Vào giờ nghỉ trưa, đúng lúc Vi Như vừa bí mật báo cáo tình hình cho Louis Thương Nghiêu xong, đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên liền gặp ngay khuôn mặt của Liệt đang dí sát lại. Thiếu chút nữa thì một nụ hôn “để đời” đã xảy ra rồi. Vi Như bị dọa tới mức suýt mở miệng hét lớn, nhưng ngay lập tức đã bị Liệt che miệng lại.
“Cô làm gì mà cứ như nhìn thấy sắc lang thế?” Liệt có chút uể oải lên tiếng.
Vi Như không nghĩ ngợi nhiều, hung hăng cắn vào tay Liệt một cái. Bị tấn công bất ngờ, cậu ta liền kêu lên đau đớn, còn Vi Như lại lập tức trở về vị trí của mình như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói có chút châm chọc cất lên.
“Liệt thiếu gia, có phải cậu quá rảnh rỗi, nhàm chán tới mức không có việc gì làm nên hôm nay lại tới đây kiểm tra sự chăm chỉ của tôi không?”
Sau khi Liệt biết rõ Vi Như là người giám sát ngầm và chăm sóc cho Lạc Tranh, cậu ta luôn tới làm phiền cô, nhưng cũng chỉ đơn giản là để hỏi thăm tình hình mà thôi.
Thấy Vi Như đối với mình hờ hững như vậy, Liệt bèn tiến tới, sau đó ngang nhiên ngồi lên trên chiếc bàn làm việc của cô, cầm lấy túi đồ ăn vặt, vẫn còn chưa chờ Vi Như đồng ý, cậu ta đã tự tiện mở ra, chén ngon lành.
“Đúng vậy, tôi sợ cô lười biếng, lơ là công việc khiến Lạc Tranh gặp phải tổn thương.”
Vi Như trợn mắt há miệng nhìn hành động của Liệt. Một lúc lâu sau mới giật lại túi đồ ăn vặt trên tay cậu ta, giọng điệu lộ rõ sự không vui. “Ai cho phép cậu ăn? Tại sao lại không biết lễ phép như vậy chứ?”
“Chỉ là chút đồ ăn vặt thôi mà. Làm gì mà cô phải tức giận như thế chứ?” Liệt cười hỉ hả, sau đó vươn tay ra, gỡ bỏ cặp kính đen mà Vi Như đang đeo xuống.
“Một cô gái vốn xinh đẹp thế này, lúc nào cũng mang theo cặp kính để làm gì?”
“Louis Liệt, cậu đừng có mà động vào tôi. Nếu không tôi sẽ tố cáo cậu tội quấy rầy người khác!” Vi Như giật lại cặp kính của mình, giương cặp mắt sắc lạnh nhìn về phía Liệt, trách mắng. “Còn nữa, đây là bàn làm việc, không phải là sofa hay chiếc ghế giám đốc êm ái của cậu. Mau trở về phòng làm việc của mình đi!”
Liệt cũng khá nghe lời, lười biếng đứng lên, nhưng vẫn dựa vào người Vi Như, nở nụ cười xấu xa. “Cô dám gọi thẳng tên của tôi? Tiểu nha đầu này, đúng là không biết trời cao đất dày.”
Vi Như khịt khịt mũi, khẽ cười. “Xin cậu, quản lý trực tiếp của tôi là Luật sư Lạc, cũng không phải là công tử nhà giàu như cậu. Tránh ra một bên, tôi còn phải làm việc.”
“Ôi, tiểu nha đầu. Cô cứ thích lớn tiếng với tôi, không phải là thích tôi đấy chứ?” Liệt liền lấy hai tay ôm ngực, nở nụ cười tà.
“Thích cậu?” Vi Như dường như vừa mới nghe được một chuyện vô cùng nực cười trên đời này, lạnh lùng nhìn thẳng cậu ta, không nói thêm lời nào, cầm lấy tập tài liệu xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Tôi cầu xin cô đừng thích tôi có được không? Đối với một tiểu nha đầu như cô, tôi không có hứng thú chút nào. Cô cũng thừa biết, trong tim tôi, người mà tôi yêu nhất là ai đúng không?” Liệt bày ra bộ dạng bất cần đời, chậm rãi lên tiếng.
Ngay sau đó, chỉ nghe “vèo” một tiếng, tập tài liệu trên tay Vi Như đã nhắm ngay phía Liệt bay tới kèm theo câu nói “Đồ xấu xa!” của cô. Liệt khẽ nghiêng đầu tránh đi khiến tập tài liệu đập vào cạnh bàn làm việc rồi rơi xuống đất.
“Còn dám đứng đó mà nói hươu nói vượn, tôi sẽ cho cậu thấy bản lĩnh của luật sư là như thế nào.” Vi Như tức giận lên tiếng.
“Được, tôi đang tò mò xem dáng vẻ của cô trên pháp đình sẽ như thế nào đây?” Liệt cười đầy sảng khoái.
Đúng lúc hai người lời qua tiếng lại ở mức cao trào thì thấy Lạc Tranh từ phòng làm việc đi ra, hình như nàng muốn ra ngoài. Vi Như đưa mắt nhìn qua, vội vàng chạy lên phía trước.
“Sư phụ, chị muốn ra ngoài?”
Liệt cũng bước lên phía trước, không ngại ngùng đứng lại gần Lạc Tranh, đưa tay sờ nhẹ lên đầu nàng. “Chị muốn đi đâu, tôi sẽ đưa chị đi. Nếu không, tôi sợ đầu của chị lại bị người ta đập bể mất.”
“Liệt thiếu gia, sao cậu toàn nói bậy bạ không vậy?” Vi Như bất mãn trừng mắt liếc cậu ta một cái sau đó lo lắng quay về phía Lạc Tranh.
“Sư phụ, em sẽ cùng đi với chị.”
Lạc Tranh thấy thái độ lo lắng và quan tâm của hai người họ như vậy không khỏi bật cười, “Tôi chỉ muốn đi ra ngoài một chút thôi, tại sao hai người lại phải lo lắng như thế?”
“Sợ chị bị thương!”
Cả Vi Như và Liệt không hẹn mà đều đồng thanh đáp.
Nhưng Lạc Tranh là người thông minh, thấy hai người trước mặt đều có thái độ lo lắng như vậy, suy nghĩ một lát, rồi ngắn gọn hỏi một câu cực kỳ dứt khoát. “Là Thương Nghiêu bảo hai người trông chừng tôi có phải không?”
Ách…
Cả hai không ngờ Lạc Tranh lại hỏi thẳng như vậy. Quay ra nhìn nhau mấy giây rồi họ lại đồng thời quay đầu về nhìn phía Lạc Tranh.
“Đúng!”
“Không đúng!”
Lúc này, hai người vẫn đồng thanh nhưng đưa ra hai câu trả lời khác nhau.
Vi Như tức giận nhìn chằm chằm Liệt.
Lạc Tranh khẽ cười, “Yên tâm đi, tôi không sao đâu. Xem ra không chỉ trong công ty mà bên ngoài cũng có không ít người của anh ấy rồi. Tôi đi một lát rồi về, không cần phải lo lắng.” Nói tới đây, Lạc Tranh đưa tay vỗ nhẹ lên vai của Vi Như.
“Nhân đây, em cũng báo cáo cho Thương Nghiêu biết. Nói với anh ấy, tôi sẽ nhất định trở lại mà không hề hấn gì cả.”
Nói dứt lời, Lạc Tranh lập tức xoay người rời đi.
Vẻ mặt của Vi Như có chút lúng túng khác thường. Sau khi nhìn Lạc Tranh đi khỏi, cô đột nhiên đem tập tài liệu trên tay ném lên bàn nghe “bộp” một tiếng, đôi mắt tràn đầy
lửa giận nhìn thẳng vào Liệt, vừa bước tới phía cậu ta, vừa toan xắn tay áo.
“Ối, ối, ối, cô muốn làm gì? Định vô lễ với “hot boy” à? Tôi nói cho cô biết, chỉ lát nữa thôi là đồng nghiệp của cô đều đi ăn trưa về, để họ chứng kiến những cảnh này thật không nên chút nào.” Liệt vừa nói, vừa lùi về phía sau.
“Bà cô đây không ra tay, thì cậu coi tôi như mèo Hello Kitty hả? Louis Liệt, cậu đúng là phản đồ, mới có thế mà đã bán đứng giám đốc sao?” Vi Như hùng hổ xông tới, bước nhanh về phía trước. Bàn tay nhỏ bé hung hăng túm lấy cổ áo của Liệt.
Chứng kiến cảnh tượng này có thực có chút nực cười. Một cậu thanh niên cao lớn lại bị một cô gái thấp hơn hẳn một cái đầu lấn át, dọa nạt. Ánh mắt của cậu thanh niên thì vô cùng bình thản, còn ánh mắt của cô gái thì đằng đằng sát khí.
“Mèo Hello Kitty hả? Cô có biết sư phụ của cô là người thông minh như thế nào không? Lúc ở nhà tôi cũng không dám lừa gạt chị ấy. Đừng thấy chị ấy trông hiền hoà như vậy mà lầm nhé. Nếu chị ấy phát hiện ra tôi có chuyện gạt chị ấy thì nhất định tôi sẽ gặp xui xẻo.
Lần trước tôi mới gạt chị ấy có chút mà đã bị phạt một tuần không được ăn thịt. Quá nửa đêm tôi đói quá không chịu được, lén lấy chút thức ăn liền bị chị ấy phát hiện, còn dọa tôi thiếu chút nữa thì nghẹn chết luôn.”
Liệt giơ cao hai tay, làm động tác muốn đầu hàng.
“Cậu dám gọi tôi là cái gì?” Vi Như nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn Liệt.
“Cái đó… Không phải vừa rồi cô tự giới thiệu mình mà mèo Hello Kitty hay sao?” Liệt cười một cách man trá.
“Được. Tôi sẽ cho cậu thấy sự lợi hại của mèo Hello Kitty là như thế nào!” Vi Như vươn một tay ra kéo Liệt về phía mình. Vì thế, một chiếc cúc trên áo sơ mi của cậu ta bung ra, để lộ ra một phần cơ ngực vạm vỡ.
“Lại đây! Nếu như cô muốn sàm sỡ tôi, tôi sẽ không từ chối đâu, cũng sẽ không kiện cô. Cứ để cho sự phẫn nộ thiêu đốt du͙© vọиɠ của cô đi!” Liệt còn làm ra vẻ cao thượng như thể bản thân hy sinh nhiều lắm.
“Cậu đúng là đồ khốn kiếp!” Vi Như tức giận tới mức tay giơ cao thành nắm đấm rồi đấm một cái rất mạnh vào vòm ngực cứng như thép của Liệt. Cũng không biết cú đấm vừa rồi có làm cậu ta đau hay không, chỉ biết là bàn tay của cô đau tới mức tê dại.
Ngay sau đó, Liệt cất tiếng kêu lớn như lợn bị cắt tiết đúng lúc các đồng nghiệp trong công ty vừa đi ăn trưa về. Chứng khiến cảnh tượng trước mắt khiến tất cả đều kinh ngạc tới ngây người, không hẹn mà đồng loạt dừng bước…
Chỉ cần nhìn thấy Liệt thiếu gia đang trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề cũng đủ để người ta hiểu lầm rồi!
Sắc mặt Vi Như trong nháy mắt trở nên trắng bệch…
Liệt thấy vậy liền bày ra bộ dạng cực kỳ uỷ khuất, đẩy Vi Như ra rồi ôm mặt chạy ra ngoài. Lúc chạy qua chỗ các đồng nghiệp đang đứng, cậu ta còn cố tình bật ra những tiếng “khóc” vô cùng thê lương.
“Ôi, cuộc sống này đúng là chẳng có chút công bằng. Cho dù tôi có tuấn tú tới mức nào đi nữa thì cũng không thể quấy rối tôi ngay trong phòng làm việc như vậy chứ. Lại còn bị một tiểu nha đầu….Ôi, ôi…Tiếng kêu đầy thê thảm của cậu ta vẫn tiếp tục vang lên đến tận chỗ thang máy.
Tất cả đồng nghiệp thấy vậy đều mở to hai mắt mà nhìn Vi Như, còn cô thì hoảng loạn xua tay lia lịa, “Không, không, không…mọi người…đừng hiểu lầm. Mọi người đừng nghe cậu ta nói bừa.”
“Vi Như, cô thật lợi hại!” Một trong số các đồng nghiệp của Vi Như bước lên trước, cố nín cười, đưa tay vỗ vai cô, khẽ cất tiếng an ủi.
“Không….”
“Vi Như, Liệt thiếu gia đúng là sát thủ tình trường mà. Nhưng không nghĩ cô lại nhanh chân như vậy, cô đúng là hình mẫu mà chúng tôi cần phải học hỏi đó.” Một nữ luật sư khác vừa cười vừa nói.
“Ha ha…” Tất cả đồng nghiệp đều cười ầm ĩ…
Quả thực Vi Như chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Cái tên Louis Liệt chết tiệt, cô thật sự muốn đập hắn một phát chết luôn cho rồi.
Ánh mặt trời bên ngoài được lớp kính tối màu che đi phần nào. Nơi đây là khu trung tâm của một trường đua ngựa cao cấp, mà những người xuất hiện ở nơi này đều có thân phận cao quý. Đua ngựa, từ lâu đã được coi là môn thể thao của giới quý tộc. Cảm giác được đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp khiến tất cả mọi người phải ngước nhìn quả thực không tồi chút nào.
Lạc Tranh không phải là thành viên của nơi đây. Mặc dù nàng cũng rất thành công trong sự nghiệp nhưng vẫn chưa hội đủ điều kiện để trở thành hội viên của trường đua này.
Tuy nhiên, khi Lạc Tranh vừa báo tên mình xong, quản lý trường đua đã vội đích thân bước ra tiếp đón rồi trực tiếp dẫn nàng tới một căn phòng khá rộng, ánh sáng vàng rực rỡ chói lọi toả ra từ mọi đồ vật cùng thiết kế trong căn phòng khiến nàng có cảm giác như bước vào một cung điện cổ đại của Châu Âu vậy. Khung cảnh nơi này khiến nàng có cảm giác cực kỳ xa hoa lộng lẫy nhưng cũng có chút áp lực.
Khi người quản lý rời đi, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình Lạc Tranh. Nàng không biết người gọi điện cho mình là ai, cũng không biết sẽ gặp ai. Nhưng việc gì phải đến rồi cũng sẽ đến, chi bằng nàng tận dụng thời gian này tận hưởng cảnh đẹp thành phố bên ngoài cửa sổ, cũng xem như có một trải nghiệm không tồi.
Cũng hiếm có một buổi chiều như thế này, Lạc Tranh chậm rãi nhâm nhi tách cà phê, hưởng thụ cuộc sống trong không gian xa xỉ nhưng có chút không phù hợp với mình mặc dù không biết điều gì đang chờ đợi nàng ở phía trước.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Lạc Tranh nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, thuận thế quay đầu lại, trong nháy mắt bỗng bị dọa cho sợ hết hồn.
Không dưới mười tên vệ sỹ lần lượt bước vào căn phòng. Sau đó cung kính đứng ở hai bên, giống như đang chờ người nào đó bước vào. Tình thế này là thế nào đây? Chắc hẳn người sắp bước vào có vai vế cũng không hề nhỏ chút nào.
Còn đang mải suy nghĩ, một ông lão đã từ phía ngoài cửa chậm rãi bước vào. Thứ Lạc Tranh nhìn thấy đầu tiên chính là cây gậy chống trong tay ông ta. Sở dĩ nàng chú ý đến nó đầu tiên là bởi vì trên đầu cây gậy có chạm khắc hình bông hoa bách hợp.
Đối với lịch sử nước Pháp, Lạc Tranh cũng có chút am hiểu. Đóa hoa bách hợp này không mang tính chất trang trí đơn thuần, từng cánh hoa nở theo mỗi hướng khác nhau chính là tượng trưng cho từng thời kỳ quốc huy của nền quân chủ Pháp.
Mà nàng không ngờ chủ nhân của cây gậy lại ngang nhiên sử dụng biểu tượng này, chứng tỏ thân phận và địa vị của ông ta không hề tầm thường chút nào.
Dáng đi của ông lão này rất thong thả, cũng rất đạo mạo. Lạc Tranh không tự chủ được liền đứng dậy vì thế cũng dễ dàng thấy rõ được tướng mạo của người đang bước tới.
Ông lão này là người mà khi nhìn qua người ta sẽ khó mà quên được. Không phải vì bộ dạng ông ta xấu xí, cũng không phải vì ông ta già nua. Mà ngược lại, Lạc Tranh chưa từng gặp qua một ông lão nào mà lại đẹp lão như thế. Ông ta có dáng vẻ cương nghị cùng tinh anh, mặc dù đã cao tuổi nhưng vẫn duy trì thần thái lúc còn trẻ, không giống với người thường. Bộ âu phục trên người phẳng phiu, tay nắm lấy cây gậy làm cho nàng nhớ tới hình dáng của những quý tộc Châu Âu cổ xưa.
Bất giác Lạc Tranh lại cảm thấy ông lão này có chút quen quen. Nhìn kỹ một chút, nàng bỗng giật mình vì phát hiện ông ta có điểm giống với Louis Thương Nghiêu. Nhưng nhìn qua thì ông ta hoàn toàn là người Pháp, còn Louis Thương Nghiêu chính là điển hình của dòng máu lai.
Ông lão mặc dù tuổi đã cao nhưng dáng người nhìn vẫn rất khỏe mạnh, bóng lưng vẫn rất thẳng cùng vững chắc, không có chút biểu hiện bị gù lưng vẫn thường thấy ở người già. Ông ta đi tới trước mặt Lạc Tranh, sau đó vươn tay ra, cất giọng nói rắn rỏi và uy nghiêm, “Luật sư Lạc, mời ngồi!”
Lạc Tranh vô thức ngồi xuống sofa. Nàng phát hiện ông lão này toàn thân đều toát ra vẻ uy nghi cùng quyền quý. Cho dù không hề lên tiếng cũng sẽ khiến người khác không dám hành động một cách thiếu suy nghĩ. Điểm này rất giống với Louis Thương Nghiêu.
Đầu óc Lạc Tranh vận động hết công suất, đột nhiên một suy nghĩ chợt lóe lên, nghĩ tới một khả năng rất lớn, chẳng lẽ ông ta là…
Ông lão đó cũng ngồi xuống, có hai vệ sỹ đứng nét mặt cực kỳ lạnh lùng cách bọn họ không xa.
“Xin hỏi, ông là…”.
“Ta tên là Beauchery Louis, là ông nội của Thương Nghiêu.” Ông lão thong thả và chững chạc giới thiệu tên cùng thân phận của mình. “Cô có thể gọi thẳng tên của ta. Cô cũng biết người Pháp vốn rất thoải mái, gọi thẳng tên cũng được coi là cách cư xử lịch sự.”
“Vâng!” Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, chắc mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, không thể nào mà lại nhanh như thế được.
“Luật sư Lạc đúng như trong tưởng tượng của ta, xinh đẹp, trẻ trung lại chín chắn đoan trang như vậy, không trách Thương Nghiêu vì cô mà tuyên bố hủy bỏ hôn ước với Deneuve.” Ông lão khẽ cười, nhìn ra dáng vẻ vô cùng hiền lành.
Lạc Tranh luôn ứng khẩu rất lưu loát và nhanh nhẹn. Nhưng vào lúc này lại không biết phải nói gì. Trong lúc nhất thời nàng chỉ biết ngồi ngẩn ra đó.
Beauchery Louis cũng không làm khó Lạc Tranh, nhẹ nhàng hỏi. “Luật sư Lạc, ta rất muốn biết suy nghĩ của cô.”
“Cháu?” Lạc Tranh kinh ngạc nhìn ông lão. Một lúc lâu sau mới nói, “Chắc lần này ông tới đây không phải là để thuyết phục cháu rời khỏi Thương Nghiêu đấy chứ?”
Cuối cùng thì Lạc Tranh cũng đi vào nội dung chính. Còn nhớ ngày đó, ông lão này cũng hao tâm tổn trí không ít để khuyên can con trai của mình.
“Một cô gái rất thông minh. Nếu như cô cũng xuất thân từ vương thất, ta nhất định sẽ không hề do dự mà đồng ý ngay lập tức. Đáng tiếc, cô lại không phải.” Beauchery Louis có chút tiếc nuối lắc đầu. “Cho nên ta rất muốn biết, rốt cuộc lý do mà cô muốn ở lại bên cạnh Thương Nghiêu là gì?”
“Vì cháu yêu anh ấy, cho nên muốn ở bên cạnh anh ấy. Chỉ đơn giản như vậy thôi.” Lạc Tranh hít sâu một hơi, nhìn ông lão trước mặt lên tiếng.
Beauchery Louis lại lần nữa cười lớn, dường như không quan tâm tới vẻ kiên quyết trong ánh mắt của nàng mà chỉ hơi nghiêng người về phía trước, cất tiếng hỏi “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Đối với cháu, như thế là đủ rồi.” Lạc Tranh biết rõ ý định của ông ta, ngồi thẳng người nhìn vào ông lão.
Ông lão nghe xong khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý liền lắc đầu, nhìn Lạc Tranh nói. “Nếu chỉ có như vậy, thì cô có tư cách gì mà ở lại bên cạnh Thương Nghiêu đây? Luật sư Lạc, lý do này của cô không thể thuyết phục được ta!”
Lạc Tranh có chút hoang mang. Ông lão trước mắt nói chuyện rất thong thả nhưng lại có đầy áp lực. Từng lời nói giống như những nhát búa giáng xuống hết sức mạnh mẽ khiến nàng không thể hiểu được ý định của ông ta là như thế nào. Chỉ có thể im lặng mà tùy cơ ứng biến…
Ông lão thấy Lạc Tranh không nói gì, vỗ tay một cái, một gã vệ sỹ đứng phía sau liền lập tức tiến lên, đem một tờ séc đặt lên bàn. Ông lão nhìn thoáng qua tờ séc đó bằng điệu bộ vô cùng bình thản.
“Luật sư Lạc, đây là một tấm séc khống. Trên mặt tấm séc này, cô có thể viết bao nhiêu tùy ý. Chỉ cần cô có thể rời khỏi Thương Nghiêu là được!”
Đây đúng là cảnh tượng thường thấy trong những bộ phim truyền hình, cho dù là được sản xuất tại những quốc gia khác nhau, dàn diễn viên khác nhau thì nội dung vẫn cứ như vậy. Vẫn là chiêu dùng tiền để mua chuộc vô cùng quen thuộc. Đây chính là phương thức đơn giản nhất và trực tiếp nhất. Bởi vì tiền bạc giống như ma quỷ, khiến con người không thể giữ được sự tỉnh táo. Rất hiếm người có thể đứng trước nó mà không cúi đầu khuất phục.
Lạc Tranh nhìn tấm séc trước mặt, chỉ cần nàng gật đầu thì có thể tuỳ ý điền lên đó số tiền nàng muốn. Đây quả thực là một sự hấp dẫn không hề nhỏ. Đưa tay cầm lấy tấm séc, nàng không khỏi nở nụ cười yếu ớt, “Tiền bạc quả thực có sức cám dỗ chết người”.
Beauchery Louis hài lòng nhếch môi cười. Xem ra, cô gái này cũng rất hiểu chuyện. Nghe những lời cô ta vừa nói thì có vẻ cô ta sẽ đồng ý cầm số tiền này rồi rời đi. Ông ta thừa hiểu rằng, nếu đem chuyện hôn ước mà nói với cháu trai mình, chắc hẳn nó sẽ không bao giờ đổi ý. Nhưng bất luận phải làm thế nào, ông ta cũng sẽ phải tìm cách giải quyết cho xong.
Lạc Tranh chăm chú nhìn ông lão đối diện, nụ cười trên môi nàng càng lúc càng tươi tắn, hệt như cành hoa lê nở rộ vào mùa xuân nhẹ nhàng toả hương thơm mát, “Vậy cháu nên điền bao nhiêu đây?” Nàng cố bày ra vẻ khó xử nhìn ông lão, giống như câu hỏi vừa rồi chỉ mang tính chất thăm dò hoặc như đang tự hỏi bản thân vậy.
Beauchery cười khẽ, “Tuỳ ý Luật sư Lạc. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của Luật sư Lạc, chỉ cần cô chịu rời khỏi Thương Nghiêu là được. “
Phụ nữ thời nay ai chẳng thực tế cơ chứ. Cô gái này ở lại bên cạnh cháu trai ông ta đơn giản cũng chỉ vì tiền. Không phải ông ta không biết việc Lạc Tranh cùng chung sống với Louis Thương Nghiêu bởi từ lúc hai người mới bắt đầu chung sống, ông ta đã không thèm để ý tới, bởi nghĩ rằng Louis Thương Nghiêu chỉ chơi đùa một chút mà thôi. Sau một thời gian, hắn nhất định sẽ cảm thấy nhàm chán. Nhưng ông ta tuyệt đối không nghĩ tới, hắn dám vì người phụ nữ này mà từ bỏ hôn ước. Điều đó khiến ông ta không thể xem thường người phụ nữ này được nữa.
Về Lạc Tranh, ông ta cũng điều tra được một số chuyện. Hoàn cảnh xuất thân của nàng cũng không có gì nổi bật. Không phải là con cái trong gia đình danh gia vọng tộc, cũng không có chút liên hệ nào tới dòng dõi vương giả. Điều duy nhất đáng để tự hào đó là sự nghiệp luật sư hoành tráng của nàng. Nhưng chỉ có từng ấy mà muốn trở thành cháu dâu trưởng của dòng tộc Louis thì xem ra vẫn chưa đủ.
Lạc Tranh sau khi nghe lời của ông lão, vẻ mặt không có chút ngạc nhiên hay mừng rỡ mà chỉ bình thản lên tiếng, “Việc này quả thực hơi khó với cháu. Bởi vì cháu chỉ mới biết về doanh thu của tập đoàn WORLD mà thôi. Xin hỏi, cả gia tộc Louis trị giá bao nhiêu vậy ạ? “
Cái gì?
Beauchery Louis nghe xong ánh mắt thoáng hiện vẻ sững sờ. Gã vệ sỹ đứng phía sau cũng không ngờ tới người phụ nữ này lại dám cả gan nói chuyện thẳng thắn như vậy, lập tức cất giọng lạnh lùng quát lên một tiếng.
“Cô thật to gan, đừng có được voi đòi tiên!”
Beauchery Louis nhẹ nhàng nâng tay lên, ý ra lệnh cho tên vệ sỹ đó im lặng, không cần phải quá xúc động. Còn ông ta thì nhìn Lạc Tranh chằm chằm, lại một lần nữa dùng ánh mắt mà đánh giá nàng. Cho tới tận bây giờ, ông ấy mới có cảm giác, người phụ nữ này không hề đơn giản.
“Luật sư Lạc, ta biết Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, chắc hẳn cô cũng từng nghe qua, đó là “Nhân tâm bất túc xà thôn tượng” (lòng tham không đáy). Cô muốn nuốt trọn cả gia tộc Louis, chỉ sợ nó không hợp khẩu vị của cô mà thôi.
Lạc Tranh khẽ cười, dáng vẻ vẫn vô cùng bình thản rồi chậm rãi lên tiếng, “Cháu vốn là một người tham lam cho nên có nhiều hơn thế cũng cố mà nuốt xuống. Ông đừng quên cháu là luật sư, việc tính toán tỉ mỉ chi tiết mọi việc chính là ưu điểm lớn nhất. Con người của Thương Nghiêu đáng giá bao nhiêu, cháu là người nắm rõ nhất. Ông nghĩ rằng, chỉ vì một chút lợi ích trước mắt mà cháu bỏ qua lợi ích lâu dài sao?”
Beauchery Louis khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn Lạc Tranh. Những lời nói vừa rồi khiến ông ta có chút khó hiểu. Cuối cùng, không kiềm chế được ông ta đành lên tiếng hỏi, “Luật sư Lạc, những lời vừa rồi của cô thực sự khiến tôi có chút hoang mang. Cô chung sống với cháu trai tôi, rốt cuộc là vì tình yêu hay vì tiền đây? “
Người phụ nữ này quả thực rất kỳ lạ. Nếu là một người khác, hoặc sẽ cầm tiền rồi rời đi, hoặc sẽ chứng tỏ tình yêu của mình kiên định và chung thủy tới mức nào, có chết cũng không rời, giống như mẹ của Thương Nghiêu vậy. Nhưng cái cô Luật sư Lạc này, không hề che dấu lòng dạ tham lam của mình, ngược lại làm cho ông ta cảm thấy có chút khó giải quyết.
“Hai việc này không hề mâu thuẫn với nhau.” Lạc Tranh trước sau như một vẫn duy trì nụ cười hết sức điềm tĩnh, thái độ không hề kiêu căng, cũng không chút xu nịnh. “Yêu một người giàu có như thế, thì tương lai cháu sẽ không phải lo lắng gì, không đúng sao?”
“Luật sư Lạc, lần đầu tiên có một người phụ nữ ở trước mặt ta dám nói những điều này. Cô không hề che dấu mục đích mà cô muốn đạt được. Xem ra, tờ séc này vẫn chưa làm cô hài lòng?” Beauchery Louis cũng là người khôn ngoan, cho nên để đối phó với một người thông minh như Lạc Tranh cần phải biết quan sát và nắm bắt thời cơ.
“Nhưng, ta chỉ muốn nhắc nhở Luật sư Lạc một việc. Hôn ước giữa gia tộc Louis cùng vương thất Monaco là chuyện không thể tránh khỏi. Việc này thực ra cũng có lý do của nó. Nếu như cô không muốn rời khỏi Thương Nghiêu, được thôi, chỉ cần cô không làm việc gì ảnh hưởng tới hôn nhân của nó, ta hoàn toàn có thể “mắt nhắm mắt mở” mà bỏ qua.”
“Ý của ông là, sẵn sàng dung túng cho cháu trai của mình chung sống với tình nhân?”
“Bên cạnh một người đàn ông thành đạt, có nhiều phụ nữ xung quanh cũng là lẽ thường tình. Cho dù Thương Nghiêu có chung sống với bao nhiêu tình nhân đi nữa, ta cũng không hề quan tâm. Nhưng vợ thì chỉ có một. Tờ séc này của ta luôn có hiệu lực, chỉ cần cô không có bất kỳ yêu cầu nào quá đáng, cố gắng thuyết phục Thương Nghiêu tiếp tục thực hiện hôn ước giữa hai nhà. Cô có thể là người tình bên cạnh nó.”
Beauchery Louis vẫn giữ giọng điệu thong thả nhưng cũng hết sức nghiêm túc. “Luật sư Lạc, những điều kiện này hoàn toàn phù hợp với nguyện vọng của cô. Vì như thế, cô vừa có thể tiếp tục yêu thương nó, vừa có thể được đáp ứng yêu cầu về vật chất. Chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện đó sao?”
Nụ cười trên môi Lạc Tranh chợt chuyển lạnh băng, giọng nói của nàng cũng trở nên lạnh lẽo, “Cháu nghĩ rằng, đây cũng chính là những lời mà ông đã từng nói với mẹ của Thương Nghiêu trước kia đúng không?”
Ánh mắt của Beauchery Louis thoáng lộ vẻ bối rối, khẽ hắng giọng rồi nói, “Xem ra, những chuyện của Thương Nghiêu cô cũng biết không ít.”
Lạc Tranh lặng lẽ cười mà không nói gì.
“Vậy thì cô càng phải biết rõ rằng, ta phản đối cuộc hôn nhân sai lầm của cha mẹ Thương Nghiêu như thế nào.” Beauchery Louis dường như cũng không muốn nhắc đến quá khứ.
Lạc Tranh nhìn ông lão trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, tận đáy lòng khẽ thở dài một tiếng. “Ông là ông nội của Thương Nghiêu, là trưởng bối, có lẽ cháu không nên chọc giận ông mới phải. Nhưng, cháu muốn nói với ông một điều, chính vì sự phản đối đó mà ông đã mất đi một người con trai. Chẳng lẽ giờ đây, ông còn muốn mất đi cả người cháu trai của mình nữa hay sao?”
“Nói bậy!” Beauchery Louis giận dữ đập tay lên bàn một cái nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt không mấy vui vẻ được thay thế bằng sự bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Ta tôn trọng cô là luật sư nổi tiếng nên mới dùng những lời khách khí này nói chuyện với cô. Cô đừng tưởng rằng ta đang cúi đầu cầu xin. Lại cả gan dám mang tính mạng của Thương Nghiêu ra uy hϊếp ta?”
“Người chính thức uy hϊếp Thương Nghiêu không phải là cháu, mà chính là ông nội của anh ấy!” Lạc Tranh bình thản đáp lại, “Cháu nghĩ ông một mực coi trọng Thương Nghiêu bởi vì từ sau khi anh ấy tiếp quản tập đoàn, lợi nhuận mỗi năm thu được đều đứng đầu trên thương trường. Ông có tới ba người cháu trai, nhưng chỉ có Thương Nghiêu mới là người làm ông hài lòng nhất. Anh ấy có suy nghĩ và cách làm riêng của mình, cũng giống như cha anh ấy trước kia. Ông đã chứng kiến bị kịch xảy ra lần thứ nhất, chẳng lẽ lại muốn nó xảy ra lần thứ hai?”
“Cô nghĩ rằng Thương Nghiêu sẽ đối đầu với cả gia tộc vì một người phụ nữ sao? ” Lửa giận trong đáy mắt của Beauchery Louis càng ngày càng mãnh liệt. “Cô sai rồi! Thương Nghiêu là một đứa thông minh, có khả năng kinh doanh thiên phú, nó làm sao có thể vì một người phụ nữ mà tự hủy tiền đồ của mình?” Nguồn truyện: Đọc Truyện
“Đã như vậy thì sao ông phải lo lắng như thế?” Lạc Tranh đứng dậy, hướng về phía Beauchery Louis rồi nhẹ nhàng cúi chào. “Nếu hôm nay khiến ông không được vui, cháu thực sự xin lỗi. Cháu nghĩ quyết định của mình như thế nào cũng không quan trọng, cái chính nằm ở Thương Nghiêu.
Trên đời này chỉ có một người khiến cháu có thể từ bỏ, đó chính là Thương Nghiêu. Nếu như chính miệng anh ấy nói cho cháu biết, anh ấy không hề yêu cháu, muốn cháu rời đi thì cháu cũng không hối hận mà tự nguyện từ bỏ anh ấy. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Lời nói vừa dứt, Lạc Tranh khẽ thở dài, cầm lấy túi xách, xoay người rời đi.
Tờ séc cũng theo làn gió nhẹ bay xuống đất…
Bàn tay của Beauchery Louis siết chặt lấy đầu gậy, không khó nhìn ra ôn
g ta đang đè nén lửa giận trong lòng.
Gã vệ sỹ bên cạnh bước lên, thấp giọng hỏi, “Ngài xem, có cần chúng tôi…”
Gã vệ sỹ còn chưa nói hết câu đã bị Beauchery Louis giơ tay ra chặn lại. Ông ta nhìn theo bóng Lạc Tranh đã khuất dạng, dường như suy nghĩ điều gì đó rồi mới chậm rãi lên tiếng, “Không vội, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn một chút. Dù sao, ta cũng không muốn bi kịch tái diễn.”
“Ý của ngài là…”
“Phái người mật thiết theo dõi Lạc Tranh nhưng cẩn thận đừng để Thương Nghiêu phát hiện ra.” Beauchery Louis lập tức ra lệnh. Ông ta rất hiểu Thương Nghiêu. Từ nhỏ tới lớn, hắn luôn là người sống nội tâm, chắc hẳn, đã sớm cử rất nhiều người bên cạnh Lạc Tranh âm thầm bảo vệ rồi.
“Vâng!” Vệ sỹ lập tức tuân lệnh.
Đêm xuống, cả thành phố đã lên đèn.
Suốt dọc đường, Louis Thương Nghiêu đều nắm chặt lấy tay của Lạc Tranh, ngay cả lúc vào đến biệt thự cũng không chịu buông. Lạc Tranh cũng cực kỳ ngoan ngoãn, không hề phản kháng cũng không hỏi bất kỳ điều gì. Trong thâm tâm nàng biết rõ, đây chính là biểu hiện của tâm trạng lo lắng của hắn.
Bước vào đại sảnh, Liệt đang ngồi trên sofa chơi đùa với con chó nhỏ vô cùng hào hứng. Nhìn thấy hai người quay về, lại thấy mười ngón tay đan xen một chút không rời, không khỏi kêu lên một tiếng.
“Ối, hai người có thể đừng tỏ ra quá tình cảm như thế được không?”
Con chó nhỏ thấy thế liền chạy tới, không ngừng vẫy đuôi tíu tít chào mừng hai chủ nhân trở về. Nó càng lớn càng trở nên xinh đẹp, lại được sự chăm sóc chu đáo của Liệt nên đôi mắt nhỏ cũng trở nên cực kỳ long lanh.
Lạc Tranh muốn cúi người ôm nó vào lòng, nhưng lại bị Louis Thương Nghiêu nắm chặt lấy tay, dáng vẻ vô cùng bá đạo khiến người khác cảm thấy buồn cười.
“Không có lấy một phút yên tĩnh, em còn muốn ở nơi này của anh tới bao giờ hả?”
Liệt có chút uể oải khẽ duỗi chân duỗi tay, sau đó mới lên tiếng trả lời hắn, “Anh à, anh sai rồi, cái gì mà gọi là nơi này của anh? Nếu như em nhớ không nhầm, ngôi biệt thự này đã chuyển thành danh nghĩa của Lạc Tranh. Ngay cả anh cũng chỉ là khách mà thôi.”
Louis Thương Nghiêu khẽ hừ lạnh một tiếng rồi quay ra nhìn đồng hồ. “Tên tiểu tử hỗn xược này, hôm nay có vẻ như em tan làm rất sớm, gần đây rất nhàn rỗi có phải không?”
“Em chưa bao giờ có thói quen làm thêm giờ.” Liệt khẽ cười hì hì một tiếng. Sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh Lạc Tranh, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ nịnh nọt…
“Lạc Tranh, nếu như một ngày tôi không có gì cả, chị có thể nuôi tôi không?”
Lạc Tranh không nhịn được liền bật cười. Louis Thương Nghiêu nghe xong, ngược lại có chút không vui khẽ nhíu mày.
“Em đang nói cái gì vậy hả? Đường dường là đấng nam nhi sao lại không có ý chí như thế?”
Liệt không hề để ý tới lời nói của Louis Thương Nghiêu, ngược lại càng dính lấy Lạc Tranh chặt hơn. “Lạc Tranh, chị vẫn chưa có trả lời tôi.”
“Đương nhiên, nếu Liệt thiếu gia của chúng ta một ngày không có gì cả, tôi sẽ tình nguyện nuôi cậu cả đời.” Lạc Tranh trả lời một cách đầy hứng khởi.
Liệt cười ha ha một cách thoải mái. Sau đó nhìn về phía Louis Thương Nghiêu. “Anh à, anh nghe rõ chưa? Trên đời này, Lạc Tranh vẫn là người đối xử với em tốt nhất. Ngay cả anh cũng chưa từng nói với em những lời này.”
“Nếu em thực sự có ngày đó, anh sẽ đánh cho em tỉnh ra. Sau đó đem em ném ra ngoài xã hội để rèn luyện lại từ đầu!” Lời nói của Louis Thương Nghiêu cũng không hề khách khí.
Liệt ranh ma lè lưỡi một cái, sau đó tới gần Lạc Tranh, hạ thấp giọng. “Lạc Tranh, chị nhớ kỹ đấy. Về sau nhất định đừng có sinh con trai, nếu không chắc chắn nó sẽ rất bị coi thường. Đối với em trai của mình mà còn tàn ác như thế, không biết với con trai của mình thì sẽ thế nào đây?”
Lạc Tranh nghe xong, lập tức đỏ mặt vì xấu hổ.
Louis Thương Nghiêu thấy thế, thô lỗ lớn tiếng. “Sao hôm nay em lại nhiều lời thế?”
“OK, em sẽ đi ngay được chưa?” Liệt giơ cao hai tay, đi đến bên cạnh ghế sofa lại xoay người lại. “A, em quên nói cho hai người biết. Hôm nay em đã nhận được thông báo nhập học. Vì thế sẽ nhanh chóng rời khỏi đây thôi, mấy ngày nữa sẽ không làm phiền tới hai người.”
“Thông báo nhập học?” Lạc Tranh cùng Louis Thương Nghiêu đều hết sức kinh ngạc. “Liệt, thông báo nhập học gì?” Louis Thương Nghiêu không nhịn liền lên tiếng hỏi.
Liệt khẽ nhún vai một cái rồi mới chậm rãi giải thích.
“Trường trước kia của anh chính là mục tiêu của em! Haiz, vượt qua được kỳ thi đó quả thực không dễ dàng. Em muốn đi theo con đường mà anh đã hướng cho em, tiếp tục học ngành kinh doanh tại trường đại học. Như vậy mới không lãng phí những ngày tháng thanh xuân tuổi trẻ, không phí hoài năng lực của em.”
Nghe Liệt diễn giải một hồi, hai người mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nói thẳng ra là cậu ta muốn học nâng cao.
Louis Thương Nghiêu cầm tay Lạc Tranh cùng ngồi lên sofa. Chăm chú nhìn Liệt, suy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Suy nghĩ của em rất đúng đắn. Như vậy đi, anh sẽ liên lạc với các giáo sư từng dậy anh trước kia, em tới đó học sẽ có chút thuận tiện hơn…”
“Không cần!” Liệt vội vàng ngắt lời của Louis Thương Nghiêu. “Anh à, em không muốn mình được quan tâm chú ý nhiều quá đâu. Cũng vì không muốn được chú ý, nên tới chỉ lúc tham dự kỳ thi em mới viết tên đầy đủ của mình mà thôi. Em chỉ muốn yên tĩnh mà học thêm trong mấy năm tới. “
Louis Thương Nghiêu là người hiểu biết, đương nhiên cũng không ép buộc Liệt làm gì. Nhưng suy nghĩ một lát, liền hỏi. “Nhưng em học cái gì ở ngôi trường đó? Chẳng phải em vẫn không thích kinh doanh hay sao?”
“Ai bảo là em không thích?” Lúc Liệt nói ra những lời này, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng hiện lên vẻ lúng túng, mất tự nhiên. Sau đó vung tay một cái. “Ây da, tóm lại là em biết rõ mình đang làm cái gì mà.”
Lạc Tranh cười kéo tay Louis Thương Nghiêu ý bảo hắn không cần lại phải nhúng tay vào chuyện này làm gì.
Louis Thương Nghiêu suy nghĩ một chút, không nói thêm gì, từ trong túi áo lôi ra một tờ séc, cầm bút sẵn sàng viết số lên đó. “Em cần bao nhiêu tiền học phí cùng tiền sinh hoạt? À đúng rồi, còn tiền để em tiêu vặt nữa…”
“Anh… ” Liệt có chút buồn cười ngăn cản hành động của Louis Thương Nghiêu, không để hắn kịp viết số tiền lên tờ séc đó. “Em đã nộp học phí xong xuôi rồi. Còn những chi phí khác anh cũng không cần phải lo, em tự lo được.”
“Em tự lo? Một khoản tiền lớn như thế mà em có thể tự lo sao?” Louis Thương Nghiêu có chút nghi hoặc nhìn Liệt, ngay sau đó ánh mắt có chút căng thẳng. “Em đã đi gặp ông đúng không?”
“Không có chuyện đó.” Liệt vội vàng xua tay tỏ ý phản đối. “Kể từ khi xảy ra chuyện của Vũ, ông vốn không muốn nhìn thấy mặt của em nữa, em sao có thể đi gặp ông chứ?
Anh à, anh quên rồi sao? Trước kia lúc tham gia giải đua xe em đã giành được một khoản tiền thưởng rất lớn mà. Em biết là anh thương em. Nhưng anh yên tâm đi, em ở bên ngoài sẽ không phải chịu khổ đâu.”
Louis Thương Nghiêu sau khi nghe xong, nặng nề thở dài, một lúc lâu sau mới gật đầu. “Được, nếu có chuyện gì cần anh giúp, nhất định phải gọi cho anh!”
Liệt khẽ gật đầu tỏ sự đồng ý.
Sau khi tắm rửa xong, Lạc Tranh có chút uể oải nằm trên giường. Một lát sau, Louis Thương Nghiêu cũng từ phòng tắm đi ra. Nửa thân dưới của hắn chỉ cuốn một chiếc khăn tắm để lộ ra cơ bắp săn chắc cùng những đường cong sáng láng tới mê người, dưới ánh đèn ấm áp của căn phòng càng toát lên vẻ cuốn hút mãnh liệt. Hắn cũng nằm lên giường, kéo Lạc Tranh lại gần, ôm trọn vào lòng.