Đông Ân Vũ sau khi về nhà đã là hai giờ khuya.
Nàng mở cửa lớn, thấy Mộ Lâm vì nàng mà để lại một ngọn đèn nhỏ, tâm lý ấm áp không ít, rửa mặt qua loa xong Đông Ân Vũ trở lại phòng ngủ ở lầu hai, nàng cử động nhẹ nhàng không nghĩ đánh thức Mộ Lâm, nhưng khi nàng ngồi ở mép giường, nữ nhân nằm trên giường liền chủ động xoay người tới, ôm lấy eo nàng
Đông Ân Vũ cảm thấy bên hông trầm xuống, quay đầu nhìn một bên mặt của Mộ Lâm, hai mắt nàng khẽ nhắm, nhưng hiển nhiên đã bị đánh thức.
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo để nàng thất thần một chút, đột nhiên Đông Ân Vũ nhớ đến Hoắc Ngải nói xạo, cái gì mà mất đi đoạn ký ức ngắn, không có chút u buồn, nếu như nàng thật mất đi ký ức của những ngày này, tiếc nuối nhất không ai qua được Mộ Lâm, nhưng may mắn nàng chưa quên.
" Xin lỗi, đánh thức em rồi" Đông Ân Vũ thu chân ngồi trên giường, để Mộ Lâm có thể gần sát thân thể của nàng hơn.
Mộ Lâm nửa tỉnh nửa mê, tay ôm Đông Ân Vũ cũng không có nhiều khí lực, liền gối đầu trên người nàng cọ mấy lần, như tiểu động vật nũng nịu, còn dùng giọng mũi nhàn nhạt nói: " Dạ tiệc vui không ?"
" Rất nhàm chán" nàng vén tóc Mộ Lâm, vừa mềm vừa mảnh, không để cho nàng nỡ lòng mạnh tay
" Em vừa rồi nằm mơ" Mộ Lâm hít cái mũi, có chút mở hai mắt, con ngươi màu sáng lộ ra tia u thủy, để Đông Ân Vũ rất mê muội " Trong mộng chúng ta cùng đi bơi, nhưng chị không có mặc gì hết, thân thể lõα ɭồ mà nhảy xuống hồ, không chút nào e lệ" Thanh âm của nàng rất ôn nhu, thế nhưng trong giọng nói lại ẩn hàm ý cười.
... Hóa ra cười Đông Ân Vũ không có tiết tháo
" Ừm, nguyên lại là nằm mộng xuân" Đông Ân Vũ không có để ý, đây coi như biểu hiện tình thú chăng?
Mộ Lâm không có cãi, xem như ngầm thừa nhận, nàng đem thân thể dịch chuyển, một tay trượt vào trong áo ngủ Đông Ân Vũ, trực tiếp sờ vào da thịt mềm mại " Nhưng mà em chẳng nhưng mơ mà còn muốn chạm, muốn nghe" cái tay kia chậm rãi dao động, ở dưới áo ngủ Đông Ân Vũ tỏa ra nhiều ấm áp.
" Con cừu nhỏ của chị từ khi nào biến thành sắc lang rồi ?" Nàng không có ngăn cản, Mộ Lâm phóng túng gợi lên du͙© vọиɠ trong nàng, liền hơi thở cũng có chút gấp, đầu óc say rượu bắt đầu phát tát, để Đông Ân Vũ nheo mắt, đưa lưỡi ra không để lại dấu vết liếʍ đôi môi khô
Con cừu nhỏ vẫn là con cừu nhỏ, Đông Ân Vũ muốn trách chỉ có thể đổ thừa vì hương vị của đại sắc lang này quá ngon miệng đi
... Mộ Lâm đây là ăn tủy biết vị sao
" Chị có ghét em không?" Mộ Lâm ngẩng đầu hỏi rất chân thành, nàng không hy vọng bị Đông Ân Vũ chán ghét
" Không, chị rất thích, có phong vị rất khác" Nàng nói giống như là nếm món ngon, thuận thế nằm xuống để Mộ Lâm đè lên người, cánh tay từ dưới nách chui vào, ôm Mộ Lâm lưng. Thân thể hai người sưởi ấm cho nhau, chăn bông đã bị lật tung đến cuối giường, lộ ra hai chân thon dài quấn giao
" Chị muốn tự mình cởi hay là em cởi dùm chị?" Mộ Lâm lộ ra nụ cười thỏa mãn yếu ớt, đầu ngón tay từ áo ngủ Đông Ân Vũ lấy ra, đặt trên nút áo hỏi. Nàng cũng không vội mà cởi sạch ngăn cách giữa hai người, tựa vào thân thể mềm mại của Đông Ân Vũ, quần áo ma sa cũng là một loại hưởng thụ.
Đông Ân Vũ ngẩng đầu đến gần Mộ Lâm, ở bên tai nàng thổi hơi nóng, mê hoặc nói " Không tự cởi được"
oOo
Sáng hôm sau, Mộ Lâm thức dậy rất sớm, mặc dù cả đêm không ngủ nhiều, thế nhưng tinh thần nàng dị thường sung mãn.
Không biết thế nào, nàng cảm thấy Đông Ân Vũ tối hôm qua đặc biệt mê người, nắm tay nàng nhiều lần đòi hỏi, để Mộ Lâm hiện tại nhớ lại gương mặt có chút nóng lên, nàng cúi đầu nhìn Đông Ân Vũ, thương tiếc hôn lên trán của nàng mới xuống giường rửa mặt. Nàng vừa rời khỏi phòng ngủ dự định chuẩn bị bữa sáng, lại bị tiếng chuông từ phòng khác gây chú ý
Là điện thoại của Đông Ân Vũ.
Tiếng chuông đơn điệu không ngừng vang lên, một lần rồi lại một lần, khiến Mộ Lâm cảm thấy quái dị, nghĩ thầm là ai mà vội vàng tìm Đông Ân Vũ, liền chủ động cầm điện thoại, trên màn hình không hiện tên, chỉ có số, nàng do dự nửa ngày cuối cùng nhấn nút nghe.
" Alo, xin chào" Mộ Lâm nhu hòa dùng giọng mũi vừa mới rời giường chào hỏi
Điện thoại bên kia không có động tĩnh, không khỏi làm Mộ Lâm nghĩ đó là điện thoại trêu chọc, đang nghĩ cúp máy, đối phương có phản ứng
" Cô là ai ?" Thanh âm lãnh đạm truyền đến, còn mơ hồ mang theo khí tức nguy hiểm
Mộ Lâm bị hỏi không hiểu rõ, nàng mới muốn biết đối phương là ai, mới sáng sớm đã gọi mười mấy cuộc điện thoại...
" Tôi là bạn của Ân Vũ?" Mộ Lâm đi về phía nhà bếp thuận miệng trả lời, dép lê vang lên tiếng ba ba
" Gọi Đông Ân Vũ nghe điện thoại" Hiển nhiên đối phương không có tính nhẫn nại, ngữ khí không tốt
" Xin lỗi, tối hôm qua Ân Vũ rất mệt, bây giờ vẫn chưa ngủ dậy, nếu như có việc gì gấp thì nhắn lại cho tôi được không ?" Mộ Lâm dừng lại động tác mở tủ lạnh, cảm thấy nữ nhân bên kia đầu dây nói chuyện không hề khách khí, khiến Mộ Lâm nhăn lông mày, luôn cảm thấy nàng không phải bằng hữu của Đông Ân Vũ, ngược lại giống như cừu nhân.
" Bảo nàng nghe điện thoại, lập tức" Nghe xong Đông Ân Vũ hôm qua " rất mệt". nữ nhân lúc này lại lên cơn giận dữ
Mệt mỏi có rất nhiều loại giải thích, nhưng nghe được không phải từ Đông Ân Vũ mà là một cô gái xa lạ, từ trong miệng biết được Đông Ân Vũ tối hôm qua rất mệt, lập tức để người liên tưởng đến chuyện mập mờ. Đương nhiên, nữ nhân suy đoán quả nhiên không sai, Đông Ân Vũ tính thế nào nàng lại không biết ? hồ ly tinh câu dẫn người lên giường, mang tất cả trò quỷ ra để đùa giỡn.
Mộ Lâm bị nữ nhân kia nói câu " lập tức" thì nổi nóng, nàng mặc dù rất ôn nhu, nhưng không phải là không có tính cách
Tựa hồ chuyện liên quan đến Đông Ân Vũ, liền dễ dàng trở thành chuyện nhạy cảm đối với nàng...
" Xin lỗi, nếu như cô không còn chuyện khác, đợi Ân Vũ ngủ dậy tôi sẽ nói nàng gọi lại" Cũng không đợi đối phương trả lời, Mộ Lâm trực tiếp cúp điện thoại, còn quả quyết chuyển thành chế độ rung, để điện thoại trên bàn không ngừng ong ong cũng không thèm để ý đến.
Kỳ thật nàng rất ít thất lễ như thế, dù có là điện thoại lừa gạt nàng cũng không lỗ mãng cúp máy, thế nhưng nàng nghe thấy có nữ nhân vội vàng tìm Đông Ân Vũ, Mộ Lâm liền không thể tỉnh táo, nàng nghĩ có lẽ là nữ nhân quen biết ở dạ tiệc đêm qua chăng ? cũng có thể là đồng sự trước kia ? Nghĩ đến đây nàng lập tức nhớ đến La Dạ, cùng hình ảnh Đông Ân Vũ và bạn cùng phòng hôn nhau nồng cháy
Không biết vì sao lại dâng lên một trận buồn phiền, ngay cả lúc rán trứng cũng làm cho nó suýt đen.
Đông Ân Vũ ra khỏi phòng ngủ, cũng bởi vì nghe thấy có mùi khét kỳ quái
" Ân Vũ, buổi sáng tốt lành" Mộ Lâm thu thập xong cảm xúc, cười yếu ớt chào buổi sáng Đông Ân Vũ, nàng đem bữa sáng đã chuẩn bị kỹ đưa lên, còn thay nàng pha cà phê " Hôm nay có thêm đường không?" Nàng giương mắt nhìn Đông Ân Vũ vừa tỉnh ngủ, dáng vẻ có chút mơ hồ.
" Ừm. cho một viên" Nàng kéo ghế tùy ý ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn điện thoại trên bàn.
... Không phải của mình à?
Đông Ân Vũ gãi gãi đầu, nhớ kỹ tối hôm qua ném ở trên bàn phòng khách, nàng bộ dáng suy tư lọt vào mắt của Mộ Lâm, để nàng nhớ đến lúc nãy khẩu khí không tốt, nữ nhân vội vã tìm Đông Ân Vũ, mặc dù có chút ngột ngạt, nhưng nàng vẫn đem tất cả chuyện lúc sáng kể cho Đông Ân Vũ nghe.
Từ trong miệng Mộ Lâm kể về người gọi, Đông Ân Vũ sớm đoán được là Triệu Hàn.
Chỉ là nàng buồn bực, vì cái gì Triệu Hàn có số điện thoại của nàng ? là Hoắc Ngải cho ? hay tổng giám đốc Từ ?...
Lơ đãng, Mộ Lâm bên cạnh uống sữa quan sát Đông Ân Vũ, còn nghĩ nàng đã suy tư về nữ nhân kia, trong lòng bất an càng rõ ràng, thế nhưng nàng cũng không biểu hiện chút bất mãn nào, đây không phải là tác phong làm việc của nàng, đối với chuyện xảy ra nàng cũng không giỏi biểu hiện cảm xúc ra ngoài, cũng bởi vì như thế mà luôn chịu thiệt thòi.
" Hay là gọi lại đi ? đối phương tựa hồ có việc gấp tìm chị" Mộ Lâm đẩy điện thoại lên trước, để Đông Ân Vũ cầm
Lúc Đông Ân Vũ nghiêng đầu nhận lấy điện thoại, Mộ Lâm trong lòng trầm xuống, nhưng sa đó thấy Đông Ân Vũ ném điện thoại về phía ghế sofa, tâm lại thoáng lơ lửng, đáy mắt nàng lộ ra vui sướиɠ nhàn nhạt, tất cả cảm giác không thoải mái đều bởi vì nhất cử nhất động của Đông Ân Vũ mà tiêu tan
" Sao vậy ?" rốt cuộc chú ý đến ánh mắt của Mộ Lâm, Đông Ân Vũ tùy ý cầm tách cà phê nhấp một ngụm
Hôm nay Mộ Lâm có chút kỳ lạ
Đông Ân Vũ nhớ tối hôm qua, cũng đâu có đòi hỏi gì quá đáng ? thế nào cảm giác ánh mắt của nàng có chút ai oán?
" Không, không có gì, nhưng có sao không ? Người kia có vẻ rất hung dữ" Mộ Lâm cẩn thận từng li từng tí nói, nàng không biết Triệu Hàn, chỉ biết thái độ nói chyện của nàng cao cao tại thượng, để người không dám lấy lòng, hơn nữa còn khăng khăng tìm Đông Ân Vũ, nếu không gọi lại có sao không ?
Mộ Lâm tiểu tâm có chút mâu thuẫn trước sau, vừa không hi vọng Đông Ân Vũ cùng người khác thân cận, vừa lo lắng cho quan hệ nhân mạch của nàng....
" Không cần để ý cô ta" Đông Ân Vũ không như Mộ Lâm khéo đưa đẩy, nàng khoát tay áo, dù sao nàng cũng không phải thủ hạ của Triệu Hàn, mà Hoắc Ngải nói nàng đã mất đi một đoạn ngắn ký ức, hiện tại cũng " không biết" Triệu Hàn, cho nên không cần để ý đến, nàng đối với Mộ Lâm tổng kết " Chị cùng cô ta không có quen biết"
Câu nói này dường như khá mạnh mẽ, thoáng chốc đánh vào tâm trí Mộ Lâm, nàng vòng qua bàn thật nhanh, đứng sau lưng Đông Ân Vũ, vòng tay ôm vai nàng, đem mặt chôn vào cổ nàng cọ cọ. Bất ngờ bị nũng nịu làm Đông Ân Vũ dở khóc dở cười, nàng trấn an vỗ vỗ đầu Mộ Lâm, hoài nghi Triệu Hàn có phải đối với Mộ Lâm nói chuyện gì không tốt, vì cớ gì nàng đột nhiên muốn được an ủi ?
" Sau này điện thoại của chị có reng cũng đừng nhận, công việc hiện nay của chị tính chất phức tạp, chị sợ em gặp phải người xấu " Đông Ân Vũ quả quyết đem Triệu Hàn phân loại thành người xấu, nàng hy vọng Mộ Lâm vẫn ở mối quan hệ xã hội bình thường, tuyệt đối đừng vì nàng mà bước vào khu vực nguy hiểm.
" Ừm, em biết rồi" nàng cúi đầu bên cổ Đông Ân Vũ hít một hơi, để lại một dấu hôn nhàn nhạt, vừa vặn làm đối diện một cái cân xứng
" Em không đi làm sẽ trễ đó" Đông Ân Vũ im ắng cười cười, nhắc nhở Mộ Lâm đến giờ đi làm.
Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy Mộ Lâm dính nàng cực kỳ, nhưng không ghét
" Vậy em đi làm nha" Nàng hôn gương mặt Đông Ân Vũ, phát ra tiếng " chụt", giống như trẻ con
Lúc Mộ Lâm đang mặc áo khoác, cầm túi xách, cùng chìa khóa, Đông Ân Vũ đuổi đến cửa gọi nàng lại
" Chị định sắp xếp một ngày ra ngoài làm gì đó, em có muốn đi cùng không ?" Hai người mặc dù ở cùng một chổ, nhưng không nhắc đến lúc rảnh rỗi sẽ đi chơi cùng nhau, Đông Ân Vũ lễ phép hỏi trước, không nghĩ tự tiện chủ trương quấy nhiễu hoạt động xã giao của Mộ Lâm.
" Muốn!" Mộ Lâm nghe vậy lập tức gật đầu, nàng đương nhiên nguyện ý cùng Đông Ân Vũ đến bất cứ nơi nào
Nhìn hai mắt nàng sáng rực, Đông Ân Vũ nhịn không được tiến tới hôn môi nàng, mang theo hương cà phê, cùng mùi sữa tắm trên người nàng dung hợp hoàn mỹ, vô cùng thoải mái
" Chị chưa nói là làm gì, em liền đồng ý, không sợ chị đưa em đến mấy chổ trụy lạc sao ?" Đông Ân Vũ cưng chiều vuốt tóc dài của Mộ Lâm, cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu quá mức, vừa nhu thuận hiểu chuyện, để nàng không nỡ buông tay.
" Ân Vũ đi đâu, em liền đi đó" Đáy mắt Mộ Lâm màu nâu nhạt, từng chữ nói ra đều chạm vào trái tim Đông Ân Vũ.
Rất ngọt ngào, nhưng cũng rất đau đớn