Tần Mặc đều không biết mình làm sao ra khỏi Loan Hoàng, trong đầu tựa hồ ông ông tác hưởng, trướng đến khó chịu.
Xe đậu ở bãi xe dưới lòng đất, Tần Mặc ngơ ngơ ngác ngác, kéo cửa ngồi vào ghế lái, rốt cuộc phát hiện trên mặt mình mát lạnh.
Vậy mà liền dễ dàng chảy nước mắt, thật vô dụng!
Tần Mặc một mặt mắng bản thân, một mặt cắn môi, đưa tay dùng sức lau mặt một cái.
Ống tay áo dính lớp trang điểm, ánh mắt Tần Mặc dần dần mơ hồ, mông lung một mảnh hơi nước.
"Ngô..."
Nước mắt như dây hạt châu bị đứt, tựa hồ lau thế nào cũng không khô được, trên mặt một mảnh ôn lương, nước mắt dọc theo cái cằm nhỏ xuống, chảy ra loạn xạ không theo bất kỳ quy tắc nào.
Tần Mặc cảm giác mình chưa từng thương tâm thế này!
Không chỉ bởi vì mình bị lừa gạt, mà còn liên tiếp hai lần! Cùng vấn đề tình cảm. Lại bị gạt hai lần liên tiếp.
Một kẻ là Trương Dân Sinh lừa gạt mối tình đầu thuần chân nhất của mình cùng ba năm hôn nhân, một kẻ là Thẩm Tấn, lại đem mình đùa bỡn vui chơi!
Bọn họ đến cùng xem nàng là cái gì? Đồ chơi sao? Có thể tùy ý loay hoay, tùy ý vũ nhục sao?
"Tích..."
Một tiếng còi ô tô vang lên, Tần Mặc phát tiết ấn tay lái, dẫn tới ở trong bãi đỗ xe không ngừng vang lên tiếng còi.
Mấy chiếc xe hơi phát ra cảnh báo, trước khi bảo an tới kiểm tra, Tần Mặc rốt cuộc dừng động tác nhấn còi, nằm ở trên tay lái, thương tâm thút thít.
Thẩm Tấn lừa gạt nàng, giống như là lưỡi dao sắc bén, ở vết thương trong lòng nàng còn chưa kết vảy, một lần nữa hung hăng chém một dao.
Lưỡi dao xì xì cắt ngang huyết nhục, vết thương cũ chưa lành lại thêm tổn thương mới, Tần Mặc dường như cũng nghe được nội tâm mình gào thét.
Nàng thực tế quá ngu ngốc, đến mức cùng một thủ đoạn lại bị lừa hai lần !
Trên đời ước chừng không có ai buồn cười hơn mình.
Tiếng bước chân bảo an gần rồi lại xa, hai tay Tần Mặc nắm lấy tay lái, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, thế nhưng bên tai rõ ràng lại vang lên tiếng nói: Cần quyết đoán lại không quyết đoán, thì gánh chịu hậu quả!
Trước đó nàng bởi vì do dự mà gặp xui xẻo, chẳng lẽ hiện tại còn gặp lần thứ hai?
Không thể nào !
Hít một hơi sâu, chờ thanh âm ngừng khóc chuyển qua khàn giọng, Tần Mặc đưa tay ra, gọi điện thoại cho Trình Tiêu.
"Trình tổng, em muốn xin đổi công việc, không phụ trách bên Loan Hoàng nữa"
oOo
Thẩm Tấn bị Tần Mặc cự tuyệt như thế, sau khi lấy lại tinh thần chuyện thứ nhất chính là gọi Tiểu Ngô đảm nhận công việc quản lý hệ thống điện trong công ty gọi tới, cùng mình về chung cư, sửa mạch điện cho nhà Tần Mặc.
Hiện tại nhất định nàng sẽ không nguyện ý ở chung với mình nữa, Thẩm Tấn tưởng tượng đến đã cảm thấy uể oải khó chịu.
Còn chưa thực sự bắt đầu, liền kết thúc.
thế là cả người đều hạ thấp xuống, ngoài mặt bình thường không khác gì, nhưng Tiểu Ngô sửa xong điện liền đi ra, Thẩm Tấn ở trong nhà chờ thật lâu.
Trong đầu không nghĩ được gì, như bị rút sạch, thân thể biến thành một cái xác khô quắt.
Dạng này không biết trải qua bao lâu, tia sáng phòng khách càng ngày càng mờ, cuối cùng lâm vào bóng tối.
Đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân không quá rõ ràng.
Tần Mặc ?
Thẩm Tấn nhảy khỏi ghế salon, chạy đi mở cửa, kết quả trông thấy Tần Mặc ở phía đối diện đóng cửa lại.
Nàng về đến rồi!
Nháy mắt như sống lại, trái tim lại chực chờ nhảy bổ ra ngoài, Thẩm Tấn lập tức đi tới, gõ cửa gọi " Tần Mặc !"
Nàng biết Tần Mặc giận, nhưng nàng có thể giải thích!
Không có đùa bỡn, không có khinh nhờn, nàng thật sự thích nàng!
Thế nhưng bàn tay đều gõ đến đỏ ửng, Tần Mặc cũng không mở cửa
Coi như nhìn thấy một tia hy vọng, tim lại chùng xuống, Thẩm Tấn gõ cửa càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng thất vọng để tay xuống.
"Tần Mặc..."
Ngay cả lúng túng gọi cái tên này cũng cảm thấy ngạt thở khó chịu, Thẩm Tấn đã tuyệt vọng, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng cùm cụp.
Tần Mặc rốt cuộc mở cửa, Thẩm Tấn lập tức luồn vào, một chân kẹp lấy khe cửa, cánh tay mạnh mẽ giữ chặt cánh cửa, nghĩ muốn đi vào.
"Tần Mặc, Tần Mặc, cô nghe tôi nói" nàng lo lắng nhìn nàng " Cô cho tôi chút thời gian, tôi có thể giải thích với cô"
Tần Mặc lạnh như băng dùng sức giữ cửa, kháng cự Thẩm Tấn.
"Cô!"
Thẩm Tấn nghĩ quyết tâm mở cửa ra, lại sợ dùng sức quá mạnh, đến lúc đó đẩy ngã Tần Mặc trên mặt đất, làm nàng bị thương.
Cho nên cuối cùng không dám dùng lực mạnh, nhìn Tần Mặc chống cự kịch liệt, lòng Thẩm Tấn mềm nhũn, đành phải từ bỏ.
Đem chân chậm rãi lui về sau, buông lỏng tay, Tần Mặc bên trong còn ra sức kéo cửa, Thẩm Tấn nắm cửa lúc rụt lại chậm một chút, ngón tay út bị cửa kẹp một cái.
Toàn tâm đau đớn khiến nàng lập tức cảm thấy bàn tay đều tê dại.
"Tê~"
Thẩm Tấn hít một hơi lạnh dùng sức nắm chặt ngón út, đột nhiên lúc này nghe tiếng mở cửa
Tần Mặc chịu mở cửa rồ ? Thẩm Tấn trong lòng vui mừng, vô thức đứng thẳng, tay đau giấu ở phía sau lưng
Cửa cọt kẹt mở ra, Tần Mặc rốt cuộc chịu lộ diện.
Nàng quan sát Thẩm Tấn trên dưới một lượt, nhìn nàng giống như không có việc gì, liền nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó Tần Mặc lạnh lùng nói " Cô đi đi, tôi không muốn nghe cô giải thích, cũng không muốn liên quan gì tới cô"
Thẩm Tấn mới dâng lên hy vọng khi Tần Mặc mở cửa, nháy mắt bị dập tắt thành tro bụi.
"Cô liền không muốn nghe tôi nói câu nào sao?"
Nàng gấp gáp " Tần Mặc, tôi thật không cố ý gạt cô, tôi là thật..."
"Lừa gạt chính là lừa gạt!"
Nghe tới chữ " lừa gạt" Tần Mặc lập tức kích động lên, hốc mắt cũng đỏ ửng.
"Tôi hỏi cô" nàng gắt gỏng nhìn chằm chằm Thẩm Tấn " cô có phải biết chuyện của tôi từ trước?"
Thẩm Tấn lòng trầm xuống
"Đúng..."
"Cô có biết chuyện tôi ly hôn không ?"
"Biết..."
"Cô có phải biết chuyện tôi bị lừa gạt, phản bội không?"
"..."
Tần Mặc thấy nàng không nói lời nào, nhất thời cười lạnh.
"Vậy cô còn muốn giải thích cái gì? Thẩm Tấn, cô giống như Trương Dân Sinh, đều là lừa đảo!"
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, Tần Mặc hung hăng cắn môi một cái, lại tự giễu nở nụ cười.
"A, hắn gạt tôi bởi vì hắn nɠɵạı ŧìиɧ, còn cô ? Lừa gạt tôi vì cái gì?"
"Đường đường là Thẩm tổng, trong lúc cấp bách còn muốn tính toán tỉ mỉ, đem tôi lúc mơ mơ màng màng đùa bỡn xoay quanh, cô có phải cảm thấy rất thành công ? Đúng không?!"
"Tần Mặc..."
Thẩm Tấn thấy nàng càng nói càng thương tâm, tim cũng cảm thấy đau theo, so với ngón tay mới bị thương lúc nãy còn đau hơn!
"Cô đừng có gọi tôi nữa!"
Tần Mặc cơ hồ nghiến răng nghiến lợi " Chúng ta chia tay!"
Dứt lời muốn đóng cửa lại, Thẩm Tấn bận bịu nhào tới trước, đầu gối cũng cánh tay chống lên cánh cửa.
"Tần Mặc!" nàng còn sót lại hy vọng cuối cùng " cô liền không hỏi xanh đỏ trắng đen, dễ dàng như vậy không cần tôi sao?"
"Cô đã nói cố muốn thử cùng với tôi !"
"Đó là vì tôi không biết cô lừa tôi!"
Tần Mặc lạnh lùng đáp " tôi hiện tại đã biết, mời cô sau này đừng có dây dưa với tôi nữa!"
"Tần Mặc, cô..."
Trái tim quặn thắt, lực đạo hơi giãn ra, liền bị Tần Mặc " ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Cửa đóng chặt, vô tình cứng rắn, giống như cửa trái tim Tần Mặc cạy cũng không ra.
Thẩm Tấn một đêm không ngủ.
Nàng ở trước cửa ngồi một đêm, sáng sớm nghe thấy tiếng mở cửa đối diện, lại lập tức chạy ra ngoài.
"Tần Mặc !"
Tốt xấu lại chặn người ở trên hành lang, Thẩm Tấn cơ hồ nói năng lộn xộn " Cô dừng chân chút, tôi, không phải, tôi thật sự có thể giải thích với cô mà !"
Tần Mặc không biểu cảm, chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Tấn.
Nàng hiển nhiên một đêm không ngủ, vành mắt nổi lên màu xanh nhàn nhạt.
"..."
Vậy mà mềm lòng một ít, nhưng Tần Mặc lập tức nghĩ tới người trước mắt đã lừa gạt mình, liền lập tức muốn đi.
"Tần Mặc !"
Thẩm Tấn gọi xong lại đứng trước mặt nàng, xoay người bắt bả vai nàng, ánh mắt cầu khẩn " Cô cho tôi một cơ hội có được không?"
"Lại cho anh một cơ hội nhé" giống như mũi tên xé tan không gian đâm vào ký ức xa xôi.
Tần Mặc mỉm cười: chồng cũ của nàng, từng nói với nàng lời này.
Là lời nói dối hoang đường đến tận cùng!
Tim triệt để cứng lại, Tần Mặc hất tay Thẩm Tấn, ngữ điệu băng lãnh.
"Tôi bị lừa một lần, cùng một sai lầm sao có thể phạm phải lần thứ hai ?"
Không nghĩ cho nàng cơ hội giải thích, Tần Mặc nghiêng người, trực tiếp đi qua Thẩm Tấn đang đứng ngây người, tới chỗ thang máy.
Số thang máy đúng lúc nhảy tầng 15, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Tần Mặc hít một hơi sâu, đi vào.
Nàng đè xuống nút đóng cửa, thang máy chậm rãi khép kín, trước khi cửa đóng kín cũng nhanh chóng "loảng xoảng" chèn lại cửa buộc nó mở ra.
Thẩm Tấn chắn ở cửa ra vào, hai tay nắm lấy cửa, nhìn chằm chằm Tần Mặc.
Ngón út hôm qua bị kẹp giờ vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng so với đau xót trong lòng thì không có ý nghĩa gì.
Thẩm Tấn dùng sức cắn môi một cái, mùi máu tươi nhàn nhạt lập tức tản mát khắp đầu lưỡi.
Đôi mắt nàng nguyên bản đen nhánh thâm thúy, đã thành một mảnh vỡ vụn.
"Tần Mặc " Thẩm Tấn đã hữu khí vô lực, thanh âm nồng đậm đau thương "Cô thật...không quan tâm tôi sao?"
Tim Tần Mặc đột nhiên bị đâm một cái.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn nói " Thẩm Tấn, chúng ta chia tay"