Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô

Chương 80(+): Nếu nàng xảy ra chuyện, ta liền chết cùng nàng

Chu Thanh Ngô gật đầu, loại sợ hãi sống sót sau tai nạn cùng đau lòng đối Mạnh Sơ Hi làm nàng hoàn toàn hỏng mất.

Từ một khắc tao ngộ Dương Chí Chương, điều duy nhất nàng nghĩ đến chính là Mạnh Sơ Hi, nàng sợ nếu bản thân mình không giữ được trong sạch thì về sau vô pháp đối diện nàng ấy, lúc hoảng loạn chạy nhầm đường rơi xuống hố sâu, nàng lại có bao nhiêu sợ hãi Mạnh Sơ Hi tìm không thấy nàng, sợ rằng mình sẽ không còn gặp lại nàng ấy nữa.

Sống sót sau tai nạn, đối mặt người yêu thương nàng nhất, bao nhiêu ủy khuất, sợ hãi cùng đau lòng làm nàng hoàn toàn hỏng mất, khóc đến tê tâm liệt phế. Hai nữ nhân mệnh khổ ôm nhau liếʍ láp miệng vết thương, khóc đến làm người khó chịu cực kỳ, một đám đại nam nhân đều ngăn không được đỏ đôi mắt.

Chu Thanh Ngô bị trẹo gót chân, nàng đi đường không vững, Mạnh Sơ Hi tâm lực đều bị rút cạn, đừng nói cõng Chu Thanh Ngô, chính mình đi đều lung lay, cuối cùng chỉ có thể để Chu Đại Xuyên cõng người trở về.

Lưu thẩm thấy các nàng đều trở về, biết được Chu Thanh Ngô gặp nạn cũng là đau lòng không thôi, chạy nhanh đỡ các nàng vào nhà nghỉ ngơi.

Mạnh Sơ Hi hoàn toàn nói không ra lời, chỉ có thể đối một nhóm đại thúc vừa giúp đỡ tìm người thật sâu cúi đầu.

Chu Thạch Sơn nhìn đến không đành lòng, vội tiếp lời nói: "Hôm nay vất vả chư vị, ta thay Sơ Hi cùng Thanh Ngô cảm tạ mọi người, đêm nay quá mức rối ren, thỉnh tha thứ các nàng vô pháp nhất nhất nói lời cảm tạ."

"Này nói cái gì, mạng người quan trọng làm sao có thể không giúp, khổ hai vị cô nương rồi, chạy nhanh đi nghỉ ngơi, chúng ta đều về nhà thôi."

Mạnh Sơ Hi lòng tràn đầy cảm kích, đây là nàng lần đầu tiên ở ngôi làng này cảm nhận được sự thuần phác cùng thiện lương từ trong xương của thôn dân, điều đó đủ để cho nàng ghi khắc.

Chu Thạch Sơn chạy nhanh làm Lưu thị pha nước ấm cho nàng, lại lo lắng giọng nói của nàng đều bị phế đi. Bên kia Kim Ngọc Nhi cầm y phục chính mình cho Chu Thanh Ngô thay, Lưu thẩm nhìn vạt áo Chu Thanh Ngô bị xé rách, lòng còn sợ hãi, "Y phục của con làm sao bị xé thành như vậy, cũng may trên người không sao, lần này thật sự là quá mạo hiểm."

Một tiểu cô nương không thể mở miệng kêu to, giữa đêm bị rớt xuống động sâu, nếu không phải may mắn dưỡng được chú cẩu, bọn họ có đi tìm suốt đêm cũng khó mà tìm tới nàng.

"Ít nhiều dưỡng tiểu gia hỏa này hữu dụng, cám ơn trời đất, đây là báo ân." Ô Ô giờ phút này liền ghé vào mép giường nhìn hai vị chủ nhân, nghe vậy hừ hừ hai tiếng.

Mạnh Sơ Hi trong tay nhéo vạt áo Chu Thanh Ngô, ánh mắt dừng ở nơi vải vóc bị xé rách tổn hại, lại ngồi xuống quan sát Ô Ô, tay nhẹ nhàng kiểm tra vuốt ve trên đùi nó. Ô Ô ai ai kêu lên, liếʍ ngón tay nàng.

"Các con cũng chưa ăn gì đi, ta vào bếp làm chút thức ăn, các con hảo hảo nghỉ ngơi."

Mạnh Sơ Hi buộc chặt tay, gật gật đầu, trong mắt tràn đầy cảm kích. Mấy người nhà Lưu thẩm đều đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa.

Trong phòng chỉ còn Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô, ánh nến đong đưa, quang ảnh dừng ở trên mặt Chu Thanh Ngô cũng đều lay động.

Giờ khắc này Mạnh Sơ Hi nói không nên lời, Chu Thanh Ngô cũng không mở miệng được, Mạnh Sơ Hi liền ngồi ở mép giường, ánh mắt lẫn nhau cơ hồ đều giằng co trên người đối phương.

Trạng thái Mạnh Sơ Hi lúc này kém hơn Chu Thanh Ngô rất nhiều, thời gian dài cảm xúc căng chặt lo lắng hãi hùng, làm sắc mặt nàng tái nhợt quá phận, lăn lộn lâu như vậy, vẫn luôn gọi tên Chu Thanh Ngô, môi đều khô nứt, cặp mắt kia càng là che kín tơ máu sưng đỏ đến lợi hại.

Chu Thanh Ngô chưa từng nhìn đến người yêu của mình phải chật vật tiều tụy như vậy, nàng kỳ thật rất sớm liền nghe được Mạnh Sơ Hi gọi mình, kia từng tiếng kêu mang theo khóc nức nở làm Chu Thanh Ngô đau lòng khó nhịn. Chính là vô luận nỗ lực thế nào, nàng đều chỉ có thể phát ra hàm hồ âm tiết, vô pháp đáp lại nàng ấy.

Nghe được trong giọng nói Mạnh Sơ Hi càng ngày càng nôn nóng, càng ngày càng ách tiếng, Chu Thanh Ngô hận đến chỉ có thể hung hăng đánh vào chính mình.

Nước mắt vào lúc này đã vô pháp nhẫn nại, các nàng liền như vậy nhìn đối phương, thẳng đến căn bản nhìn không rõ nữa.

Chu Thanh Ngô chịu không nổi, duỗi tay vỗ về gương mặt Mạnh Sơ Hi, ngón tay nhẹ nhàng dừng nơi yết hầu của nàng ấy, hé miệng không tiếng động mà nói thực xin lỗi.

Mạnh Sơ Hi nhắm mắt, phía trước tuyệt vọng bỗng nhiên xuất hiện ra tới, đau đến ngực nàng đều co rút. Nàng rõ ràng cảm giác được, hiện tại Chu Thanh Ngô chính là chỗ dựa cho sinh mệnh của mình, nếu nàng ấy thật xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối sống không nổi nữa.

Nàng hô hấp dồn dập, duỗi tay gắt gao nắm tay Chu Thanh Ngô, cái trán cọ lên trán nàng ấy, hai mắt đỏ đậm, cố gắng dùng khí âm nói:

"Nếu nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta liền tìm sợi dây thừng treo cổ."

Chu Thanh Ngô nghe được cả người run lên, sắc mặt đều thay đổi, chạy nhanh che lại miệng nàng, liên tục lắc đầu.

Mạnh Sơ Hi trong mắt chỉ có đối phương, căn bản quên mất chính mình còn ở nhà Lưu thẩm, nàng kéo tay Chu Thanh Ngô xuống, cái trán gân xanh hiện lên, cảm xúc hiển nhiên đã kề bên hỏng mất, ngay sau đó nàng cúi người đi qua hôn lấy Chu Thanh Ngô.

Chu Thanh Ngô nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, cả người thoáng chốc ngây dại. Mạnh Sơ Hi hôn thực dùng sức, hơn nữa căn bản không cho Chu Thanh Ngô cơ hội phản ứng, lưỡi mềm trực tiếp đẩy ra nàng răng quan, thật sâu dây dưa đi qua.

Chu Thanh Ngô không hề sức phản kháng, má nàng ửng hồng, hai tròng mắt đã sớm nhắm lại, hô hấp hoàn toàn bị người đoạt lấy, nàng chưa từng thể nghiệm qua tư vị khiến nàng cả người nhũn ra. Bị Mạnh Sơ Hi nắm tay, đầu ngón tay muốn bắt lấy cái gì lại rơi vào khoảng không, ưm một tiếng chỉ có thể vô lực rũ xuống.

Trong không khí nhiệt độ tựa hồ cũng nóng lên, hết thảy đều trở nên ái muội mà nhiệt liệt, lẫn nhau ngọt thanh giao triền cùng một chỗ, không ngừng muốn tới gần, Chu Thanh Ngô vẫn luôn hy vọng Mạnh Sơ Hi có thể xem nàng là một người lớn, nguyện ý cùng chính mình thân mật, chính là cũng không biết loại thân mật này sẽ làm người thần hồn điên đảo.

Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng Kim Ngọc Nhi đập cửa, mới tạm thời đánh gãy trận kiều diễm tràn đầy đau xót này. Mạnh Sơ Hi chạy nhanh buông ra Chu Thanh Ngô, trên khóe môi còn dắt theo một sợi chỉ bạc ái muội, hai người hô hấp dồn dập, sắc mặt đều đỏ bừng.

Chu Thanh Ngô vội vàng lau nhẹ đôi môi sưng đỏ, đôi mắt oánh nhuận không còn là dáng vẻ đẫm lệ mông lung như trước, mà là ngã vào một hồ xuân thủy, muốn nói lại thôi.

Đôi môi tái nhợt của Mạnh Sơ Hi đã trở nên hồng nhuận, một chút khô nứt kia thoạt nhìn đều biến mất. Hai người vội vàng dời mắt, hít sâu điều chỉnh hơi thở, động tác và biểu tình cực kỳ nhất trí làm hai người lại mạc danh xì nở nụ cười.

Lúc Kim Ngọc Nhi tiến vào, nhìn đến trên mặt hai người rõ ràng đang khóc lại mang theo cười, nhịn không được cũng nở nụ cười: "Hai người các cô thật là, cũng may không có việc gì, cười nhiều một chút mới tốt. Đói lả rồi đi, mẹ ta làm mì sợi, hương vị thực tốt, chạy nhanh ăn."

Hai bát mì lớn, mặt trên còn đổ hai cái trứng, Mạnh Sơ Hi nhìn Kim Ngọc Nhi, đang muốn nói cảm tạ lại bị nàng ngăn cản: "Tạm thời cô đừng nói chuyện, giữ giọng một chút, không cần cảm tạ, hai bát mì mà thôi. Mệt muốn chết rồi đi, chạy nhanh ăn bổ sung thể lực, hôm nay đều vất vả một phen."

Mạnh Sơ Hi gật đầu đối Kim Ngọc Nhi cảm kích cười cười, nàng đỡ Chu Thanh Ngô ngồi xuống, đem mì sợi phóng tới trước mặt nàng ấy, đang chuẩn bị đi lấy chiếc đũa, Chu Thanh Ngô lại sắc mặt biến đổi túm chặt tay nàng.

Mạnh Sơ Hi bị té ngã không ít, lòng bàn tay đều là vết xước, nàng trở về chỉ tùy tiện rửa rửa, miệng vết thương còn thấm máu thoạt nhìn có chút dọa người.

Chu Thanh Ngô nước mắt đảo quanh hốc mắt, Kim Ngọc Nhi cũng là hoảng sợ: "Ai nha, cô như thế nào không nói, tay đều biến thành như vậy. Ta đi tìm chút thuốc!"

Mạnh Sơ Hi muốn ngăn cản lại không ngăn lại, nàng nhìn Chu Thanh Ngô đã nước mắt lã chã chực rơi, lắc đầu ra hiệu chính mình không có việc gì.

Nàng đưa đôi đũa cho Chu Thanh Ngô, thúc giục nàng ấy ăn mì.

Chu Thanh Ngô đánh xuống tay thế: Này có bao nhiêu đau đớn.

Mạnh Sơ Hi khẽ lắc đầu, ánh mắt lại rơi trên cổ của Chu Thanh Ngô. Nơi bên trái cổ được ánh nến chiếu rọi, tựa hồ sưng lên một mảnh, nhìn dáng vẻ giống như là bị người đánh. Trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, nàng lại nhìn y phục Chu Thanh Ngô, sau đó rất mau thu lại ánh mắt, khẽ cười cười, học theo Chu Thanh Ngô điệu bộ: Không đau, nàng đừng lo lắng.

Theo sau nàng lại sờ sờ bụng, cầm bát chuyên chú ăn mì, lại đút cho Ô Ô một chút.

Chu Thanh Ngô nhìn nở nụ cười, lau lau nước mắt cũng ăn lên.

Lo lắng đề phòng lâu như vậy, hai người thật sự mệt mỏi, tắm rửa xong các nàng thay nhau đắp thuốc lên vết thương, liền ở nhà Lưu thẩm ngủ lại một đêm.

Mạnh Sơ Hi nằm ở trên giường gắt gao ôm Chu Thanh Ngô không buông tay, thậm chí Chu Thanh Ngô đều cảm giác được đau, nghĩ đến nàng ách thanh nói câu kia, Chu Thanh Ngô vừa muốn khóc, chôn ở trong lòng ngực nàng bất động.

Không cần nói thêm cái gì, lẫn nhau còn có thể ôm nhau đi vào giấc ngủ đã là an ủi tốt nhất.

Mạnh Sơ Hi ngủ rất không yên ổn, nàng làm một giấc mộng, trong mộng Chu Thanh Ngô bị người đuổi bắt, kẻ kia phát ra tiếng cười khiến người chán ghét, xé rách y phục Chu Thanh Ngô, đánh vào trên cổ nàng ấy, làm nàng ấy ngã trên mặt đất, Mạnh Sơ Hi nhìn đến khóe mắt muốn nứt ra. Nàng bỗng nhiên mở mắt, thở hổn hển mấy khẩu khí, nhìn đến người trong lòng còn đang ngủ ngon lành, ngoài phòng mới lộ ra một chút tia sáng lờ mờ, nàng mới lòng còn sợ hãi mà chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc này nàng liền không ngủ nữa, vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ về đầu Chu Thanh Ngô, liền như vậy nhìn nàng ấy, thẳng đến bên ngoài hửng sáng, nàng mới nhẹ nhàng nghiêng đầu Chu Thanh Ngô qua, quan sát nơi cổ của nàng ấy. Nơi đó sưng đỏ biến mất không ít, nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết mơ hồ, có thể nghĩ kẻ thủ ác kia ra tay có bao nhiêu nặng. Ngón tay Mạnh Sơ Hi nhẹ vỗ về ở mặt trên, trong mắt thần sắc ám trầm như thể mây đen giăng kín.

Bởi vì còn không xin phép chưởng quầy nghỉ, sáng sớm Mạnh Sơ Hi liền mang theo Chu Thanh Ngô trở về trấn Thanh Vân. Sau khi đưa tiểu cô nương đến y quán, nàng mới vội vàng đi Cẩm Vân Các.

Lai Phúc Lai Lộc nhìn thấy nàng đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói: "Sơ Hi, sắc mặt cô như thế nào kém như vậy."

Nghỉ ngơi một đêm, Mạnh Sơ Hi giọng nói hảo không ít, nhưng nói chuyện vẫn là lao lực, trực tiếp đề bút viết: Chưởng quầy, ta muốn xin nghỉ mấy ngày.

Chưởng quầy sửng sốt: "Cô làm sao vậy, nói không ra tiếng rồi?"

Hôm qua Thanh Ngô trượt chân ngã vào sơn động, ta tìm thật lâu, cho nên bị khản giọng.

Mọi người vừa thấy sắc mặt đều biến đổi: "Muội muội cô thế nào, không xảy ra việc gì đi?"

Bị thương chân, còn có chút chuyện ta muốn xử lý, thỉnh chưởng quầy chuẩn.

Chưởng quầy vội vàng gật đầu: "Chiếu cố nàng ấy quan trọng, cũng dưỡng lại giọng nói của cô đi. Khó tránh chiều qua không thấy nàng ấy tới đón cô, vạn hạnh không có việc gì liền hảo, không có việc gì liền hảo."

Bọn họ đều biết Chu Thanh Ngô không thể nói chuyện, nàng ấy ở trên núi té vào sơn động kêu cứu không được, chuyện này có bao nhiêu hung hiểm, ngẫm lại khiến cho người nghĩ mà sợ, khó trách Mạnh Sơ Hi sắc mặt kém như vậy, phỏng chừng cũng là lo lắng gần chết.

"Cô nhanh trở về, chúng ta có thời gian liền đi thăm nàng ấy, nơi này có chúng ta cùng Chung thúc liền được rồi."

"Đúng đúng, chạy nhanh trở về, Thanh Ngô khẳng định bị sợ hãi."

Mạnh Sơ Hi trong lòng nóng lên, lúc này mới xoay người rời đi, phía sau vài người nhìn nàng đều có chút lo lắng.

Trước khi đi y quán, Mạnh Sơ Hi mua chút thịt. Lúc quay trở lại, đại phu đã băng bó chân cho Chu Thanh Ngô xong, nói là không thương đến xương cốt, tịnh dưỡng một đoạn thời gian thì tốt rồi. Mặt khác lại cấp Mạnh Sơ Hi kê đơn thuốc trị khản giọng, cho kim sang dược, hai người lúc này mới trở về nhà.

Ô Ô chân còn có chút thọt, Mạnh Sơ Hi ngồi xuống nhìn nó, vuốt nó đầu, cho nó kiểm tra chân. Thoạt nhìn là bị cái gì đánh gãy, Mạnh Sơ Hi nhờ người dùng kẹp bọc chân nó lại, không cho nó lộn xộn, hiện tại chân sau còn bọc vải bố trắng.

Mạnh Sơ Hi cắt thịt đút cho Ô Ô, tiểu gia hỏa ngày thường cũng chỉ theo các nàng ăn uống đạm bạc ,lần đầu được đãi ngộ lớn như vậy, ăn đến phá lệ vui vẻ, cái đuôi diêu đến bay lên.

Chu Thanh Ngô ở một bên ngồi cũng là đầy mặt đau lòng, lần này nếu không nhờ Ô Ô, nàng thật sự xong rồi. Sau khi nàng ngã vào hố, vẫn luôn không cách nào bò lên được, mắt thấy sắc trời đen, nếu không phải Ô Ô tìm tới bồi nàng, nàng lúc ấy khẳng định càng sợ hãi. Mà Mạnh Sơ Hi có thể tìm được nàng cũng ít nhiều nhờ nó, Ô Ô chính là đã cứu một mạng của nàng.

Uống thuốc thấm giọng xong, Mạnh Sơ Hi nói chuyện cuối cùng có khí lực, nàng dọn ghế dựa qua ngồi bên cạnh Chu Thanh Ngô, nhìn nàng ấy thấp giọng hỏi: "Có thể nói cho ta ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chu Thanh Ngô sắc mặt trắng nhợt, suy nghĩ trở lại một màn đêm qua, biểu tình trên mặt có chút hoảng sợ, Mạnh Sơ Hi nắm tay nàng, nghiêm túc nhìn nàng: "Đừng sợ, hiện tại ta ở đây, không ai có thể thương tổn nàng."

Chu Thanh Ngô đôi mắt đỏ lên, chịu đựng sợ hãi cùng không khoẻ đem chuyện ngày hôm qua phát sinh kể cho Mạnh Sơ Hi.

Mạnh Sơ Hi nhìn nàng ấy đánh thủ ngữ, hiểu rõ đầu đuôi sự tình để nàng trong nháy mắt cảm giác máu dồn lên đại não, nàng hai tròng mắt đỏ bừng, đôi tay nắm chặt gắt gao, liền hàm răng đều phát run. Nàng nỗ lực khắc chế xúc động muốn gϊếŧ người, mất tiếng nói: "Cho nên tên súc sinh kia muốn khi dễ nàng, nàng hoảng loạn chạy lạc đường mới trượt chân té xuống?"

Chu Thanh Ngô rưng rưng gật đầu.

"Hắn đánh nàng, còn đánh Ô Ô?"

Chu Thanh Ngô ngẩn người lắc đầu phủ nhận, cuối cùng lại gật đầu.

Khó trách! Kỳ thực trong lòng Mạnh Sơ Hi đều đoán được một ít, đêm qua lúc nàng nhìn đến y phục Chu Thanh ngô liền cảm thấy không giống bị va quẹt rách, còn có vết thương trên cổ nàng ấy, nhưng bởi vì sợ tổn hại Chu Thanh Ngô trong sạch nàng mới nhẫn nại xuống, chính là sự phẫn nộ lúc đó cùng hiện tại chân chính biết rõ là hoàn toàn bất đồng. Đặc biệt nhìn đến Chu Thanh Ngô nhắc tới liền sợ hãi đến phát run, nàng càng cảm thấy lý trí kề bên hỏng mất.

Nàng trăm phương nghìn kế che chở không dám để người yêu của mình chịu đến một chút tổn thương, bởi vì nàng ấy vẫn còn nhỏ, cần hảo hảo yêu quý mà không phải thô bạo vịn cành bẻ người trong lòng, lại bị một kẻ cặn bã rắp tâm tàn phá! Nếu không nhờ Ô Ô, Chu Thanh Ngô sẽ tao ngộ cái gì, nàng không dám nghĩ đến dù chỉ một phân. Trong thời đại mà bất kỳ nữ nhân nào cũng xem trinh tiết trong sạch như sinh mệnh, đây là sát hại tính mệnh!

"Hắn là ai?"

Chu Thanh Ngô có chút hoảng, Mạnh Sơ Hi muốn làm gì.

Nhìn ra nàng lo lắng, Mạnh Sơ Hi hít vào một hơi áp xuống trong mắt tối tăm, thấp giọng nói: "Hắn không có thực hiện được nhất định sẽ tiếp tục ra tay, ta cần thiết biết được là ai để làm tốt phòng bị, chuyện này ta quyết không cho phép lại phát sinh."

Chu Thanh Ngô nghe xong có chút do dự, nhưng Mạnh Sơ Hi nói có đạo lý, Dương Chí Chương sớm hay muộn sẽ biết nàng không ở Chu gia thôn, nếu đến lúc đó hắn lại hại Mạnh Sơ Hi, nàng muôn lần chết khó chuộc.

Nhìn Chu Thanh Ngô viết xuống lòng bàn tay mình ba chữ Dương Chí Chương, người thôn Dương gia, Mạnh Sơ Hi nhíu nhíu mày, sau đó nắm chặt lòng bàn tay. Đối với Chu Thanh Ngô nói: "Từ nay về sau không được một mình trở về thôn, ruộng vườn đều giao cho người khác xử lý, nếu muốn đi cũng cần thiết ta bồi."

Chu Thanh Ngô gật đầu, tuy rằng không cam lòng nhưng là nàng biết nặng nhẹ.

Rót ly nước cho Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi xoay người chuẩn bị đi nấu cơm, trong lòng yên lặng nghiến răng nghiến lợi niệm ba chữ kia, Dương Chí Chương.

-----------------------------------