Trần Nhan Linh mở đèn pin di động, men theo vết cỏ bị đè cong đi sâu vào trong rừng, càng đi dấu vết càng rõ ràng, thậm chí có thể đoán được không chỉ một người bước qua nơi đây.
Không kiềm được nỗi bất an trong lòng, Trần Nhan Linh cắn răng tiếp tục đi vào càng sâu.
Trong rừng cây đêm hè có rất nhiều muỗi bay quanh, mắt cá chân và tay lộ ra ngoài của Trần Nhan Linh đã bị muỗi đốt thật nhiều lần, nàng vừa bực bội cào ngứa, vừa cầm di động chiếu sáng đường.
Giữa không gian rậm rạp yên tĩnh, Trần Nhan Linh bỗng nghe thấy tiếng động lạ, không giống tiếng côn trùng, mà như tiếng người lẩm bẩm bên tai.
Không phải gặp quỷ chứ? Trần Nhan Linh sợ tới mức run người, dù kiếp trước võ công nàng có cao cường thế nào cũng không thể đối phó thần quỷ được.
Trần Nhan Linh lo sợ định chui vào bụi cỏ trốn tránh, bảo mệnh trước hẵng nói.
Nàng vừa chuyển chân, bỗng có đôi tay từ sau thò tới bịt lại miệng nàng. Người phía sau kéo một cái, cả người nàng liền ngã nghiêng một bên.
Trần Nhan Linh trừng lớn mắt, còn chưa kịp giãy giụa đã nghe thấy một giọng trầm thấp không rõ nam nữ ập vào bên tai: “Suỵt! Đừng lên tiếng!”
Nàng lập tức quay đầu nhìn, trên mặt người này không biết bôi bùn cỏ gì, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo.
Chẳng qua Trần Nhan Linh cũng cảm thấy người này không có ác ý với mình, đành phải tận lực phối hợp.
Người nọ nắm vai Trần Nhan Linh, tựa như lôi chú gà con mà kéo nàng đi. Trần Nhan Linh thật uất ức, nếu nàng vẫn là Nhϊếp Chính Vương, người này đã sớm bị nàng một kiếm đâm chết.
Trần Nhan Linh bị kéo qua một mảnh rừng rậm, cuối cùng thấy được người mình ngày nhớ đêm mong ngồi bên một dòng suối nhỏ.
Cố Vân Hi vừa ngẩng đầu liền thấy Trần Nhan Linh, hưng phấn chạy tới, ôm chặt nàng: “Linh! Sao chị lại tới đây?”
Lúc này người kéo Trần Nhan Linh đến mới dùng giọng bình thường nói một câu "xin lỗi quản lý Trần", nàng vừa nghe liền nhận ra đây là cô bảo tiêu mình thuê cho Cố Vân Hi. Trần Nhan Linh linh cơ chợt động, hiểu ra điều gì. Nàng đúng là tức muốn chết, nhưng dù sao người không có việc gì là tốt rồi, lại thêm Lục Thanh Du êm đẹp đứng gần đó, nàng quả thật không trách mắng nổi: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cố Vân Hi cười hì hì nói: “Vốn dĩ sắp xảy ra chuyện...”
Hóa ra hôm Tiểu Cao đi thành phố A trở về, bị người theo dõi mà không biết, Cố Vân Hi cũng không phát hiện gì. Buổi tối trước ngày mất tích, Lục Thanh Du lén leo cửa sổ vào phòng Cố Vân Hi, dọa cô hoảng sợ "A" một tiếng.
“Chị Vân Hi? Có chuyện gì sao?” Tiểu Cao ở phòng bên hàm hồ hỏi, nghe giọng hẳn là bị đánh thức.
Cố Vân Hi vỗ vỗ ngực mình, ra vẻ trấn định nói: “Không có gì, em cứ ngủ đi.”
Chờ Tiểu Cao im lặng, Cố Vân Hi mới không vui mà trừng mắt nhìn Lục Thanh Du, hai người dựa vào mép giường hạ thấp giọng nói chuyện.
“Cô tới làm gì? Chỗ tôi không tiếp đãi nổi đại Phật như cô.”
“Tôi cảm thấy ngoài cửa sổ phòng mình có người nhìn tôi.”
Lục Thanh Du vừa nói vậy, Cố Vân Hi liền sợ tới mức nổi da gà, khoanh tay chà xát cánh tay trắng nõn: “Cô nói gì đó? Quá dọa người. Làm gì có người theo dõi cô chứ, cô thật sự cho rằng mình là vạn nhân mê* hay sao?”
*Vạn nhân mê: Mê hoặc vạn người, ý chỉ những người quyến rũ, ai cũng thích.
Cố Vân Hi nói lời này xong, không thấy Lục Thanh Du hồi đáp, bản thân cô ngược lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Hai người xấu hổ mà im lặng thật lâu, cuối cùng Cố Vân Hi tin lời Lục Thanh Du.
Bảo tiêu của hai người đều là người Trần Nhan Linh thuê tới, bình thường cảm giác tồn tại cực thấp. Vừa rồi Lục Thanh Du leo cửa sổ cũng là nhờ bảo tiêu nâng đỡ.
Hiện giờ hai vị bảo tiêu đều canh giữ ngoài cửa sổ phòng Cố Vân Hi, hai mặt nhìn nhau.
Năng lực cảm ứng của bảo tiêu cao hơn các cô nhiều, ngay cả bảo tiêu cũng bắt đầu cảnh giác, các cô liền kinh sợ.
Mình ở ngoài sáng địch ở trong tối, tình cảnh các cô hiện tại vô cùng bị động, cuối cùng hai người quyết định giả vờ mất tích, tránh thoát tai mắt.
Bằng cách này, các cô vừa có thể ẩn nấp tránh nguy hiểm, vừa có thể nhử cho người theo dõi ra mặt, xem thử người ở thành phố A biết tin các cô mất tích sẽ có động tĩnh gì.
Bởi vì hành động vội vàng, di động Cố Vân Hi cũng vừa lúc hết pin, các cô chưa kịp thông báo Trần Nhan Linh và những người khác. Đương nhiên còn lý do quan trọng hơn, nếu không lừa được Trần Nhan Linh, vậy càng không lừa được người thành phố A.
Ngay lúc hai người Lục Cố vào trong núi, bảo tiêu đột nhiên lôi kéo các cô chạy thục mạng, đằng sau có thể thấy rõ mấy bóng người, đều to lớn vạm vỡ, hoàn toàn không giống người đoàn phim.
Hai vị bảo tiêu cũng không ăn chay, đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, dứt khoát cõng thân chủ chạy vào nơi rừng rậm rạp nhất.
Chạy mấy vòng ném xuống người theo sau rồi, mọi người mới tìm được chỗ gần nguồn nước, bên cạnh còn có một sơn động nhỏ để trốn tránh.
Đêm đó bốn người đều ở trong sơn động không đi đâu hết. Ban ngày bảo tiêu của Lục Thanh Du bảo vệ hai người, bảo tiêu của Cố Vân Hi ra ngoài kiếm đồ ăn. Sáng nay đội tìm người vào sâu trong núi nên bảo tiêu không dám lộ mặt, đợi chiều tối mới ra ngoài thăm dò, vì thế may mắn bắt gặp Trần Nhan Linh.
Hiện giờ bọn họ tốt nhất nên rời xa mọi người. Lúc chạy trốn mấy người Cố Vân Hi đều nghe được tiếng súng từ phía sau truyền đến, dù gắn ống giảm thanh, nhưng giữa rừng cây yên tĩnh tiếng vang vẫn vô cùng rõ ràng.
Nếu họ bị người đoàn phim tìm được, cũng bằng nghĩa với bại lộ trong mắt đám người kia.
Trần Nhan Linh cau mày. Xem tình thế này, người Triệu gia ở thành phố A đã muốn động thủ.
Kỳ thật nói đúng ra, là Triệu Khoan muốn động thủ.
Triệu Trạch Diệc nhận được tin Lục Thanh Du mất tích, tức giận muốn gϊếŧ người, lập tức về nhà chính Triệu gia chất vấn Triệu Khoan.
Triệu Khoan lại không thèm để ý, thuận miệng nói: “Thế nào, con muốn giữ người sống? Đám người kia đã xuống tay, Lục Thanh Du chắc chắn phải chết. Lục gia bọn họ dù chỉ một người cũng không thể giữ lại. Giờ con thành thật ở yên trong thành phố A cho ba là được. Chờ thu phục Trần gia, dạng đàn bà gì mà không có.”
Triệu Trạch Diệc cúi đầu, mái tóc vuốt ngược vốn gọn gàng giờ rối loạn bê bối, cuối cùng không một lời rời khỏi Triệu gia.
Triệu Khoan nhìn bóng lưng hắn, cười lạnh: “Quả nhiên là người trẻ tuổi, dễ kích động như vậy, lấy cái gì đấu với Trần Hạc Sinh.”
Trần Nhan Linh chạy vào trong núi, Trần gia thiếu một người, nhưng cũng không rối loạn trận tuyến. Sau khi nhận được tin báo bình an của Trần Nhan Linh, Trần Hạc Sinh biết chuyện mỉm cười, vậy để cho lão cáo già Triệu Khoan tưởng rằng lão đã thành công đi.
Gần đây không khí Trần gia cực kỳ căng thănge, những người có quan hệ không tồi đều nói con gái út Trần gia hình như gặp chuyện gì ngoài thành phố, phỏng chừng không về được.
Triệu Khoan nhàn nhã luyện chữ trong thư phòng. Người bề trên nói đêm nay sẽ động thủ bắt người, Triệu gia bọn họ không sạch sẽ, chẳng lẽ Trần gia sạch sẽ sao?
“Cốc cốc.”
“Ai?” Triệu Khoan buông bút lông, cảnh giác hỏi.
Ngoài cửa không lời đáp lại, lão tức khắc cả kinh, đưa tay đến ngăn tủ, còn chưa kịp ấn chốt mở đã nghe "rầm” một tiếng.
Cửa phòng bị người mạnh mẽ phá mở, thậm chí vụn gỗ còn bay tới trên mặt lão.
“Mấy người là ai!”
Những người bên ngoài mặc thường phục, tay cầm súng, trực tiếp tiến vào đè Triệu Khoan xuống mặt bàn, còng lại tay lão.
“Triệu Khoan, ông bị nghi ngờ buôn lậu thuốc phiện và súng ống đạn dược, đi theo chúng tôi.”
Triệu Khoan cố gắng trấn định, muốn ấn chốt mở kia, không ngờ bị thủ lĩnh đám người phát hiện cản lại, sau đó kêu hai người đến nghiên cứu cái chốt.
Triệu Trạch Diệc hoảng loạn kêu lên: “Chúng bây là ai! Đây là xâm nhập bất hợp pháp!”
Mấy người đều khinh thường giải thích với lão, thành thạo áp giải lão vào xe.
Mấy ngày sau, phe phái Triệu gia bị rửa sạch, hơn phân nửa tài sản của bọn họ bị tịch thu, số ít còn lại bị các đại gia thành phố A chia cắt. Trần gia không tham dự chuyện này, mà chỉ lo nắm chặt ngành kinh doanh bất động sản trong tay, thu hồi tất cả những chỗ tốt đưa ra ngoài lúc trước.
Các viên chức chính phủ ngã ngựa lần này viễn siêu sự tưởng tượng của Trần Hạc Sinh, ngoại trừ vị chống lưng cho Triệu Khoan, còn liên lụy một số lớn quan viên “hủ bại”, ngay cả vài người giao hảo với Trần gia cũng dính vào.
Thời gian lập án, mỗi người ở thành phố A đều cảm thấy bất an, sợ chuyện lần này liên lụy tới mình. Giữa không khí căng thẳng đó, chỉ duy Trần gia ngồi vững như núi. Tinh Nguyên đi theo Triệu gia nháy mắt suy sụp, bị A Ảnh thu mua. Hiện giờ hai công ty lớn nhất giới giải trí đều thuộc sở hữu của Trần Hạc Sinh. Trần gia đứng sau lưng hoàn toàn không nhúng tay, để mặc Trần Hạc Sinh giải quyết, có thể làm bao lớn phải coi bản lĩnh của anh.
Sau khi Trần Nhan Linh báo tin cho Trần gia, số lượng cảnh sát vào núi nhanh chóng tăng lên, hơn nữa không phải cảnh sát nhân dân bình thường, mà là đội võ cảnh chuyên tác chiến. Không bao lâu, mấy tên sát thủ Triệu gia trốn đông trốn tây trong núi sâu hòng tìm kiếm mấy người Lục Thanh Du cũng bị bắt lại. Việc này tăng thêm một tội danh trên đầu Triệu Khoan - Mua hung gϊếŧ người.
Triệu Trạch Diệc thì mất tăm hơi. Hắn là đồng phạm, bị định tội thao túng Tinh Nguyên giúp Triệu Khoan rửa tiền, chắc chắn trốn không thoát, chẳng qua xem hắn có thể trốn bao lâu mà thôi.
Vị quan chức sau lưng Trần gia đương nhiên sẽ không thả hổ về rừng, thẳng tay tăng cường lực lượng lùng bắt. Nếu để lâu, lỡ Triệu Trạch Diệc chạy trốn ra nước ngoài, vậy liền không dễ bắt.
Lúc ra khỏi núi sâu, mấy người Trần Nhan Linh đều vô cùng mệt mỏi, họ bị đám sát thủ kia đuổi gϊếŧ vài ngày, tinh thần luôn căng chặt. Trần Nhan Linh và các bảo tiêu còn đỡ, nhưng hai cô nghệ sĩ đều chân yếu tay mềm, xưa giờ luôn ở thành phố, khó mà chịu nổi chuỗi ngày chui nhủi nằm gai nếm mật kia.
Đợi mọi chuyện chấm dứt, Trần Nhan Linh quyết tâm phải mang Cố Vân Hi đi tập thể hình.
Thành phố C gần đó là thành phố du lịch trứ danh, Triệu gia chỉ còn mỗi Triệu Trạch Diệc tại ngoại, Trần Nhan Linh tuy chưa thả lỏng, nhưng những người khác đều muốn nghỉ ngơi giải tỏa, đặc biệt là Cố Vân Hi, mỗi ngày đều than mình eo đau lưng nhức.
Trần Nhan Linh liền dứt khoát ở lại thành phố C chơi với cô một khoảng thời gian, vừa lúc bộ điện ảnh này chính thức thất bại, mọi người đều rảnh rang. Nói nào ngay, may mà A ảnh triệt tư kịp thời, mới không tổn thất nhiều.
Lục Thanh Du không quen nhìn hai người ân ân ái ái, lập tức thu xếp hành lý quay về thành phố A. Trước khi cô đi, Trần Nhan Linh thuận miệng nhắc một câu Lê Thi Nhàn nằm ở bệnh viện XX, mỗi ngày đều giống đại Phật mà chờ người hầu hạ.
Trần Nhan Linh nói vậy, Lục Thanh Du cũng gật gật đầu. Còn rốt cuộc Lục Thanh Du về thành phố A rồi định làm gì kế tiếp, Trần Nhan Linh cũng không hỏi.
Chẳng qua khi Trần Nhan Linh gọi cho Lê Thi Nhàn lại thường xuyên bị cô cúp máy, làm nàng không hiểu ra sao.
Trần Hạc Sinh tới thành phố C xác nhận em gái mình an toàn, hàn huyên với Trần Nhan Linh mấy câu, lại vội vàng chạy về thành phố A làm việc. Dù sao hiện giờ anh là chủ hai nhà công ty lớn, không có mặt không được.
Trần Nhan Linh liên hệ bạn ở thành phố C mượn một căn hộ, mỗi ngày cùng Cố Vân Hi du lịch các cảnh quan nổi tiếng nơi đây. Cố Vân Hi ngày ngày đăng ảnh chụp mình và Trần Nhan Linh nơi nơi ăn uống lên Weibo, các fan ngồi ngắm Cố Vân Hi vui vẻ trải nghiệm nhân sinh, ăn cơm chó nhiều tới mức tình nguyện sủa gâu gâu.
Chỉ có Trần Nhan Linh biết, sau chuyện này, mỗi buổi tối Cố Vân Hi đều phải mở đèn ngủ, còn muốn ca hát dỗ dành. Nàng phải mang Cố Vân Hi đi bác sĩ tâm lý một đoạn thời gian, cuối cùng mới chuyển biến tốt đẹp.
Công tác của Cố Vân Hi cũng đình trệ rất nhiều, nếu "Hi độc miệng" lại không online, cái giới này đều quên mất cô.
Bản thân cô lại không bận tâm, giới giải trí quên cô hết bao nhiêu lần rồi, cô đã sớm quen thuộc. Hơn nữa, hiện giờ có Trần Nhan Linh ở bên cô, ai thích quên thì quên, không quan trọng. Cố Vân Hi suốt ngày ngồi trong nhà sáng tác, vui vẻ liền đăng mấy tấm selfie, không vui liền online mắng chửi người, thật nhiều người không sạch sẽ trong giới giải trí đều bị cô "hỏi thăm" một lần.
Album mới nhất của cô phát hành ngay trước tour lưu diễn, đạt được hưởng ứng thật lớn. Ai mà ngờ được cô diễn viên bình hoa* ban đầu về sau lại lắc mình biến thân, trở thành ngôi sao trẻ của giới âm nhạc, hơn nữa còn là cực kỳ tài năng.
*Bình hoa: Ở đây chỉ những diễn viên tuy ngoại hình xinh đẹp nhưng diễn xuất “đơ”, vô hồn. Nghĩa khái quát là những người chỉ có mặt đẹp, ngoài ra không tài cán gì.
Triệu Trạch Diệc đào vong được hai tháng cuối cùng cũng bị bắt giữ. Đầu đuôi câu chuyện là Lục Thanh Du cứ cảm thấy mình bị biếи ŧɦái theo dõi, báo cảnh sát rất nhiều lần đều không bắt được ai, thật sự bó tay. Lê Thi Nhàn tức giận đến ngứa răng, mướn mấy tay đấm ngồi canh dưới lầu Lục Thanh Du, rốt cuộc bắt được tên biếи ŧɦái theo dõi Lục Thanh Du, ai ngờ đυ.ng trúng Triệu Trạch Diệc mất tích đã lâu.
Tóc Triệu Trạch Diệc dài ra rất nhiều, râu ria hỗn độn xồm xoàm, cả người dơ bẩn, không biết thời gian qua trốn tránh ở đâu.
Lúc bị bắt, hắn liều mạng giãy giụa muốn đến gần Lục Thanh Du, còn luôn kêu tên cô. Nhìn bộ dáng hắn lúc này không ai sẽ liên tưởng đến vị tổng tài bá đạo trước kia, mà dù hắn vẫn như xưa, Lục Thanh Du cũng không hứng thú gì với hắn.
Đúng lúc này, Trần Nhan Linh ở thành phố C cũng được hệ thống nhắc nhở.
【 Tiến độ nhiệm vụ chủ tuyến bảo hộ nữ chính: 100%, kết toán tích phân cộng thêm 1000 điểm, ký chủ có thoát ly thế giới hay không? 】
Trần Nhan Linh đương nhiên chọn không, nàng còn phải cộng độ cả đời với bé Vân Hi nhà mình chứ.
...
5 năm sau, sân bay thành phố A.
Đông đảo các fan chen nhau tiếp phi cơ, bảo an tay cầm tay tạo thành tường người giữ gìn trật tự. Cố Vân Hi bước ra từ cửa máy bay, đeo chiếc kính râm, nắm tay Trần Nhan Linh sải bước về phía trước, đám đông vừa thấy hai người liền phát ra tiếng thét chói tai mãnh liệt. Cố Vân Hi duỗi tay chọt chọt vai Trần Nhan Linh.
“Đừng giục mấy cô ấy, cứ tới thẳng chỗ hẹn đi, đến trễ không chờ.” Cố Vân Hi không vui mà nói: “Thật là, hai người này mời bữa cơm cũng phiền chết, suốt ngày chỉ thích dính lấy nhau.”
Trần Nhan Linh yên lặng nghĩ: Làm sao dính bằng em chứ. Làm nũng 81 thức, tùy tiện ra chiêu nào cũng đủ làm chị tước vũ khí đầu hàng.
Mấy năm nay, sự nghiệp của Lục Thanh Du vững vàng bay lên. Sau khi rửa sạch người Triệu gia, Trần Nhan Linh liền đổi người đại diện cho cô. Cố Vân Hi thì hoàn toàn đổi nghề, gần như không tham gia gameshow nữa, cũng không tiếp tài nguyên điện ảnh, ngay cả quảng cáo cũng rất ít làm. Con đường hai người đi hoàn toàn khác nhau, nhưng đều là tinh đồ* xán lạn.
*Tinh đồ: "Tinh" ở đây là ngôi sao, cụm từ này chỉ con đường sự nghiệp trong showbiz.
Những chuyện trước kia rất ít người nhắc lại, dù có người lấy ra nói, cũng không mấy ai nhớ rõ thật giả.
Rốt cuộc "chân tướng" luôn luôn thay đổi.
Trần Nhan Linh thế giới này đi sớm hơn Cố Vân Hi, sau khi trở lại không gian hệ thống, nàng bèn hỏi Cố Vân Hi về sau thế nào.
【 Ký chủ chết, nửa tháng sau Cố Vân Hi tự sát. 】
Trần Nhan Linh lập tức không biết nói gì, Cố Vân Hi rõ ràng sợ đau như vậy, sao có thể tự sát?
【 Ký chủ, ngài chết trước, chẳng lẽ còn cưỡng cầu cô ấy sống một mình? 】
Cuối cùng Trần Nhan Linh bảo trì im lặng. Nàng biết mình không chết, chỉ đi đến một thế giới khác mà thôi, nhưng đối với Cố Vân Hi trong mỗi thế giới, nàng chính là đã chết. Chết một lần lại thêm một lần, dù cho Cố Vân Hi không có ký ức thế giới trước, nàng vẫn đã khiến Cố Vân Hi thừa nhận nỗi đau tử biệt tận hai lần.
Không tìm được biện pháp giải quyết, Trần Nhan Linh chỉ có thể trốn tránh.
Sau khi nhược hóa ký ức, nàng lại đi đến thế giới tiếp theo.
-----
Nhạc: Yêu anh. Trình bày: Kimberly Chen.
Tác giả: Tui không phải tác giả ngược văn O.O
Dany:
Yên tâm Ngung ơi cơm chơ nhiều thế này mà lị.
Phào, kết thúc thế giới kim chủ *sen* x tiểu tình nhân *mều quàng hậu* rồi.
Tác giả không nói "mấy cô" Cố Vân Hi nhắc tới là ai, nhưng trong cơn mơ bạn editor nghĩ đấy là cặp đôi tiến nhọ Du Nhàn.
Chờ kiếp sau của hai chị nhá~