Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 15: Sáu Câu Hỏi Thầm Kín (1)

Utah Tụng Hương hơi nhíu mày, nhìn cô mấy lần, cân nhắc một lát rồi bất lực lên tiếng, "Phu nhân Thủ tướng đã có lời, dù thế nào anh cũng phải nghĩ cách có được nó."

Tô Thâm Tuyết nhìn Utah Tụng Hương rời đi, đôi mắt dõi theo anh bước lên xe chuyên dụng của Thủ tướng, ngẩn ngơ nhìn theo con đường đã trống vắng. Khi hoàn hồn, cô khẽ chạm vào khóe môi, thấy nó đã hơi cong lên rồi.

Người giúp việc còn đang bày thức ăn và mang sữa tươi đến.

Sữa tươi hơi ngọt, phải chăng bỏ hơi nhiều đường… Khoan đã, rõ ràng cô thấy Kim Jena cũng lên xe riêng của Thủ tướng. Chẳng phải Kim Jena nên ngồi trên xe của nhân viên hành chính sao? Cô nghĩ ngợi, Kim Jena là cố vấn hàng đầu của Thủ tướng, có lẽ Thủ tướng có vài việc cần hỏi cô ta. Vả lại, trên xe còn có tài xế, cô thắc mắc chuyện Kim Jena lên xe Thủ tướng làm gì.

Cô hiểu rõ hơn ai hết, chuyện này không nằm trong phạm vi quan tâm của cô.

Đúng vậy, thưa cô giáo, chuyện này đâu có nằm trong phạm vi quan tâm của em đâu. Chẳng phải trước kia em đã nói với cô trong điện thoại rồi đó sao? Tất cả đều rất tẻ nhạt.

Không, không… Em vừa nghĩ lại, hình như, hình như… Thưa cô, cuộc sống của em vẫn còn vài điều thú vị. Chẳng hạn như bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford.

Thông tin trên mạng nói rất khó mua được bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford ở London. London là đại bản doanh của đội bóng Ngoại hạng Anh khác, Arsenal. Người London không thích đồ vật liên quan đến Manchester United trên địa bàn của mình, cũng như người Manchester từ chối bán quần áo bóng đá của đội Arsenal hay Liverpool.

Cô giáo ơi, khi anh chàng thanh niên kia nhắc đến chuyện muốn có bộ tem lưu niệm Old Trafford với bạn bè của mình ở London, liệu có phải anh ta sẽ phải thầm chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng hay mấy lời châm chọc không. Nếu là thật, em sẽ rất vui.

Phải biết rằng, nhiều khi con trai trưởng nhà Utah luôn làm cô giận đến nghiến răng nghiến lợi, anh ta quá ngạo mạn.

Ngạo mạn nhưng rất giỏi giả ngốc, lật mặt nhanh như bánh tráng, là người mang tư tưởng vị kỷ với bề ngoài đẹp đẽ, không ngừng thốt lên mấy câu nói suông.

Chưa kể…

Tiếng gọi "Thưa Nữ hoàng" máy móc kéo Tô Thâm Tuyết trở về từ những suy nghĩ hỗn độn. Cô vội mở mắt ra, chuyên viên trang điểm đã trang điểm xong, Christie đưa mắt ra hiệu cho cô, đã đến giờ rồi.

Cửa phòng trang điểm mở ra, Hà Tinh Tinh cầm bó hoa chờ sẵn.

Nhận lấy bó hoa, cô ngẩng đầu bước đi dưới ánh đèn chùm pha lê. Khi đôi giày cao gót bảy phân vững vàng bước trên nền nhà lát bằng nham thạch đỏ xứ Wales, ban nhạc đã chơi xong nốt nhạc cuối cùng.

Cả hành lang kéo dài năm mươi mét dẫn đến ban công dành cho Nữ hoàng đều lát gạch nham thạch đỏ xứ Wales. Hai bên tường dọc theo hành lang treo rất nhiều chân dung Nữ hoàng Goran các thời kỳ, cách mỗi năm mươi centimet lại có một màn hình điện tử.

Màn hình điện tử ghi lại hình ảnh từng ngóc ngách của Quảng trường Trung tâm. Mấy trăm nghìn ánh mắt tập trung vào khoảng ban công chỉ có thể chứa được nhiều nhất là mười người. Đó là nơi nhô ra duy nhất tại tòa kiến trúc rộng trăm phòng này, thoạt nhìn giống như sân thượng của một nhà dân bình thường, nhưng đó chính là nơi cử hành lễ đăng cơ của Nữ hoàng.

Mỗi khi đến những ngày lễ quan trọng như Năm mới hay Quốc khánh, Nữ hoàng sẽ xuất hiện tại ban công, chân thành gửi lời thăm hỏi và chúc phúc cho những người dân yêu mến cô nồng nhiệt.

Ở một bên Quảng trường Trung tâm, một luồng sáng laser chiếu lên ban công theo góc bốn mươi lăm độ. Cánh cửa của căn phòng nối liền với ban công chầm chậm mở ra. Quảng trường rộ lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, một nhóm làm sóng người, rồi lần lượt từng làn sóng người dâng trào theo tiếng hô "Thâm Tuyết!", "Thâm Tuyết!" vang khắp quảng trường.

Tiếng hô "Thâm Tuyết!", "Thâm Tuyết!" xuyên qua từng khe hở, vang vọng khắp hành lang.

Tô Thâm Tuyết vươn thẳng lưng, mỉm cười.

Nụ cười mỉm là thương hiệu của Nữ hoàng Goran mới nhậm chức. Một vài trang báo nước ngoài đã viết "Nụ cười của Nữ hoàng trẻ tuổi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người".

Người dân Goran truyền miệng nhau rằng, các bậc cha mẹ đặt ảnh Nữ hoàng mỉm cười nhìn về nơi xa xăm trước giường đứa con bị bệnh, cầu mong nụ cười của Nữ hoàng có thể xoa dịu tâm hồn đứa trẻ đang bị bệnh tật giày vò.

Nụ cười của Nữ hoàng được chế tác thành biểu tượng in trên cốc, gối tựa, văn phòng phẩm, ba lô, áo phông, trở thành những sản phẩm rất đắt hàng.

Ai ai cũng thích nụ cười của cô. Họ nói đó là nụ cười trong sáng nhất. Hằng ngày đều có người gửi đến hòm thư của cô dòng chữ: Đã bị hút hồn vì nụ cười của cô rồi.

Chân cô tiến về phía trước, còn chín mươi tám bước nữa là đến ban công Nữ hoàng. Bây giờ, người đứng trên ban công Nữ hoàng chính là người phát ngôn của cung điện Jose.

Người phát ngôn của cung điện Jose ra hiệu cho người dân trên quảng trường giữ yên lặng, giơ ngón tay đếm ngược: Ba, hai, một.

Quảng trường lập tức yên tĩnh trở lại.

"Năm ngoái, Nữ hoàng của chúng ta đã sử dụng sức ảnh hưởng của mình và mang về cho đất nước chúng ta khoản từ thiện có giá trị ít nhất là mười tỷ đô." Giọng nam trầm ấm rất truyền cảm vang lên, giấy chứng nhận của tổ chức từ thiện phất phơ trên tay ông, "Đây là món quà năm mới đầu tiên của Nữ hoàng."

Quảng trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Còn bảy tám bước chân nữa là đến ban công Nữ hoàng.

Ngón tay của trợ lý người phát ngôn lướt nhanh trên bàn phím laptop, hàng loạt số liệu theo tay anh ta xuất hiện trên màn hình trung tâm. Đó là con số Nữ hoàng đã đóng góp cho quỹ từ thiện, hết tháng Mười hai năm 2012 đã đột phá lên đến chín chữ số, bằng tổng số tiền Nữ hoàng nhiệm kỳ trước quyên góp được trong thời kỳ tại vị.

Nói cách khác, Nữ hoàng tân nhiệm chỉ mất vỏn vẹn một năm đã huy động được số tiền mà Nữ hoàng Goran tiền nhiệm quyên góp trong cả tám năm.

Nữ hoàng Goran tiền nhiệm đến từ gia tộc Juilliard, thường xuyên bị chỉ trích vì tác phong xa xỉ. Sau khi bị xác minh nhiều khoản tiền bất minh ở tài khoản nước ngoài, cô ta đã phải thoái vị vào giữa năm 2009.

Sống tiết kiệm cũng là một trong các thương hiệu của Nữ hoàng mới. Ví dụ như cô dùng túi xách trong nước, phần lớn trang phục đều được may từ vải vóc của Goran. Người ta hiếm khi thấy cô dùng trang phục và phụ kiện của các thương hiệu nổi tiếng.

Nữ hoàng tân nhiệm vừa lên ngôi đã tiến hành giảm biên chế trong cung điện Jose, cho mấy trăm nhân viên an ninh và năm mươi thị vệ nghỉ việc. Nhờ vậy mà cung điện Jose có thể giảm bớt một phần chi phí.

Người phát ngôn cầm bản thiết kế thư viện vừa mới hoàn thành, cất tiếng dõng dạc: "Một phần quỹ từ thiện sẽ được dùng để xây thư viện cho trẻ nhỏ."

Tiếng vỗ tay như sấm một lần nữa cắt ngang lời phát biểu của người phát ngôn. Lần này, ông không ra dấu yêu cầu trật tự nữa, ông đã hoàn thành nhiệm vụ một cách mĩ mãn.

Tô Thâm Tuyết đứng trước cánh cửa dẫn đến ban công Nữ hoàng, còn hai mươi bước nữa.

Hà Tinh Tinh và Christie đứng hai bên mở cánh cửa đó ra. Hai mươi nữ thị vệ chia ra đứng hai bên hành lang dẫn đến ban công Nữ hoàng.

Tiếng vỗ tay trên quảng trường vẫn chưa dứt, màn hình tinh thể lỏng chiếu từng khuôn mặt đang hướng lên ban công Nữ hoàng.

Một cậu nhóc ngồi trên vai ba đang huơ huơ gậy phát sáng in chân dung Nữ hoàng, ba cậu nhóc mặc chiếc áo phông kỷ niệm ngày Nữ hoàng lên ngôi. Một đôi tình nhân đội mũ lưỡi trai tượng trưng cho Nữ hoàng và Thủ tướng. Một người mẹ đang hôn con của mình, bàn tay mũm mĩm của đứa trẻ vẫy vẫy ban công Nữ hoàng, bi bô gọi: Nữ hoàng, Nữ hoàng!

Tô Thâm Tuyết thở hắt ra một hơi, bước chân phải về phía trước.

Mười chín, mười tám… Ba, hai, một.

Dừng lại.

Hà Tinh Tinh, Christie và hai mươi cận vệ đứng sau lưng, phía trước là ban công Nữ hoàng và mấy trăm nghìn người dân Goran.

Tô Thâm Tuyết luôn xếp sau Nữ hoàng Goran.

Ý nghĩa của Nữ hoàng Goran là gì?

Ý nghĩa của Nữ hoàng Goran tương đương… tương đương với một biểu tượng chuẩn mực. Cũng như biểu tượng của Thế vận hội Olympic, trách nhiệm nó phải gánh vác là gắng sức để mọi người cùng tham dự, để mọi người được hân hoan vui vẻ.

"Tô Thâm Tuyết, bây giờ đã là thế kỷ XXI rồi, vương miện Nữ hoàng tuyệt đẹp có tiếp tục được đội trên đầu em hay không phụ thuộc vào mức độ yêu thích của mọi người dành cho nó." Đây là lời Utah Tụng Hương nói với cô vào ngày lên ngôi.

Utah Tụng Hương nói đúng, giờ là thế kỷ XXI, thế kỷ của sự giải trí và hưởng thụ.

Tay trái cô cầm bó hoa, tay phải nhấc nhẹ làn váy. Còn nửa bước chân thôi, cô sẽ bước đến ban công Nữ hoàng.

Gió đêm cùng với tiếng vỗ tay ùa đến. Tô Thâm Tuyết nở nụ cười chân thành vô tư lự, bàn tay cầm bó hoa nâng lên, từ tốn hướng về phía hai bên quảng trường.

"Thâm Tuyết!", "Thâm Tuyết!" Hàng trăm nghìn người hô vang.

Lúc bàn tay cầm bó hoa của cô đưa xuống, quảng trường im lặng như tờ.

Cô dõi mắt về quảng trường, nhìn bao quát với tư thái "Được rồi, tôi đã nhìn thấy bạn", "Đúng vậy, tôi đang nhìn bạn đấy". Ba mươi giây sau, cô lùi lại một bước, cúi người bốn mươi lăm độ hôn bó hoa trên tay.

Đó là hoa gạo - quốc hoa của Goran, còn được gọi là hoa mộc miên, hoa nở chói lọi thành từng rặng đỏ, là lễ vật người da đỏ Bắc Mỹ biếu tặng Goran, tượng trưng cho tinh thần không ngừng phát triển.

Đôi môi cô dán lên cánh hoa mềm mại.

Một giây, hai giây, ba giây.

Cô thong thả đứng thẳng người, hướng mắt nhìn về đám đông, lên tiếng: "Tôi rất muốn hôn lên má mỗi người, nhưng đó là một công trình vĩ đại. Christie nói, có gần một trăm nghìn người đến đây, hôn một trăm nghìn người mất bao nhiêu thời gian? Ba ngày chăng?"

Tiếng cười thân thiện vang lên từ đám đông.

Cô cũng nở nụ cười, màn hình khổng lồ trên quảng trường ghi lại nụ cười của Tô Thâm Tuyết vào khoảnh khắc ấy, giống như những cô gái trẻ cũng đang có mặt ở đây.

Khóe môi cô khẽ mỉm cười, đôi mắt chậm rãi lướt qua đường Jose rồi dừng lại ở tòa nhà cao tầng vươn thẳng lên bầu trời như một tia sét. Với độ cao bốn trăm mét, tòa nhà này vượt lên hẳn những tòa nhà cao tầng khác. Đây là tòa nhà đặc trưng cho Goran, cũng là tháp Nile - công trình kiến trúc đặc trưng của châu Đại Dương.

Cùng với hoạt động chúc mừng năm mới thường niên trên ban công của Nữ hoàng, hằng năm, Thủ tướng Goran cũng sẽ lên tháp Nile đọc thư gửi dân Goran.

Bây giờ, Thủ tướng của Goran, cũng là chồng cô, đang ở trên tháp Nile.

Ban công Nữ hoàng và tháp Nile ngăn cách bởi đường Jose.

Ánh mắt cô trở lại quảng trường, cô cười nói: "Dù tôi rất sẵn lòng dành ba ngày để hôn một trăm nghìn khuôn mặt, nhưng e rằng Thủ tướng sẽ đưa ra ý kiến phản đối. Là một người chồng, chắc hẳn anh ấy sẽ để ý chuyện trong số một trăm người, nhất định có không ít chàng thanh niên chưa vợ."

Tiếng cười lại rộ lên, lớn hơn ban nãy.

Tô Thâm Tuyết cúi đầu nhìn bó hoa trên tay, nói tiếp: "Bởi vậy, tôi hôn bó mộc miên này để thể hiện sự cảm kích và lời chúc phúc dành cho mỗi người."

Tiếng vỗ tay hòa cùng tiếng cười, từng khuôn mặt tràn ngập nhiệt huyết chăm chú nhìn về phía Nữ hoàng của nước mình.

Những khuôn mặt ấy vui vẻ không? Có chứ, họ rất vui, vì hành động của Nữ hoàng đã làm họ vui vẻ.

Bạn cho rằng đó là hành động ngẫu hứng của Nữ hoàng ư? Đương nhiên không phải.

Mọi việc diễn ra trên ban công Nữ hoàng đều đến từ Ban cố vấn của cung điện Jose. Trừ việc hít thở, tất cả những gì diễn ra trong đêm nay đều không thuộc về Tô Thâm Tuyết, từ ngôn từ đến cử chỉ đều phải chuẩn từng giây từng phút. Kiểu tóc, trang phục và trang sức cũng do nhóm quản lý hình ảnh trong Ban cố vấn chịu trách nhiệm.

Tin rằng vào giờ khắc này, Utah Tụng Hương cũng đang đứng ở một nơi khác và thực hiện những hành động không hề ngẫu hứng. Nhưng so với cô, anh thoải mái dễ chịu hơn nhiều.

Nếu nói cô là biểu tượng của Thế vận hội Olympic, anh sẽ là người cầm cờ của Thế vận hội, đi đầu dẫn dắt tất cả.

Trong tiếng hô "Thâm Tuyết!", "Thâm Tuyết!" vang dội, cửa ban công Nữ hoàng chầm chậm đóng lại.

Cô hoàn thành bài diễn văn năm mới, tương tác với người dân trong năm phút đồng hồ rất thành công.

Tô Thâm Tuyết buông tay, lòng bàn tay vẫn khô ráo. Năm đầu tiên trở thành Nữ hoàng Goran, mỗi lần xuất hiện tại các sự kiện cộng đồng lớn, lòng bàn tay cô đều mướt mát mồ hôi.

Ngoài cánh cửa, cả trăm nghìn người đang hát quốc ca Goran, còn người bên trong lại vô cùng tất bật.

Hà Tinh Tinh đang thay giày cho Tô Thâm Tuyết, Christie thì nghe điện thoại, hai thị vệ vội vã đặt Vương miện Hoa hồng vào két sắt. Một thị vệ cởi găng tay cho cô, nhà tạo mẫu tóc chỉnh lại mái tóc cho cô.

Họ cần đến Đài truyền hình trước mười hai giờ rưỡi, tham gia chương trình "Midnight Connect".

"Midnight Connect" là chương trình truyền hình chủ chốt được yêu thích nhất Goran mấy năm nay.

Đầu năm, một cậu nhóc Goran đăng bài lên mạng kêu gọi Nữ hoàng và Thủ tướng cùng tham gia "Midnight Connect." Tháng Mười một, bài đăng đó đã được hơn một trăm nghìn cư dân mạng ủng hộ.

Sau khi bàn bạc, bộ phận Quan hệ Công chúng của Thủ tướng và Nữ hoàng đồng ý nhận lời tham gia.

"Midnight Connect" là chương trình hỏi đáp, nhưng tính chất thiên về giải trí. Chương trình này không có kịch bản, tự nhận là ngẫu hứng. Phong cách thâm thúy của người dẫn chương trình thường mang đến phiền toái cho khách mời.

Nghe nói, người của hai bên nhận được câu trả lời chắc chắn từ Utah Tụng Hương rồi mới gọi điện cho ekip của chương trình. Tô Thâm Tuyết không hiểu tại sao Utah Tụng Hương lại đồng ý tham gia chương trình này.

Trước kia, họ chưa từng tham gia những chương trình kiểu này.

May mà Christie nói rằng, ekip chương trình đã bảo đảm Nữ hoàng và Thủ tướng chỉ cần xuất hiện mười phút là được.

Quảng trường Trung tâm cách Đài truyền hình chừng mười phút chạy xe.

Trên đường đến Đài truyền hình, điện thoại trên tay Hà Tinh Tinh không ngừng đổ chuông. Điện thoại đó là của cô, người gọi điện cho cô là nhà họ Tô, ông cụ Tô, ông Tô, bà Tô, Tô Jenny, Tô Nhiễm, Tô Huyên…

Họ đều tự nhận là người nhà của cô. Ông nội, ba, mẹ, em gái, em ruột, em họ… Từ khi cô trở thành Nữ hoàng, trở thành Phu nhân Thủ tướng, họ vô cùng nhiệt tình với cô. Ngày quan trọng thế này, sao họ có thể không gọi điện hỏi han chứ.

Mỗi lần chuông điện thoại kêu, Hà Tinh Tinh đều liếc nhìn cô một cái.

Quá ồn, Tô Thâm Tuyết nhận điện thoại, thấy người gọi đến là Tô Văn Hãn, cô nhếch miệng cười, ấn phím tắt máy.

Nhìn màn hình đã tối đen, Tô Thâm Tuyết nói bằng khẩu hình một chữ "Pằng". Cha của cô tính tình nóng nảy, cô tắt máy thế này chắc chắn sẽ khiến ông ta quát tháo ầm ĩ, quăng di động xuống đất, con của người phụ nữ đê tiện kia lại dám không nhận điện thoại của mình.

Tô Văn Hãn vẫn cho rằng, Tô Thâm Tuyết là sản phẩm của một "người phụ nữ đê tiện."

Tô Thâm Tuyết đánh giá điện thoại là một phát minh vô bổ. Nói thật, cô ghét thứ đồ chơi này.

"Tối nay ăn gì?", "Lạnh rồi, về nhà sớm nhé", "Cậu và bạn bè thế nào rồi?", "Hàng xóm vừa tặng bánh ngọt, ngon phết đấy, tớ để phần cho cậu này". Những câu từ quá đỗi bình thường này sẽ không bao giờ xuất hiện trong điện thoại của cô.

"Anh chờ em dưới nhà, đang mặc chiếc áo sơ mi em thích nhất", "Tối qua, anh nói với em bằng thái độ không được tốt, bây giờ anh mang hoa hồng đến nhận lỗi với em đây. Em gặp anh đi, có được không?" Những lời thân mật của những người yêu nhau cũng sẽ không xuất hiện trong điện thoại của cô.

Không có thì thôi, cô đâu cần. Anh và cô đều hiểu rõ, giữa họ chỉ là mối quan hệ hợp tác.

Chưa được nửa phút, bầu không khí yên tĩnh trong xe một lần nữa bị phá vỡ, lại là tiếng chuông di động đáng ghét.

Lần này là điện thoại của Christie. Nhìn thái độ nghe điện khép nép kia, Tô Thâm Tuyết đoán được người gọi điện cho Christie là ai.

Quả nhiên.

"Là điện thoại của ngài Thủ tướng." Christie hạ giọng, đưa di động đến trước mặt Tô Thâm Tuyết.

Bây giờ Utah Tụng Hương không có ở trước mặt, trong xe đều là người quen, cô không cần làm bộ làm tịch nữa. Cô miễn cưỡng nhận lấy điện thoại, khẽ "ừ" một tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe.

Đầu dây bên kia: "Tô Thâm Tuyết?"

Vừa nghe giọng điệu này, cô đã biết Thủ tướng đang không hài lòng. Giờ cô đã là Nữ hoàng rồi, không được thể hiện chút cảm xúc không tốt của bản thân sao?

"Đang nghe đây." Cô khẽ cao giọng.

"Có phải em để bụng chuyện anh không nói gì với em đã nhận lời tham gia chương trình này không?" Anh dừng một chút, "Em cũng biết là anh sẽ không lãng phí thời gian cho những chuyện vô nghĩa."

Tô Thâm Tuyết hiểu rõ lắm chứ, không lãng phí thời gian cho những chuyện vô nghĩa là quy tắc nhất quán của người mang chủ nghĩa vị kỷ.

Tô Thâm Tuyết không buồn đáp lại.

Lát sau, Utah Tụng Hương lại nói: "Thâm Tuyết, anh bận rộn nhiều việc, không thể giải thích với em từng chuyện một được."

Bận đến mức không thể gọi một cuộc điện giải thích với cô lí do vì sao lại ở New York thêm một ngày rưỡi à?

Theo kế hoạch ban đầu, Utah Tụng Hương tham gia Hội nghị Khí hậu của Liên Hiệp Quốc xong sẽ trở lại Goran vào ngày Ba mươi rồi ăn tối với cô ở cung điện Jose.

Nhắc đến chuyện cùng dùng bữa tối, chính là ngày hôm qua.

Tối qua, Tô Thâm Tuyết một mình ngồi trước bàn ăn, trứng chưng đặt trên chiếc đĩa hình bầu dục trông giống hệt một khuôn mặt méo mó. Đậu Hà Lan trên trứng chưng như một cặp mắt đang nhìn cô chằm chằm, còn miếng cà rốt như cái miệng đang nhoẻn cười.

Đang trêu tức cô sao?

Chiều qua, đầu bếp Cung điện Jose đều biết Nữ hoàng nổi hứng muốn thách thức khả năng nấu ăn, vốn là một trong những chướng ngại khó nhằn của cô. Mấy thị vệ kiến tập đều thầm nhận định Nữ hoàng xuống bếp vì Thủ tướng, nhưng chẳng may bị cô nghe thấy.

"Không phải, tuyệt đối không có chuyện đó." Cô khẳng định với họ.

Cô còn nghiêm túc giải thích rằng, chiều hôm đó cô không có việc gì làm, còn nhấn mạnh đây là món ăn mà một em bé ở trại trẻ mồ côi đã dạy cô, nếu cô không thử thì sẽ có lỗi với em bé đó. Vì vậy mới có món trứng chưng hình thù quái dị kia.

Thủ tướng không xuất hiện tại bữa tối, cũng không gọi điện giải thích nguyên nhân.

Hôm sau, cũng chính là sáng nay, Tô Thâm Tuyết thấy Utah Tụng Hương xuất hiện trong bản tin về Diễn đàn Thanh niên Quốc tế thuộc Liên Hiệp Quốc. Thủ tướng Goran trẻ tuổi có bài diễn thuyết xuất sắc dài mười một phút tại Hội nghị Thanh niên Triển vọng Quốc tế. Bài diễn thuyết mười một phút ấy sẽ được Liên Hiệp Quốc lưu lại.

Là một người dân Goran kiêm Phu nhân Thủ tướng, cô nên cảm thấy hãnh diện vì điều này. Đúng vậy, cô phải cảm thấy tự hào vì anh.

"Em hiểu, em biết mà." Cô nói bình thản, tiếp lời, "Nếu không có chuyện gì, em cúp máy đây."

"Thâm Tuyết."

"Em đang nghe."

Lại chìm vào im lặng.

"Nếu vì chuyện chương trình thì em đừng lo, cậu Lí đã nói chuyện với ekip, hơn nữa…" Qua sóng điện thoại, anh hạ giọng nói, nghe dịu dàng đến lạ, "Anh ở trường quay ngay cạnh em."

"Midnight Connect" phỏng vấn riêng từng khách mời để đo lường sự thấu hiểu giữa hai người. Bình thường khách mời của chương trình đều là bạn thân, người thân, cộng sự, vợ chồng, người yêu.

Giọng nói bên kia bỗng trở nên dịu dàng à? Âm thanh dịu dàng ấy như có thể lây lan, Tô Thâm Tuyết hạ giọng trả lời, "Em không lo lắng."

"Ừ."

Lại im lặng. Sự im lặng này dường như không giống lúc trước. Cô không cúp máy, anh cũng vậy.

Xe chạy trên đường Jose, hai bên đường đều là các Trung tâm Thương mại san sát nhau. Ngoài Trung tâm Thương mại tụ tập đông đảo người dân đang ăn mừng năm mới. Xa hơn một chút là nhà hàng, quán bar, nam thanh nữ tú ăn mặc thời trang trêu chọc đùa

vui, vài khách du lịch nước ngoài đi trên đường, một người trong đó còn mặc áo phông in chân dung cô. Ông ta quá mập, mặt cô bị kéo sang ngang. Phải biết rằng, mặt quả táo là một trong những kiểu mặt không ăn ảnh, thế này…

Câu "Xấu chết đi được!" buột khỏi miệng cô.

"Gì cơ?"

"Không có gì." Cô vội đáp lại.

Anh không lên tiếng, cô cũng vậy. Bình thường, những lúc thế này cô sẽ chủ động nói cúp máy. Câu "Anh bận nhiều việc" trong miệng Thủ tướng Goran đúng là thật hơn cả vàng.

Lần này, cô không nói "Em cúp máy đây nữa", đầu dây bên kia cũng không nói một câu ám chỉ gì cả, hai người cứ tiếp tục lặng lẽ như vậy.

Christie và Hà Tinh Tinh một người ngồi ở ghế lái phụ, một người ngồi cạnh cô đều làm ra vẻ không để ý đến cô. Xe đã đến gần Đài truyền hình. Utah Tụng Hương chỉ cần bước xuống tháp Nile là đến được Đài truyền hình, lúc này chắc hẳn đã có mặt ở đó rồi. Phỏng đoán qua âm thanh, chắc anh đang ở một mình.

Anh vẫn chưa giải thích với cô nguyên nhân vắng mặt bữa tối. Hơn nữa, tối qua, cô đã gọi điện cho anh.

Người nghe máy là Kim Jena. Cô gọi vào số cá nhân của anh, thời gian gọi điện đang là ban đêm ở New York.

Tô Thâm Tuyết bình thản nói: "Tối qua em gọi cho anh."

"Anh biết."

Anh biết sao? Có nghĩa là tối qua Kim Jena đã làm theo lời cô, chuyển lời cho ngài Thủ tướng rằng cô đã gọi điện cho anh.

Nếu Tô Thâm Tuyết nhớ không nhầm, cô còn nhờ Kim Jena nhắn lại, "Nhắn Thủ tướng gọi lại cho tôi." Nhưng cô không đợi được điện thoại của Utah Tụng Hương.

"Khi đó anh ở phòng chờ lên máy bay. Lúc anh định gọi cho em thì đã đến thời gian lên máy bay rồi." Utah Tụng Hương trả lời một câu như vậy.

Xem ra, Kim Jena không hề có động thái cố tình giấu giếm, là cô đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Tuy rằng, tối qua mấy nhân viên kiến tập ở Cung điện Jose làm ra vẻ "Tôi thật sự không thấy gì" trước cảnh Nữ hoàng một mình đối mặt với đủ loại món ăn ngon, nhưng có thể bảo đảm họ không thầm cười nhạo chủ nhân của Cung điện Jose không?

Còn chưa kể, cô cũng là Nữ hoàng.

Tô Thâm Tuyết lạnh lùng nói: "Ngài Thủ tướng, sau này nếu có việc đột xuất, vui lòng gọi điện đến Cung điện Jose báo một tiếng rằng vì việc công nên không thể ăn tối với Nữ hoàng, đồng thời là Phu nhân Thủ tướng."

"Bữa tối?" Giọng Utah Tụng Hương thoáng sửng sốt, nhưng anh lập tức ứng phó, "Là lỗi của anh, những chuyện này đều do cậu Lý chịu trách nhiệm, nhẽ ra anh nên nhắc nhở cậu ta, hoặc gọi về Cung điện Jose."

Cậu Lý Utah Tụng Hương nhắc đến tên là Lý Khánh Châu, thư ký công vụ của Utah Tụng Hương.

"Cậu ta sắp gặp họa rồi, Phu nhân Thủ tướng ạ. Em muốn trừ lương cậu ta hay giảm ngày nghỉ của cậu ta đây?" Giọng tỉnh bơ của anh vang lên trong điện thoại.

Đây là giọng điệu Tô Thâm Tuyết căm hận nhất, nhưng nó đã xuyên suốt những năm tháng cô và anh quen biết nhau, từ thuở ấu thơ, cho đến thời niên thiếu, rồi cho đến giờ khắc này, khi cô đã trở thành vợ anh.

Có thể nói anh không tôn trọng cô không? Không, không hề, không hẳn là vậy.

Anh nhún nhường trước cô, dỗ dành vì hàng mày nhíu chặt của cô, phạm sai lầm sẽ nói xin lỗi, cũng chưa bao giờ quên quà sinh nhật của cô.

Hai mươi tuổi, Tô Thâm Tuyết đã biết về lý thuyết phân tầng sắc tộc theo màu da của người phương Tây: Người da trắng luôn hùng hổ hăm dọa người da đen, nhưng lại vui vẻ hòa nhã với người da vàng.

Trước hiện tượng này, một nhà tâm lý học đã chỉ ra rằng, sở dĩ người da trắng vui vẻ hòa nhã với người da vàng không phải vì họ có cảm tình với người da vàng, mà họ cho rằng người da vàng không có sức uy hϊếp đối với họ. Bởi vậy, người da trắng không coi người da vàng ra gì, nên khi đối mặt với người da vàng, họ luôn nhẹ nhàng lịch thiệp. So sánh với hành động hăm dọa dữ tợn của họ đối với người da đen, đây chính là sự coi thường từ tận đáy lòng đối với người da vàng.

Hôm ấy, Tô Thâm Tuyết đã hiểu, Utah Tụng Hương không hẳn là coi thường cô, nhưng sự thờ ơ nơi đáy lòng anh dành cho cô con gái lớn nhà họ Tô chưa bao giờ dừng lại kể từ ngày họ quen nhau.

"Thâm Tuyết?"

"Ừ." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tối nay trước khi ngủ, xem ra anh phải đọc thầm mười lần "Nếu lần sau không dùng bữa tối với Thâm Tuyết, nhất định phải báo trước" mới được." Utah Tụng Hương nói.

Lời lẽ từ miệng anh cất lên vẫn luôn rất bùi tai, ngọt đến nỗi suýt nữa cô đã tin là thật.

Anh có thể nói, trước khi đi ngủ anh sẽ đọc thầm "Nếu lần sau không dùng bữa tối với Thâm Tuyết, nhất định phải báo trước", nhưng cũng chỉ dừng ở nói suông mà thôi. Anh không hề áy náy vì lỡ hẹn một bữa tối, rồi thử thấu hiểu cảm xúc của người cô độc ngồi bên bàn ăn kia.

"Nữ hoàng bệ hạ, như vậy có được không?" Anh hỏi.

Tô Thâm Tuyết hờ hững nói "Lát gặp." rồi cúp máy.

Mười hai giờ hai mươi bảy phút, đoàn người đến Đài truyền hình.

Hai vị khách hôm nay làm Đài truyền hình như sắp lâm trận. Trên đường từ bãi đỗ xe đến trường quay, cứ cách ba mét lại có một nhân viên an ninh canh gác.

Tô Thâm Tuyết cúi đầu đi theo sau mấy sếp lớn ở Đài truyền hình. Người đi trước cô là Giám đốc Đài truyền hình, ông ta đang khẽ nói với Christie rằng Thủ tướng đã đến trước họ mười phút, cũng nói trong một tiếng vừa qua, ông đã nhắc nhở ekip "Midnight Connect" không dưới ba lần, bảo đảm Nữ hoàng và ngài Thủ tướng có thể coi buổi phỏng vấn này như là một buổi tán gẫu với bạn bè trong một bữa trà chiều ở vườn hoa sau nhà.

Sảnh nhân viên của Đài truyền hình vắng tanh, chỉ có hai nhân viên trực thang máy. Họ bước vào chiếc thang máy bên trái.

Vách thang máy được dựng bằng kính cường lực. Qua vách thang máy, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy một thang máy khác bao kín người.

Mười lăm ngày có dài không? Nói dài cũng không dài, mà ngắn cũng không ngắn. Đối với một cặp vợ chồng yêu thương nhau sâu sắc, mỗi một tiếng trong mười lăm ngày này cũng bị kéo dài đến vô tận. Còn đối với một cặp đôi đến với nhau vì lợi ích, chỉ là hai tuần lẻ một ngày mà thôi.

Chỉ là hai tuần lẻ một ngày thôi sao? Ánh mắt Tô Thâm Tuyết rơi lên hình bóng ở thang máy bên kia.

Cô và anh cách một trường quay, có mấy người ngăn giữa anh và cô. Anh đứng đưa lưng về phía cô, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt ấy. Đi từ nơi này đến nơi khác, từ quốc gia này đến quốc gia khác, sự mệt mỏi vì di chuyển, vì công việc bận rộn, liệu có để lại nét uể oải trên gương mặt anh không?

Một âm thanh vang lên bên tai cô: "Nữ hoàng bệ hạ, nửa tiếng nữa cô có thể được gặp ngài Thủ tướng rồi."