Thời gian từng khắc trôi qua, Dương Chí Chương cũng không có thực hiện được, hắn không tìm thấy Chu Thanh Ngô. Một phần da thịt trên cánh tay hắn cơ hồ bị nàng cắn rớt, trên cổ trên đùi còn bị chó cắn đến máu tươi đầm đìa. Hắn đầy mặt ủ dột, trong miệng thấp giọng mắng, bất quá, cười lạnh một tiếng, hắn có rất nhiều thời gian, luôn có một ngày có thể tìm được tiểu người câm kia.
Hoàng hôn buông xuống, thái dương đã tây trầm, Mạnh Sơ hi đang lúc bận rộn chợt ngẩng đầu nhìn mặt trời đã khuất bóng bên ngoài, lông mày nhẹ vặn.
Lai Phúc đang dọn vào mấy cây vải gấm, hắn vừa sửa sang vừa hiếu kỳ nói: "Làm sao chưa thấy Thanh Ngô đến, ngày thường lúc này nàng đều tới đón cô."
Mạnh Sơ Hi thất thần mà ừ một tiếng, sau đó giải thích nói: "Nàng hôm nay hồi thôn, đại khái chậm trễ, ta cũng dặn nàng ở nhà nghỉ ngơi chờ ta."
"Ồ, nguyên lai là như thế. Chưởng quầy đều đã về rồi, đồ vật ta cũng sửa sang lại, cô chạy nhanh trở về thôi."
Mạnh Sơ Hi không nói thêm cái gì, khép lại sổ sách, thu thập đồ vật liền từ biệt Lai Phúc. Lai Phúc nhìn nàng bước chân vội vàng, lắc đầu bật cười: "Không biết còn tưởng rằng trong nhà có thê tử đang chờ cô." Nói xong lại vỗ vỗ trán chính mình, lại suy nghĩ vớ vẩn cái gì đây.
Tuy rằng Mạnh Sơ Hi cùng Lai Phúc nói như vậy, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy có chút kỳ quái, dựa theo tính cách Chu Thanh Ngô, hôm nay nàng muộn như vậy còn chưa rời cửa tiệm, nàng ấy hẳn là sẽ đến đón nàng trở về, làm sao lại không tới được?
Trong lòng không ngừng tìm lý do trấn an chính mình, nhưng Mạnh Sơ Hi vẫn cảm thấy mạc danh bất an, mà phần bất an này đến khi nàng nhìn thấy cửa nhà còn đóng chặt, đột nhiên biến thành hoảng loạn rõ rệt.
Nàng ấy thế nào còn chưa trở về? Hay là đã về nhưng lại có việc đi ra ngoài? Nhưng Mạnh Sơ Hi thực mau hiểu một điều, nếu nói nàng ấy không đi đón chính mình thì còn có thể giải thích được, nhưng nàng ấy không thể nào không về kịp để nấu bữa tối.
Mạnh Sơ Hi cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, nhìn đến nhà hàng xóm có người ra tới, nàng đi qua dò hỏi: "Hứa đại thúc, ngài hôm nay có nhìn thấy muội muội ta trở về không?"
Nam nhân nhìn ra sân và lắc đầu: "Không có, giống như nhà của cô khóa cửa suốt một ngày."
Mạnh Sơ Hi mở cửa, Ô Ô cũng không ở. Nàng đã tìm kiếm những nơi Chu Thanh Ngô có thể đi, cũng hỏi người xung quanh một lần, mọi người đều nói không thấy được.
Một phen bôn ba làm cho mồ hôi tinh mịn xông ra đầy trán, nhưng nàng lại không cảm giác được nóng bức, ngược lại cả người lạnh toát. Nàng không dám trì hoãn, lập tức mướn một chiếc xe bò chạy nhanh trở về Chu gia thôn.
Dọc theo đường đi Mạnh Sơ Hi đều căng chặt tinh thần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước hy vọng có thể nhìn đến hình bóng quen thuộc. Chính là thẳng đến thái dương hoàn toàn rơi xuống, sắc trời bắt đầu tối tăm nàng cũng chưa nhìn đến thân ảnh người yêu của mình.
Rõ ràng là ngồi xe bò tới, chính là vừa xuống xe Mạnh Sơ Hi hô hấp liền rất dồn dập, nàng lập tức chạy tới nhà Lưu thẩm, ngữ khí tận lực duy trì bình tĩnh: "Thẩm thẩm, ngài hôm nay có nhìn đến Thanh Ngô không? Nàng đi trở về sao?"
Lưu thị nhìn thấy nàng vốn dĩ rất kinh ngạc, nghe được lời nàng tức khắc cũng ý thức được không đúng, "Nha đầu không trở về sao? Hôm nay ta đi trên núi đốn củi, buổi chiều mới trở về, khi đó ta liền không thấy được Thanh Ngô, ta cho rằng nàng đã sớm về nhà."
Mạnh Sơ Hi mím bờ môi đến trắng bệch, nàng mờ mịt vô thố mà lui một bước, lắc đầu lẩm bẩm nói: "Không có trở về, ta chính là chưa thấy được nàng, ta không yên tâm nên mới tới đây tìm."
Nàng cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, nhưng thân thể như cũ từng đợt nhũn ra, nàng gian nan mà nuốt ngụm nước miếng, tìm về lý trí sắp sụp đổ, vội vàng truy vấn: "Nàng hôm nay có cùng ngài nói nàng muốn làm cái gì không?"
Lưu thị cũng luống cuống, hồi ức một chút vội vàng nói: "Nàng nói là phải bón thúc cho cây, đúng rồi, nàng định cùng ta lên núi nhưng ta không rảnh. Đào dược liệu, phải rồi, nàng hẳn là đào dược liệu."
Mắt thấy trời sắp tối đen, Mạnh Sơ Hi trì hoãn không nổi nữa, túm chặt Lưu thị nói: "Thẩm thẩm, ta lên núi tìm nàng, ngài, cầu ngài hỗ trợ hỏi trong thôn có người nào nhìn thấy Thanh Ngô không."
Lưu thị thấy bàn tay nàng đều phát run, cũng là hoảng đến lợi hại, vội vàng gật đầu: "Ngươi mau đi, ta và thúc của ngươi lập tức đi hỏi từng nhà."
Mạnh Sơ Hi trực tiếp chạy khỏi nhà Lưu thẩm, hướng đồng ruộng của các nàng chạy tới. Ngoài ruộng mơ hồ có thể nhìn đến dấu vết làm đất, Chu Thanh Ngô thật là bón phân cho cây con, nhưng nhìn khắp một mảnh đồng ruộng, lại không thấy bóng dáng của nàng ấy ở đâu.
Các loại suy đoán không tốt đồng thời dâng trào trong đầu Mạnh Sơ Hi, nhìn trong thiên địa ánh sáng từng chút biến mất, chiều hôm tầng tầng đẩy mạnh, trái tim Mạnh Sơ Hi như thể bị đặt lên chảo dầu chiên, nôn nóng bất an.
Trời tối nàng ấy còn không có về nhà, tất nhiên đã xảy ra chuyện, nhưng nàng ấy đang ở đâu? Trời tối đen sẽ khiến nàng ấy sợ hãi. Mạnh Sơ Hi hết sức hối hận, chính mình như thế nào bị mỡ heo che tâm, để nàng ấy một người lên núi!
Nàng đứng ở bờ ruộng, cả người như bị gai trói lại, khó chịu đến gần như hít thở không thông. Nàng dùng hết sức lực toàn thân, cơ hồ rống lớn: "Thanh Ngô!"
Toàn bộ cánh đồng bát ngát chỉ có tiếng kêu của nàng bị rừng núi dội trở về, nàng không ngừng gọi tên Thanh Ngô, trong quạnh quẽ lộ ra sự quỷ dị không thể nào diễn tả.
Đào thảo dược, nhiều dãy núi như vậy nàng ấy sẽ đi nơi nào, không trở về là lạc đường sao? Vẫn là bị ngã trọng thương khiến nàng ấy vô pháp trở về? Không có khả năng, nàng ấy không có khả năng lạc đường. Nàng ấy thực nghe lời tuyệt sẽ không chạy xa, hơn nữa nàng ấy thông thuộc đường xá, làm sao có thể lạc đường, khẳng định là đã xảy ra chuyện.
Đôi mắt đặc biệt đau, vừa trướng lại tê nhức, gió thổi qua mang theo đầy mặt lạnh băng ẩm ướt, Mạnh Sơ Hi lại tê thanh kêu: "Thanh Ngô!" Này một tiếng đã lộ ra khóc nức nở.
Mạnh Sơ Hi trước nay chưa từng bất lực như vậy, ngày xưa núi non tú lệ đã trở thành con quái vật ăn thịt người khi chiều hôm xuống, mà tiểu cô nương của nàng có thể đã bị nó vây nhốt bên trong. Trên mặt nàng biểu tình căn bản vô pháp khống chế, nét mặt run rẩy, giương môi đều nói không nên lời, nước mắt như thế nào đều ngăn không được, giữa thiên địa mênh mang này, nàng như thể bị hắc ám nuốt chửng.
Trời tối, Thanh Ngô đang ở nơi nào? Nàng ấy một người nhất định rất sợ hãi. Tưởng tượng đến Chu Thanh Ngô xảy ra chuyện, hiện tại nàng ấy khả năng bị vùi trong một mảnh đen sì, xung quanh chỉ có tiếng dã thú kêu vang gợn người, nàng liền cảm thấy tim mình như bị ai đó cầm đao mổ xẻ.
Hái thuốc, hái thuốc...... Phục linh! Mạnh Sơ Hi vốn đã vô pháp suy nghĩ, mù quáng chạy khắp núi đồi tìm người, đột nhiên nhớ tới hôm trước Chu Thanh Ngô cùng nàng nhắc qua phục linh, có thể hay không là đi đào phục linh.
Nàng phảng phất trong bóng đêm thấy được một tia ánh sáng, bước chân đang chạy vội tức khắc ngừng lại, quay ngược về phiến rừng thông kia, chợt nghe thấy tiếng Lưu thẩm gọi nàng từ sườn đồi. Từ lối mòn phía dưới núi lộ ra ánh lửa leo lét, nối tiếp nhau như hỏa long trong đêm, xua tan đi một chút tối tăm.
"Sơ Hi, ta đã hỏi tới, ta đã hỏi tới! Cát tam thúc thấy được Thanh Ngô nha đầu đi tới rừng thông gần thôn Dương gia."
Đúng là như vậy, nàng đoán không sai. Mà bên kia tiếng Chu Thạch Sơn cũng truyền tới: "Sơ Hi không cần hoảng loạn, ta gọi người trong thôn cùng nhau hỗ trợ tìm."
Chu Đại Xuyên chạy chậm đưa cho nàng một cây đuốc, nhìn về hướng phiến rừng thông, lại thấy được dưới ánh đuốc gương mặt Mạnh Sơ Hi tràn đầy nước mắt, tức khắc trong lòng có chút khổ sở, an ủi nói: "Thanh Ngô từ nhỏ liền ở trên núi chạy, sẽ không có việc gì."
"Chúng ta hai ba người làm một tổ cẩn thận tìm, nhiều chú ý đường dốc phụ cận, hoặc là những nơi có bẫy rập. Trên núi có thợ săn đào bẫy rập, cũng có thể không cẩn thận bị vây khốn."
"Nói ta còn thấy một con chó, hình như là nhà các ngươi nuôi, lúc ấy ở trong thôn kêu một hồi, ta xem đến kỳ quái. Nhưng là không nghĩ nhiều, sau lại không thấy." Trong đó một người nói nhỏ một câu.
Mạnh Sơ Hi đang vô cùng lo lắng muốn chạy vào rừng, tức khắc trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng: "Ta hồ đồ, Thanh Ngô có mang theo Ô Ô mà."
Mạnh Sơ Hi trong mắt bỗng nhiên trào ra một tia hy vọng, nơi này tối lửa tắt đèn, phân rõ phương vị đều rất khó càng đừng nhắc tìm người. Điểm chết người chính là Chu Thanh Ngô vô pháp nói chuyện, nàng ấy kêu không được cứu mạng, bọn họ gọi nàng ấy cũng vô pháp đáp ứng, nhưng Ô Ô hẳn là biết nàng ấy ở nơi nào.
Nàng một người chạy bay nhanh không biết mệt mỏi, bụi gai cắt vào y phục lộ ra vết máu nàng cũng không để ý, chỉ là không ngừng kêu Ô Ô. Mang theo ngọn đuốc xuyên qua rừng cây đen kịt, các nam nhân thực an tĩnh, bởi vì người bọn họ muốn tìm là cái người câm, không có khả năng cho bọn hắn đáp lại.
Chỉ có Mạnh Sơ Hi thanh âm không ngừng quanh quẩn ở giữa núi rừng tĩnh lặng, nhưng nàng kêu thật lâu, đều không có nghe được tiếng đáp lại, cũng không nhìn thấy Ô Ô lại đây.
Nàng dồn nén sức lực cơ hồ trong nháy mắt sụp đổ, dưới chân một cái lảo đảo ngã ở trên mặt đất, bàn tay một trận nóng rát đau, là bị bụi gai đâm ra vết thương. Chu Đại Xuyên nguyên bản muốn đi theo nàng, nhưng Mạnh Sơ Hi kiên trì tách ra, nàng đi đến nhiều địa phương khác nhau tìm kiếm, ước định vị trí cây đuốc làm tín hiệu, nàng một người nơi nơi đi tìm.
Trong núi tuy rằng thường xuyên có người hoạt động, nhưng ai có thể cam đoan ban đêm trong núi sâu rừng rậm sẽ không có dã thú, nếu đêm nay không tìm được Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi không dám tưởng tượng nàng ấy một mình ở chỗ này tao ngộ cái gì.
Nàng kêu đến khàn cả giọng, cổ họng đều chịu không nổi, như cũ không có đáp lại.
"Thanh......." Này một tiếng Thanh Ngô tạp ở yết hầu, chính là không có thể hô lên tới.
Nàng lau đầy mặt nước mắt cùng mồ hôi, cúi đầu thở hổn hển, bình phục vài lần tâm tình, mới lại kêu lên: "Thanh Ngô."
Nàng thanh âm hoàn toàn khàn khàn, các nam nhân đi gần đó hỗ trợ nghe được từng tiếng Thanh Ngô, trong lòng tránh không khỏi hụt hẫng, Chu Thạch Sơn cao giọng nói: "Mọi người lại vất vả tìm kỹ một trận."
Các nam nhân sôi nổi ứng hòa, mà Mạnh Sơ Hi đem phiến rừng thông cơ hồ đảo lộn cũng không thấy được Chu Thanh Ngô. Đã qua hơn một canh giờ, không có uống một ngụm nước ăn một ngụm cơm, Mạnh Sơ Hi đã tinh bì lực tẫn, nhưng nàng như cũ cắn răng, đi tới kêu.
Nàng biết Thanh Ngô không có biện pháp đáp lại nàng, nhưng nàng nghĩ chính mình kêu lớn tiếng một ít, nếu Thanh Ngô ở gần nghe được giọng của nàng, cho dù không thể đáp ứng, nhưng biết nàng ở ngay bên cạnh nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ không sợ hãi như vậy. Nàng ấy chỉ cần ngoan ngoãn ở đó đợi, chờ chính mình tìm được, mang nàng ấy về nhà.
Mạnh Sơ Hi tiếp tục đi vào chỗ sâu trong rừng, phía sau có người bảo nàng đừng đi một mình, nhưng Mạnh Sơ Hi sao có thể nghe. Càng đi vào sâu trong núi, nhiệt độ không khí càng thấp, tuy rằng đã cuối mùa xuân, nhưng buổi tối gió núi lạnh lẽo, Mạnh Sơ Hi ra một thân mồ hôi, nóng lạnh đan xen thập phần khó chịu.
Liền ở nàng hôn hôn trầm trầm không biết đi bao lâu rồi, đột nhiên một trận rào rạt động tĩnh truyền đến, Mạnh Sơ Hi trong lòng có chút khẩn trương, lại còn mơ hồ có tia kích động, nàng liếʍ liếʍ môi, thanh âm nghẹn ngào mà kêu một tiếng: "Ô Ô."
Cỏ cây xôn xao theo tiếng tách ra, một bóng nhỏ vụt tới, trong đôi mắt màu xanh lục tản ra u quang, tiếng kêu quen thuộc để trái tim Mạnh Sơ Hi đang chìm dưới địa ngục được kéo trở lại nhân gian, là Ô Ô!
Ô Ô vọt đến chỗ Mạnh Sơ Hi điên cuồng xoay quanh, thân hình động tác có chút kỳ quái, nhưng lại ngăn cản không được nó kích động, nó hướng Mạnh Sơ Hi kêu, ủy khuất mà vội vàng.
Mạnh Sơ Hi nước mắt lại hạ xuống, nàng ngồi xổm người, yết hầu sưng đau khô khốc gian nan mà phát ra nghẹn ngào, nức nở nói: "Ô Ô, ngươi biết nàng ở nơi nào sao? A, cầu ngươi, cầu ngươi dẫn ta đi tìm nàng, được không."
Ô Ô nức nở liếʍ liếʍ mặt nàng, sau đó nỗ lực kéo cái chân gãy đi vào trong cỏ, Mạnh Sơ Hi không kịp nghĩ đến mặt khác, cơ hồ là dẫn theo tâm liều mạng đi theo Ô Ô hướng vào bên trong.
Cây đuốc lay động hoàn toàn không đủ để thấy rõ đường đi trước mắt, không biết té ngã bao nhiêu lần, Mạnh Sơ Hi mới đi theo Ô Ô tới gần một phiến rừng cây khác. Ô Ô đứng lại bất động, hướng về phía bên trong cuồng khiếu, ngăn trở Mạnh Sơ Hi tiếp tục bước về phía trước.
Trong ánh lửa tối tăm, Mạnh Sơ Hi thấy rõ trước mắt trạng huống, đây là một cái đường dốc, trước mắt tựa hồ là sụp một mảnh, bên cạnh bị cỏ dại che đậy, nhìn kỹ Mạnh Sơ Hi phát hiện, đó là một cái hố được cỏ dại bao phủ.
Thực mau bên trong truyền đến tiếng hòn đá gõ vào nhau, thanh âm khi nhẹ khi trọng, tựa hồ người phát ra âm thanh giờ khắc này phá lệ thật cẩn thận.
Mạnh Sơ Hi cảm thấy trái tim lần nữa trở về l*иg ngực, tuy rằng máu tươi đầm đìa nhưng chung quy là hạ xuống.
Vừa rồi gần như tuyệt vọng lại lần nữa đạt được tân sinh, trái tim nàng nhảy đến càng thêm lợi hại, chân cũng hoàn toàn mềm xuống , bùm một tiếng liền trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Nàng không sức lực đứng dậy, liền như vậy bò đến cửa động, ách thanh hô: "Là Thanh Ngô, đúng không?"
Tiếng gõ dừng lại, sau đó dồn dập lên, Mạnh Sơ Hi nước mắt lại rì rào hạ xuống, nàng đem cây đuốc cắm ở một bên, thăm dò nhìn xuống. Phía dưới đen sì cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng nàng lại cảm thấy đây là cảnh tượng nàng khát vọng nhất suốt hai mươi mấy năm qua. Nàng vừa khóc vừa cười, run rẩy mở miệng nói:
"Ta ở đây, nàng đừng sợ, ta thực mau liền cứu nàng ra ngoài."
Nàng không biết bên trong có bao nhiêu sâu, cũng không biết Chu Thanh Ngô bị thương đến tình trạng nào, miễn cưỡng đứng lên, nàng ra sức múa may cây đuốc, cấp những người khác đánh tín hiệu, bên kia mơ hồ có người thấy, loáng thoáng thanh âm truyền đến, ánh lửa cũng bắt đầu hướng bên này chạy.
Mạnh Sơ Hi nghĩ biện pháp đem nàng ấy kéo lên, nàng gom một đống cành khô đốt lên cấp những người khác truyền lại phương hướng, sau đó giơ lên cây đuốc bốn phía tìm kiếm, cuối cùng thấy được một đám dây đằng quấn trên gốc tùng. Không có công cụ nàng chỉ có thể dùng lửa đốt, kéo xuống dây mây bắt đầu bện dây thừng.
Chờ đến Chu Đại Xuyên chạy tới, Mạnh Sơ Hi đã bện được một sợi dây rất dài, nàng cơ hồ nói không ra tiếng, chỉ vào cửa động bên cạnh, Chu Đại Xuyên hiểu ý, vội vàng tiếp nhận dây mây chậm rãi thả xuống.
"Thanh Ngô, nàng đừng sợ, đem dây mây buộc khẩn quanh eo, chúng ta liền kéo nàng đi lên."
Dây mây trong tay được người giật nhẹ vài cái, Chu Đại Xuyên vui mừng khôn xiết, đối Mạnh Sơ Hi gật gật đầu, hắn đem đầu dây còn lại bó trên eo chính mình, cùng Mạnh Sơ Hi dùng sức kéo người lên.
Những người phía sau đều lục tục tới, chạy nhanh tiến lên hỗ trợ, thực mau đem người mà Mạnh Sơ Hi tìm đến hỏng mất xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trong đám người tràn đầy vui mừng, "Tìm được rồi, tìm được rồi!"
"Bồ Tát phù hộ, cám ơn trời đất."
Bọn họ ngày thường đối Chu Thanh Ngô chưa nói tới thân thiện, nhưng họ vẫn có sự thuần phác của người dân quê, đối đãi sinh mệnh vẫn là tôn trọng.
Mạnh Sơ Hi nhìn Chu Thanh Ngô, trên mặt nàng ấy dính đầy vết bẩn, cả người chật vật bất kham, lúc nhìn đến chính mình trong mắt đã chứa đầy nước mắt.
Nàng cắn chặt răng, cúi đầu lại không thể ức chế giờ phút này loại cảm xúc mất mà tìm lại được, đau khóc thành tiếng. Chu Thanh Ngô hàm hồ kêu, muốn an ủi nàng. Mạnh Sơ Hi ngẩng đầu đem Chu Thanh Ngô hung hăng ôm vào trong lòng ngực, thanh âm ách đến Chu Thanh Ngô nghe tới đều thực cố hết sức.
"Nàng, nàng thật đem ta hù chết, thật sự hù chết."