Cảnh thự tổng cục bắc khu
Xe SUV chậm rãi đi vào, mở cửa xuống xe là một nam nhân mặc đồng phục cảnh sát hơn sáu mươi tuổi. Mặc dù tóc hoa râm, khí thế không chút nào giảm bớt, ngược lại đẩy lùi cả tuế nguyệt, càng lộ ra trang nghiêm. Hắn là cảnh thự trưởng Bắc khu Trần Chính, cũng là trưởng quan sai khiến Đông Ân Vũ chấp hành nhiệm vụ, lúc này nam nhân cầm ly cà phê đi vào đồn cảnh sát, chân dừng trước cánh cửa khóa chặt, một bên nữ cảnh sát kinh nghiệm còn ít vội vàng tiến lên
" Cảnh sát trưởng, có người tự xưng là người nhà của bác, trực tiếp đi vào phòng làm việc rồi, Vương ca muốn ngăn lại bị nàng ném té xuống đất, hiện tại trong cục không ai dám chọc nàng" Nữ cảnh sát sắc mặt tái nhợt, sớm đã chuẩn bị tinh thần bị mắng " Nàng nói nàng họ Đông"
" Đông ?" Trần Chính nghĩ nổi giận, nghe thấy họ của nữ nhân liền yên tĩnh trở lại, hắn liếc mắt nhìn nhân viên thường trực trong cục, nhạt nói: " Được rồi, mấy cô đi làm việc đi, việc này để tôi xử lý" Hắn phất tay, đi thẳng vào văn phòng.
Mặt cửa phủ mờ được kéo ra, nữ nhân đưa lưng về phía cửa lập tức quay ghế lại, không có đứng dậy chào hỏi, vẻn vẹn nhấc tay hành lễ
" Morning, Sir" Đông Ân Vũ mặc thường phục, nhìn giống như sáng sớm chạy bộ thuận tiện đến đồn cảnh sát " dạo chơi "
" Cô đến thì đến, đừng có mới vào đã gây chuyện lớn thế" Trần Chính vuốt mấy lần tóc, đem cà phê đặt lên bàn nói: " Còn đem cấp dưới của ta ném xuống đất ? nếu làm bị thương thì ai thay hắn đi tuần tra hả?" Mặc dù là nói đùa, nhưng ngữ khí nghiêm tục nghe tựa như trách cứ nàng lỗ mãng,
" Xin lỗi, tôi không biết hiện tại cảnh sát đều như thế..." Đông Ân Vũ nheo mắt lại, cười nói " Dễ hỏng "
Trần Chính nhìn nàng một cái, ngồi lên ghế bành đi vào chủ đề chính " Ngọn gió nào thổi cô đến đây ? Bệ vệ đi vào đồn cảnh sát, không sợ bị hoài nghi thân phận hay sao ? tôi lúc đầu muốn cô mang theo vài người hỗ trợ lại không chịu, hiện tại không xong lại đến xin hỗ trợ sao?" Ngữ khí của hắn tựa như giáo huấn nữ nhi làm hắn tức giận, ăn đau khổ rốt cuộc chịu về nhà
" Lúc ấy tình huống còn kém, cho nên không thể mang theo vài người hỗ trợ, nếu không tôi hiện tại đã mất mạng , không thể ngồi đây cùng ngài nào chuyện phiếm" Đông Ân Vũ nhún vai, sau đó từ ba lô lấy ra một túi da, bên trong là hộp châu báu tinh xảo " Tôi mang đến lễ vật, ngài nhất định sẽ rất thích "
Hộp làm bằng gỗ, có viền làm bằng bạc, phía trên khảm bảo thạch xinh đẹp, hồng hồng lục lực tương đối chói mắt, nói cao cấp thì chưa đến, nhưng cũng không phải hàng phổ thông rẻ tiền. Trần Chính đưa tay nhận lấy lễ vật Đông Ân Vũ mang đến, chỉ thấy thân hộp không có khóa, lúc mở nắp ra đập chính là...
" Nút áo sao ?" Trần Chính nhíu mày, trong hộp châu báu toàn là nút áo, to to , nhỏ nhỏ, có hoa xinh đẹp, có mộc mạc đơn sơ, không có cái nào giống nhau. Trước Trần Chính còn cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn Đông Ân Vũ mỉm cười nhè nhẹ, lúc này minh bạch dụng ý của những nút áo này
Hắn gọi vào máy nội bộ " Tiểu Phân, cô vào đây một chút "
Không đến mười giây, nữ cảnh sát liền đẩy cửa bước vào " Cục trưởng, có gì phân phó?"
" Cô đem mấy cái nút áo này đến bộ phận tin tức, để bọn hắn ngay lập tức xử lý, chuẩn bị xong thì mang đến đây " Trần Chính cầm hộp châu báu giao cho tiểu Phân, đồng thời nhấn mạnh đây là vụ án khẩn cấp. Tiểu Phân sau khi nghe xong, thần kinh căng thẳng, lập tức đi về phía bộ phận tin tức. Đông Ân Vũ buông lỏng dựa vào ghế, tâm tình có chút nửa vời, Trần Chính thấy mặt nàng sầu khổ, cũng không hỏi nhiều
Sau ba mươi phút, Tiểu Phân đem hộp châu báu về đến, đồng thời cầm trên tay một cái USB
" Cám ơn" Trần Chính cầm vật phẩm đặt trên bàn, để Tiểu Phân rời đi liền lập tức khóa cửa
Trong phòng, một trận yên tĩnh
Trần Chính giương mắt nhìn Đông Ân Vũ, phát hiện nàng cũng đang nhìn USB trên bàn
" Cô không ngại chứ?" Nam nhân lễ phép hỏi thăm một tiếng, lúc nhận được cái gật đầu của Đông Ân Vũ mới kết nối với máy tính
Tư liệu bên trong đều là file video, tính ra có tới ngàn cái như vậy, từ nút áo chụp ảnh cũng ghi âm, tất cả đều là số liệu quý giá Đông Ân Vũ trong khi làm nhiệm vụ thu thập được. Cho nên nàng không cần hỗ trợ, một mình xông vào trại địch tấn công, dùng mạng sống đổi lấy những chứng cứ trọng yếu
Nghĩ đến điều này, ngón tay Trần Chính đặt trên con chuột có chút run rẩy
Đông Ân Vũ đổi tư thế ngồi, để Trần Chính mở file hình ảnh
Nam nhân lăn chuột trên dưới, file video lít nha lít nhít khiến cho hắn có chút mờ mịt, trượt tay tùy tiện mở một file ngắn
" A... Ngô... lại dùng lực một chút... Ân.. thật tuyệt..."
Loa truyền ra tiếng thở dốc thô trọng, trên màn hình là trong phòng tối đen, ánh trắng xuyên qua có thể trông thấy thân ảnh quấn giao, dưới chăn đại lực chập trùng, tiếng hít thở mập mờ, coi như nhắm hai mắt nghe thấy âm thanh, có thể đoán được trong phim là làm cái gì. Trần Chính nhất thời lúng túng ho khan vài tiếng, trấn định đóng lại file video, lại phát hiện Đông Ân Vũ có chút sững sờ, suy nghĩ không biết bay đi đâu.
" Cô tốt nhất nói thẳng luôn, đoạn phim quan trọng là cái nào?" Trần Chính phất phất tay, để Đông Ân Vũ tự mình nói
Nàng trừng mắt nhìn, sau khi hoàn hồn cười nhạt nói " Cái cuối cùng"
Trần Chính đem chuột kéo xuống dưới, khi hắn mở ra đoạn clip cuối cùng,ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc.
" Hoa Thúc, Cổ Thúc, Phàm Thúc "
" Không sai! không sai! nhờ có Phàm Thúc ở phía sau chỉ điểm, nếu không Ngô Đường không có cách nào đứng vững nhanh như vậy..."
" Bất quá mấy năm nay lão Trần đối với trị an Bắc khu không quản quá chặt..."
" Thế lực lớn nhất ở Đông Khu tên là gì ? con nhớ được gọi... Tập kiệt xã!"
" Uy! đi về... trở về a..."
" Uy, là tôi, Đông Ân Vũ..."
Chất lượng không rõ ràng lắm, nhưng cũng đủ rồi, chỉ cần hình ảnh giống cùng âm thanh, liền có thể định tội nam nhân
" Có đúng không, quả nhiên là Hồng Phàm sao ?" Trần Chính thở dài thật sâu, cảnh sát cùng thế hệ, lại đi đến lạc lối, lý do không biết được, nhưng thanh danh của hắn ở đồn cảnh sát đã bừa bộn, bị hoài nghi không phải ngày một ngày hai, đáng tiếc trong tay không có chứng cứ, sự tình mới kéo dài mấy năm, bây giờ hạt nhân của Ngô Đường lão đại sẽ bị bắt, Ngô Đường lần này chuẩn bị ăn hàn....
Không cảm khái như Trần Chính, Đông Ân Vũ ánh mắt có chút ngốc trệ, nàng nhìn chằm chằm hình ảnh bị dừng lại, bộ dáng nàng cầm điện thoại di động, đây là số điện thoại của Địch Duy, để nàng nhớ đến tâm tình bị tắt điện thoại tối hôm qua
Thư sướиɠ sao ?
Thẳng thắn mà nói nàng nhẹ nhõm sao ?
" Ân Vũ, vất vả cho cô " Trần Chính biểu lộ có chút quái dị
Đông Ân Vũ có thể nhận ra nam nhân phi thường cảm thấy bất đắc dĩ, đối với vận mệnh an bày biểu hiện cảm giác nồng đầm bất lực
Trái lại, nét mặt của nàng hiện giờ cũng như thế sao ?
Vì cái gì sau khi tìm ra chân tướng, không hề có mừng rỡ như điên ?
" Ân Vũ, vất vả cho con " Trần Chính đối với nàng nói một lần nữa, nhưng lần này không phải là trưởng quan đối với bộ hạ, mà là thúc thúc đối với con gái nuôi quan tâm từ nhỏ đến lớn " Mặc dù máy quay phim nhỏ cho ra chất lượng kém, nhưng con đã chọn lựa sáng suốt, thời thời khắc khắc khi chép lại hồ sơ, chú sẽ châm chước báo cáo với cấp trên, chúc mừng con. Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, con bây giờ cần chú giúp đỡ gì nữa không?"
Đông Ân Vũ sẽ đến đồn cảnh sát, ngoại trừ nộp tài liệu, trọng yếu nhất là thỉnh cầu hiệp trở thoát thân
" Trần Thúc, xin phép cho con được tiếp tục làm nội ứng" Thỉnh cầu ngoài ý định khiến Trần Chính sững sờ
" Đông cảnh sát, nhiệm vụ của cô đã kết thúc, hẳn là quên đi nguyên nhân vì sao làm nội ứng sao? đã nắm trong tay bằng chứng của kẻ phản bội, cô không cần tiếp tục làm nội ứng nữa" Trần Chính hít một hơi sâu nghiêm khắc cùng đau lòng nói: "Chú không biết lúc làm nội ứng xảy ra chuyện gì, tóm lại đã đem con giày vò không ra hình người, cho nên Ân Vũ, có thể đừng cậy mạnh nữa được không"
Cậy mạnh....
Hai chữ để tâm lý Đông Ân Vũ suy nghĩ thật lâu
" Cấp trên giao nhiệm vụ đã hoàn thành, bất quá con còn có công việc ngoài định mức phải hoàn thành! Xin cho phép con được tiếp tục làm nội ứng, chỉ cần trong một tháng, con sẽ hoàn toàn rời khỏi nhiệm vụ này!" Nàng đứng lên, đưa tay cúi chào thỉnh cầu cho phép. Ánh mắt nàng chấp nhất, để Trần Chính nổi giận phải đập bàn, bầu không khí trong văn phòng lập tức căng thẳng
" Cô đây là ngỗ nghịch chống lệnh!" Trần Chính âm thanh cảnh cáo
Đông Ân Vũ cánh tay đang chào không chịu buông xuống " Please Sir!"
Nàng không thể đi, chuyện này còn chưa kết thúc, đánh cược cơ hội thoát thân nhẹ nhõm, Đông Ân Vũ lựa chọn phủ phục trong bụi gai là có mục đích, nàng hiện tại đợi hưởng thụ thành quả thắng lợi. Chỉ cần thời gian một tháng, nàng có thể nắm chặt đạt được thành tựu lớn nhất, nhưng mà mấu chốt ở chổ cảnh sát có nguyện ý phối hợp hay không, cùng cho phép một tháng"
Trần Chính thấy thế, vừa đi vừa về ở trước bàn làm việc
"Sir!"
" Shut up!" Trần Chính cuối cùng bực bội vung tay, tính tình Đông Ân Vũ thế nào sao hắn không biết ? nữ nhân này bướng bỉnh, chính là một trăm con trâu kéo cũng không lay động, " Nói đi! trong tháng nay! cô cần hiệp trợ cái gì?"
" Thank you Sir!" Đông Ân Vũ nhỏe miệng cười thật lớn, nói " Có một số hồ sơ tôi cần chứng thực!" nàng lấy ra một sấp báo cáo thật dày, bên trên viết rất nhiều phỏng đoán cùng nghi vấn
" Tôi sẽ cho người bên cục tình báo hỗ trợ, còn cái này ?" Trần Chính tiếp nhận hồ sơ, mới nhìn hai hàng đã cảm thấy đại sự không ổn, có chút hối hận đồng ý để Đông Ân Vũ tiếp tục làm nội ứng
" Tôi hiện tại cần ám tuyến" Đông Ân Vũ nhún vai, giống như buông xuống gánh nặng
Trần Chính nghe vậy, hơi nhẹ nhàng thở ra " Có thể, ám tuyến là cô chọn hay để tôi tự đề cử ?"
" Không cần, tôi đã chọn được người" Nàng đi đến tường, bên trên treo rất nhiều hình ảnh chụp tập thể, trong đó có một bức chụp lễ trao giải ở đồn cảnh sát hai tháng trước " Là anh ta " Đầu ngón tay chỉ vào nam tử trẻ tuổi đầu húi cua, nàng chưa quên lúc xuống máy bay, là thanh niên này đến đón
Nguyên Phương Trọng...
Tựa hồ là nhân viên cảnh sát vừa thăng chức không lâu ở Bắc khu
" Phương Trọng a...." Trần Chính sờ sờ cái cằm, nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ hồi lầu nói: " Cô gọi là ám tuyến, không phải hắn chỉ đơn giản âm thầm hiệp trợ cô sao ? hiện giờ tôi đồng ý, trước đem tất cả hoạt động báo cáo với tôi trước được không? " Cũng không phải là không tin nàng, mà ý nghĩ Đông Ân Vũ quá mức điên cuồng, nàng sẽ làm ra chuyện gì, Trần Chính không có nắm chắc
" Nếu như muốn ẩn thân trong đầm lầy, phương pháp tốt nhất là đem chính mình nhuộm đem" Đông Ân Vũ nhìn chằm chằm nam tử trên tấm ảnh, cười khổ nói: " Nói thực ra, cuộc sống của tôi vặn vẹo nhiều đến mức ngay cả tôi cũng không thể nào chính đạo được" Hiện thực, dối trá, tình yêu, căm hận, tâm tư rút ra không được, quan hệ chém không đứt, toàn bộ đều xấu xí cuộn lại một chổ
" Ngài cũng nhìn thấy đoạn clip lúc nãy? đối thủ của tôi đều là nữ nhân, nếu có thể dùng tiểu hỏa tử hơi non nớt lại có chút soái khí hợp tác, không chừng có thể đem tôi ở trong vũng bùn đầy nữ nhân kia kéo ra" Nàng cúi đầu để tóc rũ xuống, cười đến vũ mị, mặc dù chỉ là lời nói đùa, nhưng đáy lòng nàng gọi là cứu rỗi cái gì đây ? Trà trộn gặp nhiều chuyện như vậy, nàng không nghĩ sẽ lại khúm núm
Nàng cần một chút quang minh... một chút chính nghĩa...
" Cô nghĩ kỹ rồi sao ? Phương Trọng ở Bắc khu có thanh danh nhất định, hắn đi cùng với cô, hắc đạo lập tức sẽ phát hiện cô có lui tới đồn cảnh sát, cách làm nguy hiểm như vậy, sẽ đẩy hai người vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm " Trần Chính hai tay vòng ngực, cũng không phải keo kiệt không cho mượn nhân viên cảnh sát ưu tú trong tay, mà cách làm như thiêu thân lao đầu vào lửa, để Trần Chính do dự.
" Tôi trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy, không kém lần này, tôi cam đoan với ngài, coi như đánh đổi cái mạng này cũng sẽ không kéo hắn xuống nước" Đông Ân Vũ nói đến tiêu sái, lại làm cho người đau lòng
" Nói hưu nói vượn!" Trần Chính nghiêm khắc chỉ trích, uy hϊếp nói: " Chỉ cần cô muốn chạy trốn, tôi lập tức bảo Phương Trọng áp tội danh biến chất để bắt giữ cô! cách nào cũng phải kéo cô về!"