem điện thoại giao cho thủ hạ của mình. Cất bước đi xuống bậc thang. Hai gã thủ hạ kia một trái một phải đi theo phía sau Steven. Hai người này mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt bọn hắn lại giống như lợi kiếm. Thỉnh thoảng đảo qua bôn phía.

Bắt xe taxi ở cửa phi trường đi về khách sạn, đầu tiên hai gã thủ hạ kia xuống xe, mở cửa xe cho Steven. Steven xuống xe taxi, hơi sửa sang lại tây trang, lúc này mới cất bước đi hướng về đại sảnh tiếp tân khách sạn quốc tế. Mà hai gã thủ hạ kia vẫn một trái một phải như trước đi theo phía sau Steven. Nhất cử nhất động trong đó đều biểu hiện ra hai người này đã được huấn luyện chuyên nghiệp, tuyệt không phải thủ hạ bình thường

Khách sạn quốc tế là khách sạn cấp năm sao, hàng năm đều tiếp đãi không ít khách quý quốc tế, người ngoại quốc đến thành phố Vọng Hải cũng đem khách sạn này làm lựa chọn đầu tiên của bọn họ. Bởi vậy, hành tung của Steven cũng không khiến cho người khác chú ý, làm xong các thủ tục rất dễ dàng. Bởi vì lúc trước đã đặt phòng, Steven chi cần hoàn tất thủ tục, khách sạn sẽ sắp xếp người đưa tới phòng 911.

Sau khi đóng cửa phòng, hai gã thủ hạ nhanh nhẹn đem vali đặt ở trên giường, cơ hồ là đồng thời mở ra vali, từ trong vali lấy ra một ít thiết bị điện tử ngạc nhiên cổ quái, hai người này bắt đầu lắp ráp lên.

Mà lúc này thì Steven đi tới trước cửa sổ, mở rèm cửa sổ ra, hắn đứng ở trước cửa sổ, cúi xuống nhìn khu buôn bán phía trước khách sạn quốc tế.

- Satan, ta tới rồi, ta biết ngươi ở ngay trong thành phố Vọng Hải này, mặc kệ ngươi trốn ở trong góc nào, ta đều sẽ bắt được ngươi.

Steven thấp giọng thì thầm:

- Ngươi phải trả giá vì việc ngươi đã làm.

- Tiên sinh, tất cả đã chuẩn bị tốt, hiện tại ngài có thể liên lạc với tổng bộ.

Trước mặt một thủ hạ bày một loại laptop lắp ráp cùng thiết bị máy tính, nhưng thiết bị này lại có điều bất đồng với laptop, tên trợ lý kia nói với Steven:

- Thiết bị này gọi tắt là SPAD, là mượn tác dụng của vệ tinh để tìm kiếm thông tin, có chút cùng loại với hệ thống định vị toàn cầu GPS, nhưng có bản chất bất đồng với hệ thống định vị toàn cầu GPS, không những được dùng trong tìm kiếm, còn có tác dụng có thể hoàn toàn mã hóa thông tin tín hiệu.

Steven đi tới chiếc SPAD, rất nhanh, trong màn hình hiện ra hình ảnh của một lão đầu, lão nhân này chừng hơn sáu mươi tuổi, trời sinh bộ mặt râu quai nón, bộ râu đã trở thành màu hoa râm làm cho lão nhân này thoạt nhìn có chút giống ông già Nô-en. Chỉ tiếc, lão nhân này tuyệt đối sẽ không phát quà cho trẻ con giống như ông già Nô-en, hắn chỉ mang đến cho người khác sự tử vong.

- Anh bạn thân mến của ta, ngươi tới cái thành thị của TQ mà ngươi nói kia rồi sao? Lão nhân kia hỏi:

- Tất nhiên. Hội trường tiên sinh, ta vừa mới đến thành phố Vọng Hải.

- Vậy ngươi cần phải hành động nhanh lên một chút, vị khách của chúng ta đã có điểm không chờ được nữa, mới vừa rồi. Người ủy thác của hắn lại gọi điện thoại cho ta, hỏi tiến triển như thế nào. Nghe nói vị khách ra tay rộng rãi của chúng ta kia rất hy vọng có thể ở ngày hôn lễ với lão bà thứ 25 của hắn, thu được lễ vật của chúng ta.

Steven hơi gật đầu nói:

- Hội trường tiên sinh, ta hy vọng hắn sẽ được như ước nguyện. Satan chỉ cần đúng là ở trong thành phố này, là ta có thể tìm ra hắn, ra tay hủy diệt hắn. Đúng như tác phong trước sau như một của tổ chức chúng ta, ta sẽ cùng Satan chơi một trò chơi. Đây là phong cách của tổ chức chúng ta, cũng là phong cách của cá nhân ta. Nói cho vị khách của chúng ta biết, nỗ lực của hắn tuyệt đối đáng giá, ta sẽ làm cho hắn hưởng thụ được kɧoáı ©ảʍ lớn nhất, giống như là khi hắn cùng lão bà thứ 25 của hắn tạo kɧoáı ©ảʍ cho nhau vậy.

- Ta cũng không hoài nghi. Ngươi là một trong những chuyên gia ưu tú nhất trên thế giới về phương diện này, ta tin tưởng ngươi sẽ tỉ mĩ tính toán hành động lần này. Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân sinh ý của tổ chức chúng ta tốt như thế, vị khách này của chúng ta đã chán ghét nhìn thấy kẻ thù của bọn họ bị sát thủ dùng phương thức gϊếŧ người bình thường một súng gϊếŧ chết, bọn họ muốn phương thức phải càng thỏa mãn tâm lý của bọn họ. Không thể nghi ngờ. Phương thức gϊếŧ người của tổ chức chúng ta là bọn họ thích nhất, khi để cho bọn họ cảm giác đổi thủ biến mất, còn có thể bởi vì đối thủ chịu hành hạ khổ sở mà làm cho bọn họ cảm tháay mỹ mãn. Đương nhiên, giá của tổ chức chúng ta cũng hơi cao một chút, ta nghĩ vị khách của chúng ta sẽ hiểu điểm ấy. Người bạn thân ái nhất của ta, ta hy vọng ngươi có thể làm cho nỗ lực của bọn họ trở nên đáng giá, đây là yêu cầu duy nhất của ta đối với ngươi.

- Ta đã làm cho ngài thất vọng sao? Steven khẽ cười nói:

- Hội trưởng tiên sinh thân ái của ta, ngài có thể yên tâm, ta sẽ làm cho ngài phi thường hài lòng. Hiện tại, mời hội trưởng đem tư liệu mà ta cần chuyển cho ta. Ta nghĩ hẳn là ta nên bắt đầu công việc.

- Được, ta sẽ chờ thời khắc ngươi trở về.

Steven kết thúc cuộc nói chuyện cùng lão đầu này. Lại nhìn đồng hồ tay một chút, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Smith tiên sinh đáng yêu của ta, nếu như ngươi để cho ta thất vọng, ta sẽ không ngại cho một người khác thay thế vị trí của ngươi.

Ánh mắt của Steven dừng lại ở kim đồng hồ trên tay hắn, theo thời gian như lời hắn nói còn kém một phút đồng hồ, Steven rất không thích có người đến muộn, nếu như Smith bị trễ, vậy Steven sẽ để Smith lựa chọn một kiểu chết có thể diện.

Tổ chức sát thủ sở dĩ có thể có được thành công hiện tại, một bộ phận rất lớn chính là chế độ quản lý nghiêm khắc bên trong do tổ chức, loại này so với chế độ quản lý quân sự hóa còn muốn nghiêm khắc hơn, chế độ quản lý mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng có thể cam đoan tổ chức sát thủ bằng các thủ đoạn đề cao hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ. Điểm ấy, ngay cả tổ chức sát thù KILLMAN đệ nhất thế giới cũng không có cách nào làm được, mà tổ chức sát thủ đã hoàn toàn làm được rồi, hơn nữa cho đến trước mắt hoàn thành vô cùng tốt.

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Steven tự mình đi tới trước cửa, mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Smith mặt đầy mồ hôi đứng ở cửa. Hắn không giải thích bất cứ cái gì, cho dù là bởi vì trên đường từ khách sạn của hắn đến khách sạn quốc tế Vọng Hải này đều kẹt xe, Smith không thể không chạy bộ tới đây, nhưng Smith vẫn như cũ không có bất cử cái gì cần phải giải thích. Nhìn thấy Smith xuất hiện tại trước mặt mình, Steven khẽ cười nói:

- Chúc mừng ngươi, Smith tiên sinh, ngươi đã giúp ta không phải làm chuyện ta không thích làm.

Smith hiểu được những lời này của Steven đại biểu ý tứ gì, cho dù là dưới tình huống hắn thiếu chút nữa sẽ bị gϊếŧ, vẻ mặt của Smith vẫn không có bất cứ cái gì thay đổi.

- Vào đi, ta và ngươi hảo hảo nói chuyện

Steven ra hiệu cho Smith đi vào phòng, ngay sau đó Steven đóng lại cửa phòng.

Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình đang ở trong cửa hàng áo cưới lớn nhất thành phố Vọng Hải, mắt thấy mấy trăm bộ áo cưới, Bạch Tình Đình có chút hoa cả mắt. Mặc áo cưới là thời khắc mỗi người đàn bà khát vọng nhất, nhưng thời khắc trọng yếu này, lại làm cho con gái khi lựa chọn áo cưới, rất dễ lâm vào bất lực cùng mê mang.

Bạch Tình Đình cảm giác mỗi bộ áo cưới đều không tồi, nàng để cho Diệp Lăng Phi giúp nàng quyết định, nhưng đối với cảm giác Bạch Tình Đình mặc cái gì đều xinh đẹp của Diệp Lăng Phi mà nói, đề nghị của hắn chính là mua tới mười bộ, chờ ngày đó kết hôn thì mặc thay đổi 10 bộ. Cái đề nghị này bị Bạch Tình Đình chế giễu là đề nghị ngốc nghếch, không có nửa điểm giá trị tham khảo.

Diệp Lăng Phi đành phải lắc đầu đứng ở một bên, nhìn Bạch Tình Đình dưới sự trợ giúp của nhân viên trong cửa hàng áo cưới, thử từng bộ áo cưới.

Không biết vì sao, Diệp Lăng Phi luôn cảm giác hôm nay có cảm giác tâm thần không yên. Hắn rất kì quái tại sao mình sẽ có cảm giác như vậy, vốn định đem toàn bộ tâm tư đặt trên người Bạch Tình Đình, nhưng hắn luôn không thể tập trung tinh thần. Cho dù khi Bạch Tình Đình mặc vào áo cưới trắng như tuyết xinh đẹp của giống như tiên nữ đứng ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng chi giả bộ là bộ dáng rất cẩn thận thường thức, phát biểu một chút cảm xúc. Đến khi Bạch Tình Đình vừa rời đi, Diệp Lăng Phi lại cảm giác tâm trạng không yên

Diệp Lãng Phi dựa vào trên tường cửa hàng áo cưới suy nghĩ hôm nay đến cùng là có chuyện gì xảy ra, đúng lúc đó điện thoại trên người vang lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn là Angel (An Kỳ) gọi tới đây. Hắn vội vã rời khỏi đại sảnh, đi vào góc phòng nghe điện thoại của Angel.

- Satan, em đây, em vừa mới nhận được cái tin tức xác thực này, anh nhớ Steven không?

Angel hỏi:

Vừa nghe được tên này, Diệp Lăng Phi nhăn mày lại, khó hiểu hỏi:

- Cô nói đến hắn làm gì, không phải đã chết sao?

- Satan, em hoàn toàn chắc chắn nói cho anh, Steven cũng chưa chết. Hắn hiện tại đang ở trong tổ chức sát thủ, đây là tin tức em vừa mới nhận được, em thấy lần này phiền toái của anh rất lớn.

Diệp Lãng Phi trầm mặc hơn nửa ngày, Diệp Lăng Phi mới chậm rãi nói:

- Tôi hiểu được ý tứ của cô, nếu như Steven thực có can đảm tới nơi này tìm tôi gây phiền toái mà nói, tôi cam đoan lần này sẽ ra tay đem hắn biến thành tử thi, ta thề, lần này hắn nhất định phải chết.