Pháp Ngoại Tình Duyên

Chương 3

"Cà phê."

"A được!" Vương Tráng nhanh chân rót một ly cà phê cho Bạch Luật Minh.

Bạch Luật Minh nhẹ nhấp một ngụm, "Anh kỷ càng tỉ mỉ kể lại cho tôi nghe một chút về quá trình ngày hôm đấy."

"À..." Vương Tráng hồi tưởng một chút, "Lúc ấy, tôi trước gọi điện cho nữ chủ nhà xác nhận cô ấy ở nhà, mới đến giao hàng cho cổ. Ước chừng hai mươi phút sau, tôi tới nhà cổ."

"Vậy anh khi ấy có cảm giác được cô ta có chỗ nào không thích hợp không?"

"À... Tôi nhớ rõ tôi phải gõ cửa thật lâu cô ấy mới ra mở cửa, cứ cảm thấy..." Vương Tráng cau mày, thực nỗ lực hồi tưởng tình cảnh ngày đó, "Đúng rồi, tôi cảm thấy biểu tình của cô tựa như có điểm kỳ quái..."

"Kỳ quái?"

"Ừm... Chính là dường như có chút không được tự nhiên..."

"Vậy lúc cô ta gọi điện cho anh cũng là như thế sao?"

"Không có, thời điểm cổ nói chuyện với tôi, ngữ khí thiệt nhẹ nhàng, làm người cũng thực khách khí..."

Bạch Luật Minh gật gật đầu, làm chút ghi chú, "Sau khi nhìn thấy cô ta thì sao?"

"Tôi liền bắt đầu chuyển hàng, bởi vì hàng giao đều là kiện lớn, không có thang máy, cho nên tôi phải khuân mấy lần, mới chuyển lên hết toàn bộ. Cô chủ nhà khả năng thấy tôi rất mệt, liền hảo tâm cho tôi một ly đồ uống đá..."

Ngòi bút của Bạch Luật Minh dừng lại, "Chính là cái này."

"Cái gì cơ?" Vương Tráng có chút không rõ nguyên do.

"Tôi nhớ rõ lúc trước anh có nói, anh không quá rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, thật giống như bị mất trí nhớ vậy."

"Đúng thế..."

"Xem ra nước uống người bị hại đưa cho anh có vấn đề."

"Làm sao sẽ?!" Vương Tráng cả kinh.

"Tôi nghĩ đồ uống có vấn đề hẳn là sẽ bị xử lý rồi, nhưng hiện trường có khả năng còn tàn lưu nguyên liệu bỏ trong đồ uống. Tôi sẽ bảo nhân viên điều tra cẩn thận tra xét, nếu tìm được, đây sẽ là một manh mối quan trọng."

"Nữ chủ nhà vì sao lại muốn làm như vậy..."

"Hiện tại còn chưa rõ ràng lắm. Nhưng tôi phỏng đoán, trước khi anh tới, hẳn là đã xảy ra gì đấy, rất có thể là cùng hung phạm có liên quan." Bạch Luật Minh ngón tay kẹp bút, ngón trỏ dựa vào chóp mũi, "Chỉ là tất cả nhân chứng đều khai không có ai khác..." Y tự mình lẩm bẩm, tà liếc Vương Tráng một cái, "Chỉ có anh xui xẻo bị trông thấy."

"Ôi..." Vương Tráng co rúm thân thể lại một chút, "Thật là, phải làm sao bây giờ đây..."

"Làm sao bây giờ à... Không biết."

"A..."

Nhìn trương mặt khổ qua của Vương Tráng, Bạch Luật Minh cảm thấy người nam nhân này cảm xúc gì cũng viết hết lên mặt, rất thú vị, "11 giờ rồi, anh có thể bắt tay chuẩn bị cơm trưa được rồi đó."

"Được..."

Bạch Luật Minh vẫn luôn dõi xem bóng dáng cao lớn của Vương Tráng hướng đến phòng bếp, sau mới thu hồi tầm mắt.

- -----

"Không tồi. Có tiến bộ."

"Ha..." Vương Tráng cười cười, liên tiếp mấy ngày nay, Vương Tráng vẫn luôn nỗ lực tăng lên trù nghệ của mình, được Bạch Luật Minh khích lệ, tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Trông đến Bạch Luật Minh nhăn mày, tâm của Vương Tráng cũng theo đó nhíu lại.

"Món này có điểm ngọt."

"Tôi lần sau sẽ chú ý..." Vương Tráng vội vàng nói.

"Ừ."

Bạch Luật Minh một bên ăn cơm, một bên dùng dư quang quan sát Vương Tráng. Y biết người này vẫn luôn để ý tới biểu tình của y, sợ y đối với thức ăn không hài lòng.

"Món này bỏ dầu quá nhiều." Y cố ý nói một câu, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tráng lại khẩn trương.

"Nguyên liệu nấu ăn trong nhà không còn nhiều, buổi chiều phiền anh đi mua thêm một ít."

"Ừ được."

- -----

"Đội mũ sau lên."

"Thế này à?"

Bạch Luật Minh nhìn Vương Tráng bị mũ che khuất mắt, lộ ra một cái mũi cao thẳng cùng cái cằm thập phần có vị nam nhân, xem qua còn rất soái, "Ừ, anh bây giờ cũng là người rất nổi tiếng, tốt nhất không nên bị nhận ra."

"À..." Vương Tráng thế mới biết được nguyên nhân Bạch Luật Minh kêu hắn đội mũ lên, lúc tháo mũ xuống, lại là mặt ủ mày ê.

Dọc theo đường đi, Vương Tráng đều rất cẩn thận, kéo đến lúc về nhà thì đã gần 5 giờ rồi, bất quá cũng may chưa có bị nhận ra, Vương Tráng yên lặng thở một hơi.

"Bạch luật sư?" Vương Tráng phát hiện Bạch Luật Minh không ở trong thư phòng, trên bàn còn đặt rất nhiều tư liệu chưa sửa sang lại, nghĩ Bạch luật sư hẳn là còn ở trong phòng riêng.

Nghe thấy phòng ngủ của Bạch Luật Minh có điểm động tĩnh, Vương Tráng đoán rằng Bạch luật sư nhất định ở đó, "Bạch luật sư à, tôi mua nguyên liệu thức ăn về rồi!" Nói xong, liền không chút suy nghĩ đẩy cửa ra.

Một khi nhìn tới tình cảnh trong phòng, Vương Tráng đương trường ngốc.

Hắn thấy Bạch Luật Minh đang ở trên giường, nửa người trên trần trụi, hạ thân được một tầng chăn mỏng che khuất.

Mà ở dưới thân y, là một người đồng dạng không mặc đồ gì, hơn nữa hình như... là một người đàn ông...

Bạch Luật Minh đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể, mà nam nhân phía dưới đứt quãng phát ra một ít rêи ɾỉ.

Vương Tráng trừng lớn mắt, cứng còng tại chỗ.

Bạch Luật Minh quay đầu nhìn về phía cửa, "Đóng cửa." Tóc đen trên trán y có điểm hỗn độn, thanh âm khàn khàn, biểu tình dường như có chút hung ác nham hiểm.

Vương Tráng nhanh chân "Rầm -" một tiếng mà liền đóng cửa lại, tim đập như nổi trống.

Cách một hồi lâu, bên trong cửa mới không còn tiếng động, ngay sau đó, cửa bị mở ra.

Đi ra đầu tiên chính là nam nhân dưới thân Bạch Luật Minh, gã chỉ tà liếc Vương Tráng một cái, liền rời khỏi qua cửa lớn.

"..." Vương Tráng ngừng thở, đại khí cũng không dám ra, tròng mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm tên nam nhân kia, thẳng tới khi gã đi mất, bất quá sao lại cảm thấy người này tựa hồ có chút quen mắt.

Tiếp theo, đi ra chính là Bạch Luật Minh.

Bạch Luật Minh đi tới cửa, đứng yên ở bên người Vương Tráng, cúi đầu đem nút áo sơ mi cài lại, chỉ là phần ngực vẫn còn hơi rộng mở, lộ ra làn da trắng nõn.

"Quả nhiên, có kẻ thứ hai đã đến hiện trường vụ án."

"..." Vương Tráng tỏ vẻ không hiểu nguyên do, hoặc là hắn kỳ thực không có nghe rõ Bạch Luật Minh đang nói cái gì.

"Anh cũng nên hồi thần đi." Bạch Luật Minh vỗ vỗ gương mặt cứng đờ của Vương Tráng.

"..."

"Người đàn ông vừa rồi, chính là một trong những nhân chứng của án kiện."

"..." Đại não của Vương Tráng vẫn có điểm không nghe sai sử, qua hồi lâu mới có chút lấy lại tinh thần, "Cái... cái gì?"

"Có vài nhân chứng đúng là khó thu phục, có thể là sợ chọc phải phiền toái, rõ ràng trông thấy lại cường ngạnh nói không."

"Bạch luật sư... Cậu nói cái gì?" Vương Tráng vẫn như cũ lọt vào trong sương mù.

"Cái nhân chứng lúc nãy cùng tôi lên giường, tại thời điểm trước khi anh đến chung cư của người bị hại giao hàng, có nhìn thấy kẻ khác tiến vào chung cư, cậu ta về sau sẽ ở trên tòa làm chứng."

"A, thật vậy à?!" Vương Tráng cuối cùng cũng có điểm hiểu rõ.

"Nếu muốn rửa sạch hiềm nghi cho anh, việc đầu tiên cần phải làm là tìm ra những kẻ có khả năng là người hành hung. Mà biện pháp tốt nhất chứng minh sự tồn tại của những tên nghi phạm khác này, là từ trong miệng của nhân chứng lộ ra."

Vương Tráng ngẩn người, "Thế thì, Bạch luật sư... cậu như thế nào lại cùng nhân chứng kia... Ừm..."

"Không cho cậu ta chút chỗ tốt, cậu ta sao có thể nguyện ý nói? Tôi buổi chiều liên hệ cho cậu ta, từ ngôn từ của cậu ta mà cảm giác, cậu ta đối với tiền không phải thực hứng thú. Cũng may trước lúc lấy được chứng cứ, tôi có gặp qua cậu ta, phán đoán cậu ta là gay, liền dùng loại phương pháp này." Bạch Luật Minh bình tĩnh giải thích.

Vương Tráng kinh ngạc, cư nhiên là như thế a... Nhưng mà... Làm như vậy...

Y tựa hồ có thể nhìn ra suy nghĩ của Vương Tráng, "Cái này chỉ là lấy bằng chứng, tôi cũng không có bảo cậu ta đi tạo ngụy chứng, chỉ là khiến cậu ta đem tình huống chân thật nói ra mà thôi, huống hồ, loại sự tình ấy tôi cũng không phải lần đầu tiên làm."

Vương Tráng nghĩ nghĩ, tựa như thấy cũng phải, liền nói, "Bạch luật sư, xin lỗi... Khiến cậu hiến thân..."

Không tưởng đến Vương Tráng sẽ nói ra lời như vậy, Bạch Luật Minh thiếu chút nữa bật cười, trông gương mặt còn thực đỏ của Vương Tráng, "Anh vẫn là xử nam à?"

"Hả...?"

Bạch Luật Minh đã cho rằng Vương Tráng nghe được động tĩnh trong phòng, sẽ biết trong đó phát sinh sự tình gì mà bất động thanh sắc, không ngờ tới hắn còn xông vào, làm Bạch Luật Minh cả kinh một chút, "Anh coi phim người lớn chưa?"

"Tôi... Tôi..." Vương Tráng mặt càng trướng đỏ, hắn cúi đầu, "Tôi có xem qua..."

Không biết là bởi vì thừa nhận đã xem phim người lớn khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng, hay là bởi vì bị người khác hoài nghi hắn ngay cả phim người lớn cũng chưa từng coi mà cảm giác xấu hổ và giận dữ, tóm lại mặt Vương Tráng đã đỏ đến độ muốn bóc khói.

Gia hỏa này vẫn là xử nam.

Bạch Luật Minh ở trong lòng yên lặng cho ra kết luận trên.