Về đến nhà.
Tần Mặc cũng không biết mình có gì không đúng, càng không hiểu vì sao tới chỗ môi giới hôn nhân, cả người mồ hôi khó chịu.
Được rồi, tắm rồi buông bỏ tất cả.
Tần Mặc đặt túi xuống, đang muốn đi phòng ngủ thay quần áo, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông " leng keng~"
chuông cửa vang lên, Tần Mặc sững sờ, lập tức đi tới cửa.
"Ai đó?"
"Nữ sĩ, tôi là bên dọn dẹp"
Người trả lời là nữ, Tần Mặc nhìn vào mắt mèo, thấy một cô gái mặc đồng phục, ôm cái thùng.
Đúng là người dọn dẹp, Tần Mặc lúc đi thuê phòng cũng từng gặp qua cô này, liền mở khoá
"Tần nữ sĩ, làm phiền"
Cô gái áy náy cười cười với Tần Mặc " Người thuê đối diện chuyển đi, hôm nay chủ nhà nhờ chúng tôi đến kiểm tra, chuẩn bị dọn dẹp để cho người khác thuê, liền phát hiện còn cái hộp này."
Chuyển nhà...tim Tần Mặc đột nhiên nhói một cái, vô thức nhìn đối diện.
Cửa phòng mấy ngày nay đều đóng chặt, nguyên lai bên trong đã trống rỗng rồi sao?
Vậy mà liền có chút thất thần, Tần Mặc trong chớp mắt kỳ thật cũng không nghĩ gì, chỉ là cả người hụt hẫng.
Cho đến khi nhân viên dọn dẹp lên tiếng kéo nàng về hiện thực.
"Vài ngày trước người thuê có gọi người đến dọn dẹp, cũng không phải là công ty chuyên trách, chúng tôi liên lạc không được"
"Cái hộp này bị nhét ở gầm giường, đoán chừng bị lãng quên, cũng không biết là cái gì, chúng tôi không tiện mở ra, liền muốn hỏi cô một chút, có phải là bạn của người thuê đối diện không ?"
"..."
Câu hỏi này Tần Mặc không biết trả lời thế nào, muốn nói là không, bờ môi lại không cách nào nhúc nhích, phát không ra âm thanh.
Cuối cùng lề mề nửa ngày, dưới ánh mắt chờ mong của nhân viên dọn dẹp, Tần Mặc mới miễn cưỡng gật đầu " Ừm"
"Tôi đã nói rồi" cô gái cười lên " thường xuyên nhìn thấy hai người ra vào cùng nhau, khẳng định là có quen biết"
".."
"Đã có quen biết vậy nhờ cô giữ cái hộp này" cô gái nhẹ nhàng đưa cái hộp ra trước, hộp này giống hộp chuyển phát nhanh, vuông vức, không quá lớn, dùng băng dán, dán kín lại.
"Chúng tôi không biết có vật gì quý giá không, cô có thể giúp chúng tôi chuyển được không"
"..."
Kỳ thật hy vọng nàng nhận lấy, Tần Mặc im lặng, nhìn chằm chằm cái rương không lớn không nhỏ hồi lâu.
Thần sắc có chút phức tạp, tay vịn khung cửa không tự giác bấu giấy mềm niêm phong phía trên.
Nội tâm rất là xoắn xuýt, nhưng từ nơi sâu xa, tựa hồ có gì đó dẫn dắt nàng, Tần Mặc cuối cùng không cách nào tự điều khiển vươn tay ra.
"Thật sự cảm ơn cô"
Nhân viên dọn dẹp vô cùng cảm kích, vội vàng đặt cái hộp lên tay Tần Mặc, luôn miệng nói " Phiền cô chuyển dùm"
Tần Mặc trong đầu đều là mơ màng, giống như bị chết máy, nàng thậm chí không biết làm sao tạm biệt nhân viên dọn dẹp, ôm cái hộp đi vào phòng khách.
Chờ ý thức phiêu phiêu trở lại, nàng đã đặt cái hộp lên bàn trà.
"..."
Một người trong phòng thực tế rất yên tĩnh, Tần Mặc cứ như vậy đứng trong phòng khách, mắt nhìn cái rương kia rất lâu.
Làm sao bây giờ a?
Trong điện thoại xác thực còn có số của Thẩm Tấn, nhưng vấn đề là Tần Mặc không muốn bấm gọi.
Tần Mặc nghĩ: Hay là gửi chuyển phát nhanh đưa đến Loang Hoàng.
Nhưng vạn nhất đồ đạc tư nhân có nội y qυầи ɭóŧ...hiện tại chuyển phát nhanh cũng phải mở hộp ra kiểm tra, đây không phải sẽ gây xấu hổ sao?
Huống chi Loang Hoàng khác với những công ty bình thường, có không ít chỗ làm việc của nghệ sĩ nổi tiếng, fan hâm mộ thường gửi quà đến cho thần tượng, vạn nhất đồ của Thẩm Tấn bị trộn lẫn, đặt trong kho nhận, ngày tháng năm không ai quản, thì cũng không ổn sao?
Trừ phi tự mình đưa qua, nhưng cũng nên thông báo thư ký một tiếng, nếu đem đồ đến quăng cho tổng giám đốc liền vỗ mông rời đi, có khác gì người bệnh tâm thần không thoả đáng sao?
Nhưng nếu nói với thư ký, không phải cũng bằng nói với Thẩm Tấn ? để Thẩm Tấn hiểu làm mình cố tình bắt chuyện thì làm sao?
tóm lại xoắn xuýt nửa ngày, Tần Mặc đều không nghĩ ra biện pháp trả đồ mà không lưu lại vết tích.
nàng không phải spider-man, hơn nửa đêm nhảy lên lầu lột ngói, trực tiếp đập cửa kính đem đồ vật đặt ở trong văn phòng nàng.
Cho nên cũng là gây phiền toái lớn, Tần Mặc ôm trán, đầu lớn hơn cái đấu.
Được rồi, trước để đó thôi.
CỨ như vậy làm bộ không có cái hộp. Tần Mặc đem cái hộp đặt ở góc phòng khách, tắm rửa, lau lau tóc liền lên giường ngủ
Hôm sau, như thường lệ tới đi làm.
Công ty vẫn là những chuyện kia, Tần Mặc đến văn phòng cảm thấy đói bụng gần chết, bởi vì tham ngủ gần chết mà chưa kịp dùng bữa sáng.
may mắn công ty đãi ngộ vẫn khá nhân tính, phòng giải khát thường xuyên có chút phiến mạch cùng hạt vừng đóng bao. Tần Mặc cầm cái chén đi tới, nhìn bên trong cái rổ có ngũ cốc dùng thay bữa sáng, liền định xông tới lót dạ một chút.
Đang chờ nước sôi, bỗng nhiên có người đi vào.
"Ai, Tần tổng?"
Đi vào là Thân Du, chính là nghỉ thai sản vừa quay lại làm việc, vừa đúng lúc tiếp nhận chức phó tổng phụ trách Loan Hoàng mà Tần Mặc để lại.
"Thân tổng"
Tần Mặc chào hỏi với nàng, tuỳ ý hàn huyên vài câu.
THân Du đến phòng giải khát pha cà phê hoà tan, cũng đang chờ nước nóng, hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, đã là đồng sự lại đồng cấp, không khỏi trò chuyện vài lâu làm dịu đi nhu cầu không cần thiết.
nhưng quan hệ không tốt đến mức không có gì giấu nhau, chủ đề chuyện phiếm chỉ liên quan tới công việc.
Vừa đúng lúc Thân Du có vài chuyện, nhưng biết trăm cái lợi không bằng 1 cái hại, liền muốn thỉnh giáo Tần Mặc.
"Tần tổng, cô trước kia có từng tiếp xúc với Thẩm tổng chưa?"
Tần Mặc trong lòng lập tức giật mình, có tật giật mình, nắm cái chén trong tay.
"Ách, cô nói Thẩm tổng nào?"
Rõ ràng suy nghĩ hồ đồ, Thân Du ngược lại không nghi ngờ gì, còn nói thêm " Chính là Thẩm tổng của Loan Hoàng a"
"..."
Xem ra nghĩ may mắn giả bộ hồ đồ là thất bại, Tần Mặc trên mặt nhàn nhạt, trong lòng thực tế bắt đầu nói thầm.
thật sự là gặp quỷ, làm sao chổ nào cũng liên quan tới Thẩm Tấn ?
"Tôi sớm nghe đồn Thẩm tổng rất kín tiếng, không thường xuyên xuất hiện trước công chúng...giống như cũng không tiếp xúc bên B"
Theo lý thuyết, Loan Hoàng là công ty giải trí lớn, nhu cầu quan hệ công chúng rất nhiều, làm ở cấp cao, phải nói hoặc ít hoặc nhiều sẽ cùng Thiên Thu Tuế gặp mặt bàn bạc.
Hết lần này đến lần khác Thẩm Tấn không có như thế, nếu không phải Tần Mặc cũng sẽ không nhận ra tiểu bạch kiểm của mình là bên A.
trong lúc nhất thời nghĩ tới chuyện bao dưỡng, Tần Mặc bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn, nhưng ngoài mặt vẫn giải thích với Thân Du: " Cô có quen liền tốt, cô ấy luôn thần long kiến thủ bất kiến vỹ"
Thân Du gật gật đầu, Tần Mặc ở trong lòng cầu nguyện nàng đừng có nhiều chuyện, hỏi mình vì sao muốn đổi nhiệm vụ.
may mắn Thân Du không phải hết chuyện để nói, nhưng phụ nữ nhiều chuyện là thứ mà chưa bao giờ khiến người ta thất vọng.
"Cô từng gặp qua cô ấy chưa?" Thân Du hỏi " Tôi nghe nói từng gặp một lần, nghe nói Thẩm tổng rất cao..."
"Một lời nói khó hết?"
Tần Mặc không biết làm sao tiếp lời, Thân Du sững sờ, sau đó cười cười.
"Cũng không phải, tôi chính là đơn giản hiếu kỳ, bên ngoài đồn đãi rất nhiều, tôi có nghe một chút chuyện, liền vô cùng...cô biết đó"
Nhưng phàm là nhân vật có mặt mũi, chỉ cần công chúng biết, tướng mạo hoặc ít hoặc nhiều sẽ trở thành thứ đáng quan tâm.
"Cô nghe nói gì rồi ?" Tần Mặc hỏi lại " nói cô ấy xấu hả?"
'..."
Lần này Thân Du không có gì trao đổi, thực tế không ngờ lão cẩu của công ty quan hệ công chúng lại thẳng thắn như vậy.
"Cho nên" Thân Du nhìn nàng, thế mà có chút chờ mong " Tần tổng đã gặp qua Thẩm tổng sao?"
Nào chỉ có gặp qua, Tần Mặc nghĩ, còn cùng nàng tắm rửa, hôn nhau, lên giường, da thịt va chạm.
Một ít hình ảnh sắc tình hiện lên, trong trí nhớ mờ mịt xen lẫn những thứ không thể nói ra, còn không ngừng nghỉ rêи ɾỉ.
"Tần Tổng, em giúp chị liếʍ ~"
Lời nói hạ lưu cùng sắc tình, Tần Mặc nhất thời cảm thấy hạ thân siết chặt, chỗ thần bí của phụ nữ nhẹ nhàng kẹp lấy.
Điên...lại có cảm giác ?
Không thể nghĩ tiếp nữa, Tần Mặc bóp cái chén, nụ cười không thay đổi nói " Gặp qua, dung mạo của cô ấy thực sự xấu"
Dừng lại một chút, lại cường điệu nói thêm một lần " Đặc biệt xấu"
Thân DU..."
Xấu còn đặc biệt xấu... Mặt nọng đầy dầu, bụng phệ sao?
Hai chữ Thẩm tổng bị sương mù bao phủ đầy thần bí, đột nhiên tan tản ra, bày biện trước mặt một "người quái dị" khó mô tả.
Cho nên Thẩm tổng có bao nhiêu xấu? Thân Du bắt đầu có chút hối hận mình lại hỏi điều này, không phải thì có thể ảo tưởng mông lung sao.
Phòng giải khát nhất thời im lặng như tờ, hai người đều có thứ phải suy nghĩ, cho đến khi ấm siêu tốc phát ra âm thanh.
"Tần tổng, cô cùng Loan Hoàng hợp tác rất lâu, không biết...Thẩm Tổng có cái gì cần phải lưu ý hoặc thói quen gì không?"
Thực tế hỏi Thẩm Tấn có yêu thích hay ghét cái gì? hai bên hợp tác đều dò hỏi để ngẫu nhiên hợp ý, chớ nói chi là đối đãi bên A, phải thận trọng, đừng giẫm phải bom mới tốt.
Huống chi tổng giám đốc này...xấu ?
Tần Mặc lâm vào trầm tư: Thẩm Tấn thích gì? tổng là thích liếʍ tiểu muội muội của nàng thì có tính không ?
Hình ảnh kỳ quái lẫn vào suy nghĩ.
Tốt, quả nhiên nhắc tới Thẩm Tấn liền suy nghĩ tầm bậy tầm bạ, Tần Mặc bưng chén nước, trong lòng hung hăng mắng : biếи ŧɦái!
"Cô ấy không có thói quen gì" Tần Mặc trả lời đoan trang hào phóng, không chút nào nhận vừa nghĩ sai.
"Dù sao cô ấy không thường ra mặt, cụ thể nào tôi cũng không biết"
Nói xong, nàng lễ phép gật gầu với Thân Du, mở cửa ra ngoài.