*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cháo
Thiệu Khê không hề để tâm đến khúc nhạc đệm tuần trước đó.
Hắn cho rằng giữa mình và Khương Đào sẽ trở lại trạng thái không dính dáng gì đến nhau nữa, nhưng đời không như mơ.
Kì báo bảng lần này là kì cuối cùng trước khi tốt nghiệp, phải vẽ thật đẹp thật tỉ mỉ, chủ nhiệm lớp lại còn giục làm gấp, cho nên Thiệu Khê lại phụng sự làm trợ thủ cho Khương Đào, lúc Khương Đào đứng trên ghế vẽ vẽ thì Thiệu Khê đứng phía dưới đưa thuốc màu và thùng nước. Không tới mấy tháng nữa là bọn họ sẽ tốt nghiệp, thời gian học trên lớp lại eo hẹp, muốn vẽ báo bảng cũng chỉ còn chút thời gian sau giờ tự học. Khương Đào vẽ liên tục mấy ngày rồi mà vẫn chưa xong, Thiệu Khê mỗi ngày cũng toàn phải chờ cậu cùng về nhà. Vài ngày như vậy, số lần hai người nói chuyện với nhau còn nhiều hơn cả một năm vừa rồi cộng lại. Đến khi Thiệu Khê phát hiện, thì cái cảm giác ‘sai sai’ quấy nhiễu hắn đã biến mất lúc nào không hay.
Thiệu Khê vốn là kiểu người xởi lởi, thái độ sau đó với Khương Đào cũng không còn giữ kẽ gì nữa mà thoải mái tự nhiên hơn như đối với những người khác.
Sau thời gian tự học buổi tối, Khương Đào theo thường lệ đi vẽ báo bảng. Cậu còn chưa kiếm chuyện với Thiệu Khê thì hắn đã đứng ngồi không yên trước, đung đưa chân ngồi trên bàn phía sau Khương Đào, ngửa đầu nhìn cậu rồi kêu loạn.
“Tóm lại đến bao giờ mới vẽ xong thế — tôi muốn ăn khuya —“
Học sinh trực nhật đi ngang qua liếc hắn một cái: “Đang kêu mẹ cho bú sữa đấy hả?”
“Tôi nào có sữa cho cậu ấy bú đâu.” Khương Đào đứng trên bàn, vừa nói vừa để bút xuống, quay đầu về phía Thiệu Khê nói, “Sao cậu không làm mấy đề thi thử đi?”
Thiệu Khê nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Giờ đã 9 giờ 45 rồi, ngồi được 2 phút lại phải dọn đồ, làm được cái gì chứ?”
“Vậy cậu ngồi đây chờ cậu ta làm cái gì?” Bạn trực nhật khó hiểu nhìn Thiệu Khê.
“Tôi thích đấy.” Thiệu Khê liếc mắt.
Hắn vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Khương Đào vẫn còn nghiêng đầu qua, cười như không cười nhìn mình. Mặt hắn không hiểu sao bỗng dưng nóng bừng lên, vì thế quay đầu đi nói với bạn trực nhật kia: “Tôi ngồi đây giục cậu ấy, để cậu ấy vẽ nhanh lên một chút.”
“Được rồi được rồi.” Khương Đào nhảy xuống từ bàn học, “Dù sao hôm nay cũng không vẽ xong, về luôn thôi.” Cậu nói, “Cậu dọn sách vở giúp tôi, tôi rửa khay màu xong thì đi luôn.”
“Ừa.” Thiệu Khê gật đầu, đi tới chỗ ngồi của Khương Đào. Thật ra Khương Đào cơ bản đã cất hết đồ rồi, Thiệu Khê lắc lắc bình nước của cậu, xác nhận đã vặn chặt nắp rồi mới nhét vào cặp sách.
Kéo móc khóa phía trước lên, hắn nhìn chiếc cặp một cái. Cặp sách của Khương Đào không bừa bộn một đống bánh kẹo, dây buộc tóc với mấy đồ trang sức đáng yêu nho nhỏ lấp lánh như của đám con gái, mà chỉ có vài thứ bình thường mà con trai hay cất trong đó.
Thiệu Khê như có điều suy nghĩ xách cặp của Khương Đào trong tay, ngồi lên bàn, nhìn quanh phòng học bốn bề vắng lặng.
Trong cùng một lớp học có nhiều bạn học như thế này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy chiếc cặp sách màu đen bình thường của Khương Đào. Chỉ có Thiệu Khê là từng nhìn thấy chiếc túi đeo chéo kiểu nữ màu gạo của Khương Đào, vừa đẹp vừa đáng yêu, rất hợp với chiếc váy trắng của cậu ấy. Hắn còn từng thấy Khương Đào lấy một thỏi son ra từ trong đó, lúc ấy hắn còn thấy màu son kia hơi bị đậm, nhưng khi Khương Đào thoa lên trông vẫn rất đẹp.
— Chỉ có mình hắn từng thấy, không ai khác biết cả.
Trong lòng Thiệu Khê không khỏi dâng lên cảm giác vui vẻ bí ẩn. Hắn bị suy nghĩ đột nhiên nhảy ra này làm cho mất tự nhiên, muốn đè xuống cảm xúc không thích hợp ấy đi.
Đang tự đấu tranh với bản thân, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay giơ ra, đặt một viên kẹo cầu vồng* lên môi hắn.kẹo cầu vồng
“Há miệng.” Khương Đào nói.
Thiệu Khê sợ hết hồn, lùi về phía sau theo bản năng. Nhìn thấy là Khương Đào, hắn ừ một tiếng đưa tay ra, muốn tự cầm lấy ăn.
Khương Đào lại nói: “Tôi rửa tay rồi mới đưa cho cậu ăn, nếu cậu tự cầm sẽ bẩn đấy.”
Thiệu Khê đành phải nghiêng người qua, cắn viên kẹo trong tay Khương Đào vào miệng. Hắn làm vậy, môi không thể tránh khỏi chạm vào ngón tay Khương Đào. Có lẽ do vừa mới rửa tay, tay Khương Đào mát lạnh. Thiệu Khê hơi xấu hổ lui lại một chút, tìm chuyện để nói: “Kẹo ở đâu thế?”
“Lúc nãy ở ngoài cửa bạn tôi cho tôi. Tôi không thích ăn ngọt nên giữ lại cho cậu.” Khương Đào nói, lấy cặp sách từ tay Thiệu Khê đeo lên lưng, “Đi thôi.”
Thiệu Khê đi theo sau cậu ra khỏi phòng học: “Cậu còn có bạn khác lớp à.”
“Có gì kì lạ sao.” Khương Đào nghiêng đầu, cảm thấy buồn cười, “Chẳng lẽ cậu không có bạn khác lớp à?”
“Đương nhiên tôi có chứ.” Thiệu Khê nói, “Chỉ là tôi thấy cậu không giống người sẽ kết bạn với người bên lớp khác.”
Khương Đào nghĩ nghĩ: “Ừ, nói vậy cũng đúng.”
Qua mấy giây, Khương Đào lại nói: “Cậu vừa nói vậy, tôi thấy hình như đúng là tôi không có mấy bạn bè.”
Thiệu Khê lúng túng nói: “Tôi không có ý đó…”
“Tôi biết, tôi nói thật mà.” Khương Đào dừng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy quan hệ giữa hai chúng ta như thế nào?”
Thiệu Khê bị câu hỏi không đầu không đuôi của cậu làm cho sửng sốt. Hắn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ hình như không thân thiết gì cho lắm, nhưng nếu nói thật ra như vậy, sợ sẽ làm tổn thương người kia.
Đương lúc không biết trả lời thế nào, Khương Đào lại tự nhiên nói tiếp: “Cậu có nhiều bạn như vậy, tôi đương nhiên không được tính là có quan hệ tốt với cậu. Nhưng đối với tôi, cậu đã là… người quan trọng hiếm có rồi.”
Khương Đào nói xong, có hơi xấu hổ nghiêng đầu nhìn Thiệu Khê một cái: “Xin lỗi, lời tôi nói hơi kì quái nhỉ?”
Thiệu Khê bị lời nói của cậu khiến cho vừa mừng vừa lo, còn chưa biết nói gì, Khương Đào lại tự nói: “Thôi, bản thân tôi cũng đã đủ kì quái rồi.”
Đang nói chuyện, hai người đã đi tới nhà để xe. Khương Đào không chờ Thiệu Khê trả lời nữa, mở khóa nhảy lên xe một cách tự nhiên, nói: “Đi thôi.”