*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cháo
Tối nay trời gió mát.
Thiệu Khê đạp xe phía sau Khương Đào, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng cậu.
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra hồi hắn và Khương Đào học Tiểu học.
Khi đó Khương Đào còn chưa biết giấu người khác chuyện cậu thích đồ của con gái. Bạn nữ ngồi cùng bàn cậu mua một chiếc váy rất đắt tiền, mặc tới trường khoe với mọi người. Khương Đào không hâm mộ cảm thán như những bạn nhỏ khác, mà nói mẹ cậu cũng mua cho mình một chiếc y hệt như thế.
Khương Đào là con trai, khi nói ra những lời đó, các bạn đương nhiên không tin, bảo cậu nói dóc. Khương Đào không biện bạch gì, ngày hôm sau cậu mặc chiếc váy đó đi học. Hồi đó cậu cắt tóc kiểu búp bê*, phối với chiếc váy sắc màu kia, mặc đẹp hơn nhiều so với bạn nữ cùng bàn. Nhưng lúc này đã không còn là tên nói dóc nữa rồi, mọi người lập tức cô lập Khương Đào, nói cậu là đồ biếи ŧɦái.*tóc búp bê (kiểu kiểu vậy)
Khương Đào thờ ơ, cho dù bị nói vậy, cậu cũng không tranh cãi với họ, chỉ ngồi ở chỗ của mình, nên làm gì thì làm cái đó.
Thiệu Khê từ nhỏ đã được mọi người yêu quý, ai làm gì cũng nhớ đến hắn, đúng lúc Thiệu Khê muốn đến sân chơi đá cầu, hắn đi ngang qua chỗ ngồi gần Khương Đào, thế là đám bạn học ồn ào kéo Thiệu Khê qua, bảo hắn sang đây xem kẻ biếи ŧɦái.
Khương Đào nghe thấy vậy thì khép quyển truyện tranh lại, nghiêng mặt qua nhìn thẳng vào Thiệu Khê.
Thiệu Khê bị ánh mắt ấy làm cho hơi sợ hãi, lại bị đám bạn xung quanh bu lấy nhìn chằm chằm, vì vậy vô cùng bất an mà nói: “Hình như… kì quái thật…”
Thiệu Khê nói xong một câu như vậy đã bị đồng bạn kéo đi ra ngoài đá cầu.
Trong tiếng cười vang của các bạn, hắn quay đầu lại nhìn, Khương Đào vẫn an tĩnh ngồi đó, mặt không biểu lộ gì nhìn chằm chằm về phía hắn. Chỉ là vành mắt cậu đã hơi đỏ lên, lúc quay đầu lại nhìn lần nữa nước mắt đã rơi xuống rồi.
Khi chạy đến sân chơi rồi Thiệu Khê vẫn còn nghĩ đến chuyện này.
Sao một đống người nói biếи ŧɦái thì cậu ấy lại bình tĩnh được, còn mình chỉ nói ‘kì quái’ thôi mà Khương Đào lại khóc chứ?
Chẳng lẽ mình mới là kẻ xấu xa nhất sao?… Vốn chính là vậy!
Thiệu Khê hận không thể xuyên qua thời không mà trở về ngày đó ngay lập tức, cạo trụi cái đầu chỉ để mọc tóc của mình khi bé đi.
Tính cách Khương Đào như vậy, đương nhiên sẽ không thèm để ý người khác nói gì cả. Nhưng mình thì khác — Khương Đào nói, mình là một người bạn hiếm hoi của cậu ấy.
Nhưng lúc ấy hắn có thể nói gì với Khương Đào được chứ?
Thiệu Khê im lặng cả đoạn đường, về đến trước cửa nhà rồi trong đầu vẫn còn nhớ đến hình ảnh mình nhìn thấy lúc bé khi quay đầu lại, dáng vẻ Khương Đào rơi nước mắt lặng lẽ nhìn hắn. Từ đó về sau Khương Đào cũng không từ bỏ thói quen mặc đồ con gái, chẳng qua cậu không bao giờ mặc tới trường nữa. Khi ấy mọi người còn bé, náo loạn mấy ngày là quên luôn. Bằng không khu này có nhiều học sinh sống ở đây từ nhỏ, nếu hồi đó, Khương Đào thật sự bị cô lập, vậy —
Thiệu Khê bị hình ảnh Khương Đào đáng thương tội nghiệp mà mình tưởng tượng ra dọa sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Hắn quay đầu lại, Khương Đào đang đưa lưng về phía hắn, lấy chìa khóa từ trong cặp ra mở cửa.
Thiệu Khê ở phía sau, do dự chớp mắt một cái, mở miệng nói: “Khương Đào.”
“Ừ?” Khương Đào quay đầu lại nhìn hắn.
“Tôi…” Thiệu Khê cắn răng, nhắm mắt nói: “Giờ tôi, không thấy cậu kì quái đâu.”
Khương Đào híp mắt lại, mờ mịt nhìn hắn: “… Hả?”
“Vừa rồi nhớ lại, khi bé tôi đã nói lời tổn thương đến cậu, thật sự xin lỗi.”
Khương Đào ngoẹo đầu, mắt nhìn về một bên. Suy nghĩ mấy giây mới phản ứng lại được. Cậu hiểu ra nhìn Thiệu Khê nói: “À — Chuyện đó à, không sao.” Cậu lắc đầu một cái, tựa như không để ý, “Có nhiều người cảm thấy tôi biếи ŧɦái lắm.”
Thiệu Khê nghẹn lại. Hắn không biết Khương Đào thật sự không quan tâm, hay là đã quen với việc bị người khác coi thành kẻ biếи ŧɦái. Nhưng nếu giờ Khương Đào thật sự không để ý đến thái độ của mình đối với cậu ấy nữa, thì hắn nói những chuyện kia còn tác dụng gì sao?
Thiệu Khê hơi do dự.
— Nhưng mà, không phải Khương Đào nói mình là người rất quan trọng của cậu ấy sao, sao có thể nói không thèm để ý thì không để ý luôn được?
Thiệu Khê nghĩ vậy, bỗng thấy hơi bực bội: “Tôi nói tôi không cảm thấy cậu biếи ŧɦái đâu!”
Khương Đào thấy hắn đột nhiên cao giọng thì sửng sốt, vội giơ tay lên, đặt ngón trỏ lên bên miệng Thiệu Khê cản lại, nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì thế, tầng này đâu chỉ có mỗi nhà chúng ta, cậu muốn để người khác nghe thấy hả?”
Ngón tay Khương Đào đặt trên môi Thiệu Khê khiến hắn như con cá nóc bị chọc hết hơi, mất hết khí thế.
“Tôi…” Thiệu Khê chán nản nói, “Dù sao tôi không cảm thấy cậu là kẻ biếи ŧɦái.”
“Rồi rồi.” Khương Đào bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Cậu mặc váy đẹp lắm.” Thiệu Khê ngẩng đầu nhìn Khương Đào, rồi lại xấu hổ chuyển mặt ra hướng khác, “Ngoài mẹ tôi ra… cậu là người mặc váy đẹp nhất mà tôi từng thấy.”
Khương Đào ngẩn người. Cậu trợn mắt nhìn, chần chừ nói: “Ừ.” Dừng một chút, nói tiếp: “Cám ơn.”
Khương Đào im lặng mấy giây, hỏi: “Sao tự nhiên nói đến chuyện này?”
Mắt Thiệu Khê đảo mấy cái.
— Sao tự nhiên nói… sao tôi biết được chứ, còn không phải do cậu nói mấy câu kì quái ở chỗ nhà xe à.
Thiệu Khê ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được nguyên do. Mấy giây sau, hắn dứt khoát mặc kệ, qua loa à ừ hai tiếng rồi nói: “Tôi vào trước đây.”
Vừa nói vừa quay lưng lại, móc chìa khóa ra mở cửa. Lúc sắp đóng cửa lại, Khương Đạo gọi tên hắn.
Thiệu Khê hé cửa ra một chút.
Đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang bị hỏng một cái, ánh sáng mờ tối. Nhưng Thiệu Khê vẫn nhìn thấy rõ vẻ mặt Khương Đào, dường như rất bất lực.
“Sao lại không chào tạm biệt thế.” Khương Đào nói.
Thiệu Khê sửng sốt, không hiểu sao cảm thấy ngực đột nhiên căng chặt.
“À, tôi quên mất. Tạm biệt, ngủ ngon… mai gặp.” Thiệu Khê nói loạn lên, trong tiếng cười đáp lại của Khương Đào mà khép cửa lại.
Hắn nắm chốt cửa, tựa đầu vào cửa chống trộm, trong không gian yên tĩnh nghe tiếng Khương Đào dùng chìa khóa mở cửa nhà đối diện ra, nói câu ‘Con về rồi đây’ với người nhà, tiếp đến là tiếng cửa chống trộm đóng lại.
Đến khi mọi tiếng động trong hành lang hoàn toàn biến mất, lúc này hắn mới chậm rãi quay người —
Mẹ hắn đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn chằm chằm vào hắn.
Thiệu Khê sợ hết hồn, dán cả người lên cửa, hoảng sợ nói: “Mẹ —-! Mẹ đứng sau con làm gì?”
“Rửa trái cây.” Mẹ Thiệu nhét một đĩa dưa hấu nhỏ vào tay hắn, “Có mà con ấy, đứng nhấp nhổm trước cửa thế làm gì hả?”
Thiệu Khê sửng sốt, chợt ý thức được dáng vẻ mới rồi bám lấy cửa nghe ngóng động tĩnh bên nhà Khương Đào của mình vô cùng giống tên biếи ŧɦái, vì vậy tay chân càng luống cuống hơn.
“Con có thể làm gì chứ!” Hắn chột dạ kêu một tiếng, cầm lấy đĩa dưa hấu mát lạnh chạy nhanh về phòng, đóng sập cửa lại như muốn phát tiết.
Hắn để đĩa dưa lên bàn, ngồi xuống bên giường, chờ nhịp tim ổn định lại. Hắn nhớ tới chiếc cặp màu đen của Khương Đào, nhớ tới thỏi son đậm màu kia và cả mùi hương của cam và chanh.
Một cảm giác nóng ẩm mơ hồ chậm rãi leo lên chạy dọc theo sống lưng, lấp đầy lấy l*иg ngực của hắn.
Thiệu Khê đột nhiên nhận ra, bầu không khí ‘sai sai’ khi đối mặt với Khương Đào không phải đã biến mất mà là bị hắn tập thành thói quen rồi. Giờ nồng độ bầu không khí ấy tăng thêm một bậc nữa, mới khiến hắn phát giác ra.
Thiệu Khê cảm thấy lúng túng. Hắn không thể hiểu được tầng hàm ý sâu hơn của ‘bầu không khí’ ấy, hắn loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết làm thế nào để thoát ra.
Hắn ngã xuống giường, nặng nề thở dài một cái.