"Tốt"
Bùi Cẩm Tịch đứng lên, thay Vạn Sĩ Nhã sửa sang một chút váy, cam đoan mặt ngoài nhìn không ra
"Ngoo~, tiểu Tịch...thật kỳ quái a~"
Phía dưới trống rỗng nhét máʏ яυиɠ, thật khiến người ta xấu hổ.
Bùi Cẩm Tịch đem điều khiển từ xa nho nhỏ giấu ở trong túi quần, sau đó một tay nắm eo Vạn Sĩ Nhã, mang nàng ra ngoài.
Bên trên hành lang, quả nhiên không có một ai.
Bùi Cẩm Tịch bình tĩnh đóng cửa lại, khởi động khiêu đản.
Bên trong huyệt vừa mới thích ứng máʏ яυиɠ , đột nhiên Vạn Sĩ Nhã run lên, suýt nữa mềm xuống dưới.
Bùi Cẩm Tịch mau chóng để nàng dựa vào chính mình.
"Chấn động quá cường liệt rồi?" nàng ôn nhu chăm chút đối với Vạn Sĩ Nhã " Thế nhưng là mức thấp nhất"
"ngoo~"
Bên trong huyệt đuôi cáo run rẩy, thân hồ ly đằng trước cũng tận lực đồng bộ kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế, lại ở trên hành lang, Vạn Sĩ Nhã tự nhiên cảm thấy kɧoáı ©ảʍ gấp bội.
"Đến, đi một bước"
Chấn động còn muốn nàng lên cao, chân Vạn Sĩ Nhã đều mềm, không cần nũng nịu, muốn Bùi Cẩm Tịch buông tha mình
"Tiểu Tịch, em không muốn uống nước"
Nàng có chút cắn môi dưới, nước mắt mị ý nhìn qua Bùi Cẩm Tịch, mười phần yêu nghiệt.
Tay trái sờ lên ngực Bùi Cẩm Tịch, chậm rãi trượt lên cổ của nàng, vuốt ve.
"Chị cho em có được không ~"
Tướng mạo hồng nhan họa thủy, Vạn Sĩ Nhã dụ hoặc người, hoàn toàn là hồ ly tinh xinh đẹp tại thế, Bùi Cẩm Tịch kém chút liền công phá.
Nàng âm thầm đem điều khiển bật thêm một tầng tốc độ.
"A~"
Vạn Sĩ Nhã vội vàng không kịp chuẩn bị, lúc này bổ nhào vào trong ngực Bùi Cẩm Tịch, mềm mềm dựa vào nàng thở dốc.
"Yêu tinh" Bùi Cẩm Tịch đè nén thứ mình muốn, thanh âm khàn khàn ở bên tai nàng nói nhỏ " Nếu em không đi, ta chờ một lúc cũng không cắm em, treo em như vậy ?"
"Tiểu Tịch~"
Vạn Sĩ Nhã ai oán nhìn Bùi Cẩm Tịch, nhưng bất vi sở động, y nhiên muốn nàng đi phòng giải khát.
Không có cách, muốn hoàn tất cái tra tấn này, liền không theo không được.
Thanh âm giày cao gót ở trên đất đều là run lẩy bẩy, Vạn Sĩ Nhã rốt cuộc từng bước chậm rãi đi lên phía trước.
Hạ thân còn đang rung, người con gái mình yêu ở phía sau nhìn xem, ánh mắt nóng rực cùng máʏ яυиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ để thân thể mỹ nhân mềm nhũn bất lực, từng bước giống như giẫm lên bông.
Bắp chân khẽ run, vòng eo Vạn Sĩ Nhã khoản bày, tựa như mảnh liễu trong gió thướt tha bày múa, phong tình vạn chủng.
Bùi Cẩm Tịch ở phía sau nhìn đến ngây người.
"Tiểu Tịch ~"
Dần dần thích ứng tiết tấu, Vạn Sĩ Nhã ngoái nhìn cười một tiếng, mị nhãn như tơ.
Hai gò má của nàng nhiễm lên màu phấn hồng nhàn nhạt, Vạn Sĩ Nhã tùy ý giơ tay về sau, tóc quăn màu đỏ nhẹ nhàng rủ xuống, hiển thị rõ sự vũ mị của nữ nhân.
Bùi Cẩm Tịch đã nói không ra lời, một mực nhìn chằm chằm yêu tinh câu người trước mắt.
Vạn Sĩ Nhã đối với phản ứng của nàng hết sức. Hài lòng, liền ngoắc ngón tay về phía Bùi Cẩm Tịch, dùng khẩu hình miệng im lặng nói " Đến thao em"
Bùi Cẩm Tịch dục hỏa đốt người, đang muốn tiến lên nắm lấy yêu tinh đột nhiên nghe được rầm rầm một tiếng
Có người đi lên.
Lông mày Bùi Cẩm Tịch nhăn lại, cấp tốc xông về phía trước, đứng ở trước người Vạn Sĩ Nhã, tận lực dùng thân thể đem yêu tinh che khuất.
Cửa thang máy mở, là nữ thư ký của Bùi Cẩm Tịch.
"Bùi tổng, cô nói muốn hồ sơ này"
Thư ký đem văn kiện đưa cho nàng, đồng thời cũng chú ý tới cô gái ở sau lưng Bùi Cẩm Tịch.
Vạn Sĩ....bác sĩ ?
Làm thư ký, nàng biết Bùi Cẩm Tịch là bác sĩ riêng, gọi là Vạn Sĩ Nhã, nhưng vì cái gì ở đây ?
Mặt thật đỏ, chẳng lẽ bị sốt rồi sao ?
Nữ thư ký có chút hiếu kỳ, Bùi Cẩm Tịch lại cẩn thận xê dịch mắt, quả thực là ngăn trở tầm mắt của nàng.
"Cám ơn cô, vất vả" Bùi Cẩm Tịch cười cười " Tan tầm đi đường an toàn"
Nữ thư ký lấy lại tinh thần "Ây...tạ ơn Bùi tổng"
Không có việc gì, nàng cuối cùng cực nhanh liếc nhìn Vạn Sĩ Nhã, cũng không dám nhiêu chuyện, tranh thủ thời gian quay người rời đi.
Cửa thang máy đóng lại, hành lang lần nữa chỉ còn Vạn Sĩ Nhã cùng Bùi Cẩm Tịch.
"Tiểu Tịch !"
Vạn Sĩ Nhã bất mãn oán trách nàng " Không phải nói là không có người khác sao?"
"Ách" Bùi Cẩm Tịch chột dạ nhìn nàng " Là chị quên, để cô ấy đưa văn kiện lên"
"Chị...., a ~"
Đợi lại mượn đề tài để nói chuyện của mình vài câu, máʏ яυиɠ ở trong huyệt đột nhiên mở tốc độ cao.
Bùi Cẩm Tịch tới gần nàng, tà tà cong lên khóe miệng " Tốt, yêu tinh, em còn chưa đến phòng giải khát mà ~"
"..."
Bị rung như thế, tốt xấu chuyển người tiến vào phòng giải khát.
Bùi Cẩm Tịch đóng cửa lại, Vạn Sĩ Nhã coi là rốt cuộc có thể giải thoát, không ngờ nàng thuận tiện đem máʏ яυиɠ tắt.
Tiểu huyệt chưa đạt tới cao trào lập tức trở nên trống rỗng, làm cho Vạn Sĩ Nhã khó chịu
"Tiểu Tịch~"
"Em muốn uống trà hay cà phê ?"
Bùi Cẩm Tịch dường như quên chuyện máʏ яυиɠ, còn tràn đầy phấn khởi cầm bình trà, cười hỏi Vạn Sĩ Nhã.
Vạn Sĩ Nhã không nói lời nào, trên thực tế, trong chớp nhoáng Bùi Cẩm Tịch thực tế phi thường vô sỉ.
Nhưng Vạn Sĩ Nhã không tin nàng bình tĩnh như vậy.
"Tiểu Tịch ~"
Vạn Sĩ Nhã càng thêm kiều mị gọi nàng, thuận tiện dựng đứng đầu ngón tay, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay.
"Muốn chij~"
Một đợt mị nhãn ném qua, Bùi Cẩm Tịch thành công ngây người.
Sau đó, không có gì bất ngờ xảy ra phá công.
Cũng mặc kệ bình trà trong tay là cực phẩm hai ngàn kim, Bùi Cẩm Tịch đem bọn nó tùy tiện đặt lên bàn, chân dài tự mình làm chủ đi đến bên người Vạn Sĩ Nhã.
Giống như Vạn Sĩ Nhã là một thanh nam châm, đem tấm sắt Bùi Cẩm Tịch hút lại.
Đói khát hôn lên môi đối phương, lúc chạm đến cái lưỡi đối phương, Bùi Cẩm Tịch trong lòng dục hỏa mới phát tiết.
"Yêu tinh~"
Bùi Cẩm Tịch trầm thấp thở gấp, chế trụ tay Vạn Sĩ Nhã, đem nàng chăm chú ép lên cửa.
Vạn Sĩ Nhã thở ra hơi thở lửa nóng, càng giống như xuân dược ôm lấy Bùi Cẩm Tịch.
"Yêu tinh..."
Yêu ngữ lẩm bẩm, Bùi Cẩm Tịch trầm tĩnh trong mắt dâng lên yêu thương mãnh liệt, đem Vạn Sĩ Nhã hoàn toàn chìm đắm bên trong.
"Tiểu Tịch ~"
Nàng cũng không nhịn được đáp lại, sau đó bỏ mặc trong mắt đối phương trầm luân vật vã.
Bùi Cẩm Tịch lại không cách nào nhẫn nại, cúi đầu hôn thật sâu Vạn Sĩ Nhã.
"Ngoo~"
Môi lưỡi không ngừng dây dưa, nuốt nước bọt của nhau, hai người đều dốc sức triền miên, cho đến khi không thể tách ra.
Bùi Cẩm Tịch lần nữa nhấn chốt mở, để máʏ яυиɠ chặn lấy mật huyệt nhẹ nhàng rung động.
"Tiểu Tịch ~ a~"
Đột nhiên lại bắt đầu rung động, Vạn Sĩ Nhã không khỏi kẹp chặt.
Bên trong tiểu huyệt lại nghĩ muốn cao triều, nhưng ở tốc độ chậm không nói, còn đứt quãng, mỗi lần tùy tiện run chấn mấy lần liền dừng lại.
Thân thể bị tra tấn làm cho khó chịu, Vạn Sĩ Nhã xin giúp đỡ nhìn về Bùi Cẩm Tịch, hai con ngươi có hơi nước sương mù.
"Ngoan, nhịn một chút" Bùi Cẩm Tịch xoa khuôn mặt Vạn Sĩ Nhã " Chờ một chút mới có thể khiến em thoải mái hơn"
Dưới thân máʏ яυиɠ lại ngừng, lần này Bùi Cẩm Tịch vén váy, đem nó triệt để lấy ra.
Tay phải nắm lấy tiểu hồ ly bị mật nước làm cho ướt nhẹp, từng chút từng chút kéo ra ngoài, sau đó bỗng nhiên lại đẩy !
Đột nhiên trừu sáp sảng đến Vạn Sĩ Nhã run lên, nhưng Bùi Cẩm Tịch lập tức đem khiêu đản rút ra ngoài hoàn toàn.
Không có ngăn chặn, mật nước tùy ý chảy duối, cơ hồ muốn nhỏ xuống đất.
Bùi Cẩm Tịch đem máʏ яυиɠ bỏ vào trong túi áo ngoài, lại dùng ngón trỏ khẽ khều cánh hoa hơi nhếch.
Cánh hoa nhiễm một tầng tinh thể lỏng oánh sáng long lanh, Bùi Cẩm Tịch mặc mặc đem ngón tay để ở trong miệng nếm một chút.
"Thật ngọt " nàng sắc sắc nhìn Vạn Sĩ Nhã " Chị yêu nhất hương vị của em"
Quả thực là không biết xấu hổ không biết thẹn, Vạn Sĩ Nhã đều bị làm đến chui xuống kẽ đất, chợt thấy Bùi Cẩm Tịch xoay người, tủ lạnh mini lấy ra một bình tiểu hương tân
Vạn Sĩ Nhã sững sờ
Đây là muốn làm gì
Đã thấy Bùi Cẩm Tịch ưu nhã từ trong tủ lấy ra khăn vuông, tay nắm lấy bình cảnh, nghiêng mười lăm độ, sau đó thuần thục mà chuyên nghiệp mở bình
Phù một tiếng, nút gỗ bị rút ra, champagne không chút nào văng ra.
Vạn Sĩ Nhã trợn mắt há mồm, cho đến khi Bùi Cẩm Tịch đứng ở trước mặt nàng, vén lên váy của nàng.
Trong chớp nhoáng nàng rốt cuộc tỉnh ngộ Bùi Cẩm Tịch muốn làm gì !
Nhưng mà đã trễ, Bùi đại tổng tài cứ như vậy cầm chai champagne đáng giá năm chữ số, ngón cái nhẹ nhàng bị chặt miệng bình, sau đó nhẹ nhàng lay động.
"Tiểu Tịch chị...A~"
Bàn tay cỡ lớn đặt trước tiểu hương tân, miệng bình nhỏ dài bị nhắm ngay tiểu huyệt, có chút gạt mở cánh hoa.
Một cỗ bọt khí nhẹ nhàng tùy theo phun ra ngoài, ôn nhu bắn ở giữa huyệt.
Champagne được bảo quản ở nhiệt độ từ 8 đến 10 độ, rượu dịch lành lạnh phun vào tiểu hoa môi, đột nhiên co rụt lại, kɧoáı ©ảʍ dị dạng kỳ dị.
Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ lương lương còn không có triệt để rút đi, Bùi Cẩm Tịch liền đem tiểu hương tân phun đến nửa chai thì tiện tay đặt ở bên cạnh, sau đó ngồi xổm xuống.
Đầu lưỡi liếʍ cánh hoa dính champagne, hòa lẫn vào mật dịch cùng rượu nhỏ, tùy ý chảy xuôi ở cửa vào.
Vạn Sĩ Nhã bị đầu lưỡi nóng bỏng liếʍ láp, đầu lưỡi rất nhanh đâm vào tiểu huyệt khẩu, băng hỏa trọng thiên.
"A a...Ừ, ân ~"
Quả thực khiến người dục tiên dục tử, Bùi Cẩm Tịch nghiêm túc liếʍ qua huyệt của nàng, lại ngậm lấy đài hoa ngậm lấy mυ'ŧ vào.
Tựa hồ muốn liếʍ sạch sẽ champagne, đầu lưỡi nhiều lần phủ lên hoa hạch, Vạn Sĩ Nhã rất nhanh chịu không nổi lên tiểu cao triều.
Cơ hồ muốn đứng không vững, Bùi Cẩm Tịch mới đứng lên, vai mảnh mai chống đỡ Vạn Sĩ Nhã, sau đó đem hai ngón tay cắm vào.
"Ngô...Ân ách ách...A ân ~"
Tiểu huyệt hạ thân lập tức bị thao làm thật sâu, Bùi Cẩm Tịch nhiều lần rời khỏi hoàn toàn, lại hoàn toàn đi vào, đầu ngón tay xoay tròn, hung hăng ma sát nếp uốn bên trong.
Tiểu huyệt lần nữa rút lại, Vạn Sĩ Nhã ôm cổ Bùi Cẩm Tịch, cảm giác huyệt tâm run rẩy, toàn bộ huyệt đạo bành trướng nóng lên, cuối cùng hoàn toàn phóng thích ra ngoài.
"A ha ~"
Ngón tay lại một khắc cuối cùng rút ra, giống như vừa vặn mở champagne, phát ra tiếng ba nhẹ
Thủy dịch triệt để đem nơi riêng tư ướt nhẹp, mật nước cốt cốt thậm chí thuận theo bắp đùi chảy xuống, cùng pha trộn với champagne lưu lại.
Bùi Cẩm Tịch biết yêu tinh của nàng cao trào, mới hôn trán nàng, thuận đường ngồi xổm xuống, bắt đầu từ chổ huyệt, một đường dọc theo bắp đùi đến cong gối, chậm rãi đem mật nước chảy xuôi liếʍ sạch sẽ.
Vạn Sĩ Nhã ở dư vận cao trào dập dờn, thất thần nhìn cửa sổ sát đất, trời tối tăm mịt mờ.
Mưa vẫn còn rơi, mà tiểu Tịch của nàng, vẫn ở bên cạnh nàng.