Mèo Và Báo

Chương 29: chị dẫn em đi uống nước thượng (h)

Vạn Sĩ Nhã tựa hở ghế salon lớn dễ chịu thoải mái ở trong phòng tổng giám đốc rộng lớn

Văn phòng cách âm rất tốt, tiếng mưa rơi tinh mịn chỉ có thể mơ hồ văng vẳng một hai tiếng, ngược lại khiến căn phòng càng trở nên an tịnh.

Vạn Sĩ Nhã lặng lặng nhìn qua cửa sổ lớn sát mặt đất to lớn, dính hạt mưa bụi ở trên, bỗng nhiên có chút xuất thần.

Ước chừng là hơn một năm trước, cũng ở một ngày yên vũ mông mông này, nàng bất ngờ gặp gỡ tiểu Tịch của nàng.

Kỳ thật tình huống có chút cẩu huyết, chỉ bất quá giống như mấy cuốn truyện tình một đêm với tổng giám đốc, không phải Bùi Cẩm Tịch chủ động, mà bị Vạn Sĩ Nhã cưỡng ép.

Đầu ngón tay tựa hồ có cảm giác ẩm ướt, ngồi ở trên ghế salon, Vạn Sĩ Nhã không tự giác khát khô.

Ngón tay giống như có trí nhớ, lúc trước cắm vào tiểu huyệt chặt chẽ của Bùi Cẩm Tịch, tầng thịt mềm bao khỏa lấy, cực nóng trơn ướt, tiêu hồn không phải bình thường.

Còn có nhu châu non nớt, Vạn Sĩ Nhã không dám nghĩ tiếp nữa, nếu không mình lại muốn ẩm ướt.

Liền vội vàng đứng lên tìm ly giấy rót nước, nàng vừa mới đặt cái ly xuống, xoay người mở vòi nước, Bùi Cẩm Tịch đột nhiên đẩy cửa đi vào.

Nàng mới kết thúc một cuộc hội nghị, nghĩ cũng đến giờ cơm, liền đi hỏi Vạn Sĩ Nhã có muốn ăn gì không.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, đến lúc đó gọi đầu bếp làm vài món đưa đến đây.

Ai ngờ vừa mở cửa, đã nhìn thấy yêu tinh của nàng khom người lấy nước.

Bờ mông có chút mân mê gợi cảm vừa vặn đối cửa, không sai chút nào tiến vào ánh mắt Bùi Cẩm Tịch.

"..."

Vạn Sĩ Nhã tựa hồ cũng chưa phát hiện Bùi Cẩm Tịch tiến lên, ngược lại là máy nước nóng có chút vấn đề nào, nàng cong eo, muốn nhìn một chút chuyện gì xảy ra.

Nhưng đến lúc này, bờ mông càng mâm mê lên.

Bùi Cẩm Tịch mặc mặc đóng cửa lại, đi qua, tay phải thuận thế sờ lên mông đẹp Vạn Sĩ Nhã.

"Ai ?"

Cảm giác bị người sờ mông, Vạn Sĩ Nhã lập tức cả kinh, vội vàng quay người, trên mặt nộ khí chuẩn bị tát một tên háo sắc một bạt tai.

Lại trông thấy Bùi Cẩm Tịch mỉm cười.

"Tiểu Tịch ?"

Tay phải ở giữa không trung lập tức buông xuống, Bùi Cẩm Tịch chợt bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào trong ngực.

Tay trái phối hợp chụp tới, đặt trên ngực nàng xoa nắn.

"Ai?"

Gương mặt đỏ ửng, Vạn Sĩ Nhã vội vàng bắt lấy bàn tay làm loạn của Bùi Cẩm Tịch, e thẹn nói: " Chị đừng làm rộn a ~"

Bùi Cẩm Tịch cười cười, nhưng không ngừng nghỉ lại bóp mông thịt nàng một cái, vò mấy lần

Vạn Sĩ Nhã mặt quả nhiên hồng lên mấy phần.

"Máy nấu nước bị hư sao?" tổng giám đốc Bùi hướng yêu tinh trong ngực giở trò, một bên nhíu mày nhìn thiết bị trong phòng làm việc của mình " Chị giống như mới đổi tuần trước"

"Em cũng không biết" Vạn Sĩ Nhã mặc mặc đẩy bả vai Bùi Cẩm Tịch, muốn để tên sắc lang này buông mình ra " cũng có thể chị tính sai chổ nào"

"Ừm"

Thuận miệng đáp, cánh tay lại thu lại, đem yêu tinh loạn động trong ngực ôm càng chặt hơn.

Vạn Sĩ Nhã "..."

Vô luận thế nào cũng không chạy thoát vận mệnh bị ăn đậu hủ, Vạn Sĩ Nhã chỉ có thể nhận mệnh nằm ở trong ngực mềm mại của Bùi Cẩm Tịch, mặc nàng làm loạn.

Bùi Cẩm Tịch trong lòng mừng thầm, không khách khí lè lưỡi, có chút cúi đầu, liếʍ liếʍ lỗ tai yêu tinh.

"Ừm ~"

Cảm giác tê ngứa thật khiến người muốn ngừng không ngừng được, Vạn Sĩ Nhã không khỏi lẩm bẩm, cũng hơi ngẩng đầu, hôn cái cằm Bùi Cẩm Tịch.

Bùi Cẩm Tịch câu lên khóe môi " Yêu tinh, muốn uống nước, phòng giải khát có rất nhiều đồ uống, cũng có máy nước nóng"

"Ừm" Vạn Sĩ Nhã bị di chuyển lực chú ý " Thứ gì cũng có sao?"

"Cà phê, bia, sữa bò, hồng trà..."

"..."

Bùi Cẩm Tịch rất chân thành giống như con số, Vạn Sĩ Nhã nhìn nàng thật muốn đem tất cả tên đồ uống có được kể ra hết, không khỏi có chút buồn cười.

Quả nhiên, tài đại khí thô muốn dẫn đến các mặt hiện tại, mà từng loại kể cho tiểu Tịch nghe, không khỏi đáng yêu một chút

"Tốt" Vạn Sĩ Nhã sợ nàng muốn nói đến ngày mai, liền tranh thủ thời gian mở miệng cắt lời " Chị bình thường thích nhất uống cái gì?"

"Chị?"

Bùi Cẩm Tịch đình chỉ "báo menu" nghĩ nghĩ.

"Chị, thích nhất uống..."

Tay trái đột nhiên hướng đùi tìm tòi, cách váy qua gối chạm vào chổ riêng tư của Vạn Sĩ Nhã.

"Thích nhất tiểu thủy ở chổ này~"

Đột nhiên đùa giỡn, cho đến khi mặt Vạn Sĩ Nhã bị đùa đến mức hồng, trái tim nàng nhảy loạn muốn túm tay Bùi Cẩm Tịch, lại nghe thấy nàng thì thầm: " còn có ở trên miệng nhor~"

Hôn tùy đó mà rơi xuống, Bùi Cẩm Tịch chuẩn xác tìm miệng nhỏ Vạn Sĩ Nhã, đầu lưỡi chui vào, uống " nước"

"Ngoo~"

Vạn Sĩ Nhã bị đầu lưỡi của nàng khuấy đến thất điên bát đảo, ngay cả nước bọt cũng chảy ra, thuận khóe miệng chảy xuống tới cằm.

Tay phải Bùi Cẩm Tịch ấn lấy sau gáy nàng, không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này, hấp thụ ngọt dịch trong miệng nàng.

Vạn Sĩ Nhã bị quấn lấy không thể động đậy, thân thể dần dần dâng lên một cỗ khô nóng, có cảm giác động tình.

Tay trái Bùi Cẩm Tịch ôm lấy cái mông nàng, chậm rãi kéo váy lên, cuối cùng kéo cao váy trượt vào trong

Giữa hai chân lập tức bị tiến vào một cái tay, cách quần an toàn, ở giữa chân cọ đi cọ lại

"Yêu tinh ~"

Hồi lâu mới buông Vạn Sĩ Nhã ra, Bùi Cẩm Tịch tay y nhiên kẹp ở giữa khe nàng, ngón tay khẽ vuốt.

"Em không phải muốn nước sao ? Chị dẫn em đi phòng giải khát"

Bùi Cẩm Tịch nói, bỗng nhiên dùng ngón tay câu quần an toàn của mình, sắc khí cười một tiếng

"Bất quá, muốn đem cái này cởi ra đi"

"A~"

Thế mà muốn nàng bên trong... Vạn Sĩ Nhã không khỏi xấu hổ, nhưng cùng lúc cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Ngoan" Bùi Cẩm Tịch đã bắt đầu đem quần an toàn của nàng kéo xuống " Tầng này của chị là khu riêng tư, sẽ không có người đến"

Cái này ám chỉ đã rất bá đạo, trên thực tế, nàng cũng sẽ không bỏ qua yêu tinh của nàng.

Vạn Sĩ Nhã chỉ có thể cởϊ qυầи an toàn xuống

Váy qua gối không hề giống loại váy bó sát người trước đây, tương đối rộng rãi, cởi an toàn cởi ra rồi, bỗng cảm giác bên dưới sưu sưu

Bùi Cẩm Tịch rất hài lòng " Yêu tinh, hiện tại qυầи ɭóŧ cũng cởi luôn đi, chị muốn để em để trần bên dưới"

"Tiểu Tịch..."

Chỉ là không mặc quần an toàn đã đủ để Vạn Sĩ Nhã xấu hổ, ai ngờ còn muốn quá đáng hơn.

Bùi Cẩm Tịch cũng không vội, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Vạn Sĩ Nhã, ngón tay lại ở xương đuôi của nàng nhẹ nhàng vuốt ve.

Vạn Sĩ Nhã nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng chịu không được sự cám dỗ của nàng, chậm rãi cởi xuống qυầи ɭóŧ.

Bùi Cẩm Tịch tràn đầy yêu thương hôn môi của nàng, lấy đó ban thưởng, sau đó cầm quần an toàn tản ra mùi thơm, xếp lại đồ lót hình tam giác dinh dính chút dấu vết ẩm ướt, đặt vào trong túi áo của mình

Vạn Sĩ Nhã đã không dám nhìn nàng, hạ thể trống rỗng khiến nàng vô cùng xấu hổ, nhịn không được kẹp chặt hai chân.

"Để ta nhìn một chút, ẩm ướt rồi sao?"

Bùi Cẩm Tịch trực tiếp vén lên váy của nàng, đưa tay sờ sờ vào giữa hai chân nàng.

Cỏ dại rậm rạp đã từng có cảm giác ẩm ướt, ngón tay Bùi Cẩm Tịch dọc theo khe hẹp ma sát trước sau, cuối cùng gảy gảy tiểu hoa môi.

Nàng rất hài lòng, vài giây đồng hồ sau rút tay về, chân dài một bước, đi đến phía sau bàn làm việc, bấm mật mã mở cửa tủ, lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.

"Ây..."

Vạn Sĩ Nhã có chút im lặng, dùng vali cao cấp có mật mã cất giữ vật dụng tình thú, trừ Bùi Cẩm Tịch còn có ai nữa.

Bùi Cẩm Tịch đem một cái máʏ яυиɠ đã được sát trùng ra, còn có một cái qυầи ɭóŧ viền tơ

Vạn Sĩ Nhã nhìn liền đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Đến, chị giúp em mặc vào."

Bùi Cẩm Tịch đem máʏ яυиɠ bôi lên dầu bôi trơn, đi tới, đem tiểu hồ ly biểu tình đáng yêu vẩy vẩy " Vén váy lên"

Vạn Sĩ Nhã cắn cắn môi, phi thường chật vật kéo váy lên.

Không hề ngăn cản để mặt nơi riêng tư lộ ra.

"Thật ngoan"

Tay trái Bùi Cẩm Tịch cầm tiểu hồ ly, tay phải có chút cầm một chai bôi trơn " đuôi cáo" to bằng ngón tay, bôi dung dịch, đem đầu côn mượt mà nhét vào bên trong tiểu huyệt

Hai mảnh cánh hoa cảm nhận được sự ôn nhu xâm nhập, Bùi Cẩm Tịch điều chỉnh đi đến, chậm rãi đem đuôi cáo dài chừng năm sáu centimet cắm vào tiểu huyệt khẩu của Vạn Sĩ Nhã.

"Uwfm~"

Vạn Sĩ Nhã có chút phát run, Bùi Cẩm Tịch lập tức nói: " Đỡ chị, đừng té"

Đuôi cáo dần dần không có vào, kẹt ở bên trong huyệt chặt chẽ, thân hồ ly gợn sóng kề sát âm đế.

Mang ổn máʏ яυиɠ, Bùi Cẩm Tịch ngồi xổm người xuống, một tay véo nhẹ mắt cá chân Vạn Sĩ Nhã, nâng lên chân của nàng, giúp nàng mặc qυầи ɭóŧ viền tơ.