Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 14: Số Một Đường Jose (5)

Ở Goran có một quy định, nếu một công dân Goran có ý kiến cần trình lên Thủ tướng, thì có thể nhân dịp lễ Giáng sinh đợi trước cổng số Một đường Jose, Thủ tướng sẽ mời ba người bất kỳ trong số những người đứng đợi chờ ở đây vào gặp mặt.

Sau này, do số lượng người muốn gặp trực tiếp Thủ tướng ngày một nhiều, họ chỉ còn cách lấy số thứ tự, lấy được số thứ tự càng sớm thì cơ hội gặp được Thủ tướng càng cao.

Sau khi Utah Tụng Hương nhậm chức Thủ tướng, vào mỗi dịp Giáng sinh, người ta đến tụ tập kín đặc công viên gần số Một đường Jose. Mỉa mai thay, những người chiếm phần lớn diện tích công viên đó toàn là những cô gái trẻ.

Để có thể là những người đầu tiên lấy được số thứ tự, các cô gái đã dựng lều cắm trại đợi chờ suốt đêm.

Tuy nhiên, Utah Tụng Hương cũng ngầm gọi những cô gái trẻ dựng lều xếp hàng suốt đêm đó là "Cô nàng ngớ ngẩn", bởi vì họ đã từ bỏ khoảng thời gian đón Giáng sinh ấm áp bên gia đình và bạn bè, chỉ để giành lấy một cơ hội nhỏ nhoi với xác suất ba phần nghìn.

Tô Thâm Tuyết cũng cảm thấy họ thật ngốc, ngủ trong lều sao có thể thoải mái dễ chịu bằng phòng mình được.

Tô Thâm Tuyết thu ngón tay đang đặt giữa đầu mày Utah Tụng Hương lại, anh lại tiếp tục mặc đồ.

Anh mặc xong áo sơ mi, tiếp đến là đeo đồng hồ.

Ga trải giường được tận dụng làm khăn tắm. Tô Thâm Tuyết dựa lưng vào thành giường, dưới tia nắng ban mai, người đàn ông trước mặt cô chính là hiện thân tuyệt vời của thế giới này, sao có thể không nhìn được.

Đông tác đeo đồng hồ của anh có thể sánh ngang với các quảng cáo bom tấn, đầy tính nghệ thuật và mãn nhãn.

Tần suất xuất hiện chiếc đồng hồ này trên cổ tay của Thủ tướng Goran cũng khá nhiều.

Vào các dịp khác nhau, anh thường diện những bộ lễ phục khác nhau, nhưng lần nào cũng được phối với chiếc đồng hồ màu bạc này. Đừng bị lừa vì thiết kế giản dị của chiếc đồng hồ đó, thật ra đó là tác phẩm được nghệ nhân của hãng đồng hồ Patek Philippe chế tác thủ công trong suốt tám năm.

Có lần được phóng viên hỏi tới, anh chỉ điềm đạm trả lời, "Là món quà của một người bạn."

Người bạn mà Utah Tụng Hương nhắc tới chính là Vivian Healther.

Kể từ khi trở về từ London, Utah Tụng Hương đã luôn đeo chiếc đồng hồ đó. Lúc anh cầu hôn cô, anh cũng nói rõ với cô rằng đó là chiếc đồng hồ Vivian Healther tặng anh.

Khoảng thời gian đó, Vivian đang trải qua quá trình điều trị tâm lý, nên anh không kể cho Tô Thâm Tuyết nghe những chuyện đã xảy ra giữa anh và Vivian ở London. Anh vẫn luôn nói rằng anh đeo chiếc đồng hồ này vì có cảm giác áy náy, "Cô ấy khiến anh nhớ đến mẹ của mình." Anh đã nói với cô như vậy.

Anh còn nói, nếu cô không thích, cô có thể vứt nó vào một chiếc hòm, khóa lại rồi ném chìa khóa xuống bồn cầu.

"Chiếc đồng hồ rất hợp với anh." Cô đưa tay về phía anh, mỉm cười dịu dàng.

Quảng trường xếp đầy nến và hoa hồng, anh l*иg chiếc nhẫn cầu hôn vào tay cô, hôn nhẹ lên trán cô, và nói với cô những chuyện liên quan đến chiếc đồng hồ. "Giả như có một ngày nào đó em cảm thấy nó không còn hợp với anh nữa, thì nói cho anh biết nhé."

Trong khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết đã nghĩ, những câu nói kiểu như "Chiếc đồng hồ đó không hợp với anh đâu" chắc chắn sẽ không bao giờ được thốt ra từ miệng cô.

Đeo đồng hồ xong, Utah Tụng Hương xoay người lại lần nữa. Cô nở nụ cười với anh, anh hờ hững nhìn cô, cất lời, "Tô Thâm Tuyết, bây giờ nhìn em đỡ hơn rồi đấy."

Cô cũng cảm thấy như vậy.

"Tối qua em cũng uống rượu sao?" Anh lên tiếng hỏi với giọng bình thản.

"Đúng là em có uống một chút." Cô không nói dối, đêm qua đúng là cô đã uống một chút đồ uống có cồn.

"Rượu thường dễ khiến người ta làm ra những chuyện ngốc nghếch." Anh nói với cô.

"Có ai nói không phải đâu?" Cô mệt mỏi đáp lời.

Một nụ cười nở trên khuôn mặt anh, nét cười trên mặt cô cũng nở rộ hơn.

"Gặp em sau." Anh chạm nhẹ vào trán cô.

"Gặp anh sau." Cô mỉm cười chào anh.

Họ gặp lại nhau vào hai mươi sáu phút sau đó, khi đó bữa sáng đã được bày biện xong, ngài Thủ tướng và Phu nhân Thủ tướng cùng nhau dùng điểm tâm.

Xe riêng của Thủ tướng đã đợi sẵn bên ngoài. Hai chiếc xe công, xe đi trước chuyên chở hành lý và tài liệu giấy tờ, xe đi sau dùng để đưa rước Thủ tướng cùng trợ lý, ngoài ra còn có thêm hai xe an ninh đi kèm. Đây là những điều kiện cần thiết cho một chuyến công tác của Thủ tướng.

Tô Thâm Tuyết rảo bước trên nền gạch của tòa nhà số Một đường Jose.

Trong phân cảnh này, cô cần phải vào vai Phu nhân Thủ tướng, yên lặng lắng nghe kế hoạch về chuyến công tác lần này của Thủ tướng. Anh nói rằng vốn dĩ định thông báo cho cô về chuyến công tác này vào buổi tối hôm qua.

"Tối qua chơi trò chơi, anh đã thua Geogre. Không, đúng ra là đám người ấy cả ngày chẳng có việc gì để làm. Nếu anh có thời gian, anh nhất định sẽ tàn sát họ, để họ không còn một mảnh giáp." Anh vừa nói vừa đưa bánh mỳ cho cô.

Thủ tướng chơi game bị thua, chuyện này mà được truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ có được sự đồng cảm của giới trẻ.

Thủ tướng chơi game với bạn bị thua, dám chơi dám chịu, anh đã uống một chút rượu. Thủ tướng uống rượu, và ai cũng thấy đấy, điều này mới dẫn đến chuyện ngài quên không thông báo cho phu nhân của mình về chuyến công tác.

Vậy nên, ngài đích thân đưa bánh mỳ cho phu nhân của mình.

Ngày Mười bốn tháng Mười hai là ngày làm việc cuối cùng của Thủ tướng tại số Một đường Jose trong năm 2012. Suốt nửa tháng cuối năm, anh đều phải đi công tác: Tới khu vực phía Nam Goran tham dự lễ khánh thành sân bay, sau khi tham sự lễ khánh thành sân bay xong anh lại di chuyển tới khu vực miền Trung của Goran. Trong vòng nửa tháng, những trận mưa lớn liên tiếp tại khu vực này đã khiến cho đoàn tàu đi lệch khỏi đường ray, vô cùng nguy hiểm. Trưởng tàu đã dũng cảm hy sinh thân mình để đổi lấy sự an toàn cho hơn bốn trăm sinh mạng trên tàu. Con của người này mới chỉ sáu tuổi, điều này đã khiến cho toàn bộ dân chúng Goran nghẹn ngào thương cảm. Bởi vậy việc đến thăm đứa trẻ này cũng là một phần trong kế hoạch công tác của Thủ tướng.

Sau khi hoàn thành công việc tại khu vực miền Trung, anh sẽ bay qua London. Ngoài mục đích công vụ, anh còn phải tham gia lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường với danh nghĩa của chính mình. Ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vụ Tổng thống Italy trong nhiệm kỳ tiếp theo cũng là bạn học khóa trên của anh. Vài ngày trước, họ đã trò chuyện qua điện thoại và hẹn gặp nhau trong dịp kỷ niệm này.

Sau đó, anh sang New York để tham gia Hội nghị Khí hậu Liên Hợp Quốc. Ngày cuối cùng trước khi sang năm mới, anh mới trở lại Goran.

Anh thông báo với cô về kế hoạch công tác lần này trong lúc cô vẫn đang nhai bánh mỳ. Khi anh nói xong, cũng là lúc cô ăn xong.

"Bánh mỳ ngon không?" Anh hỏi cô.

Cô gật đầu.

À phải, đối với Nữ hoàng Goran, gật đầu bị xem là một cử chỉ bất lịch sự để thay thế cho câu trả lời "được", "tốt".

"Vô cùng ngon." Cô nhanh chóng sửa sai.

"Anh đi đây."

"Em tiễn anh."

Anh đặt tay lên vai cô: "Em cứ tiếp tục bữa sáng của mình đi."

Cô ngẩn người, rồi chậm rãi ngồi xuống.

Vì câu nói này của Thủ tướng, bầu không khí vốn không hề thoải mái lúc này lại càng thêm phần gượng gạo.

Hiển nhiên, anh cũng nhận ra điều này.

"Thâm Tuyết," Anh cất lời, giọng nói hơi rầu rĩ, "Đã rất lâu rồi anh không giao tiếp với phụ nữ, lần nào nói chuyện xong anh cũng đều quên sạch. Anh không có ý đánh đồng em với những người phụ nữ đó. Dù gì đi nữa, những gì anh vừa nói, đơn giản có nghĩa là, không nhất thiết bắt em phải bỏ ngang bữa sáng để tiễn anh. Hôm nay có món bánh xoài mà em thích, bánh xoài nguội rồi ăn sẽ không còn ngon nữa."

Thấy cô vẫn im lìm, anh nói tiếp: "Mới vài ngày trước, vị nghị sĩ trẻ nhất Quốc hội đã nói với anh, ‘Ngài Thủ tướng, khi tôi giành được huy chương cho cuộc thi chạy năm nghìn mét dành cho Thanh niên thì ngài mới vừa sinh ra đời’, Thâm Tuyết, anh hy vọng em có thể hiểu cho tình hình hiện tại của anh."

Ý Thủ tướng muốn nói là: Bất kể ở nơi công vụ hay tại tư gia, anh đều muốn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Với rất nhiều người coi thường anh, anh muốn họ phải tin tưởng hoàn toàn tín nhiệm anh, và khiến những người không tin tưởng vào năng lực của anh sẽ quên mất rằng anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi. Thường ngày, câu nói "Tiếp tục dùng bữa sáng đi" rất giống với cách mà Thủ tướng hay trò chuyện với cấp dưới của mình. Câu nói đơn giản nhưng vẫn đầy uy nghi, chỉ có điều, anh nhất thời vô ý, đã biến Phu nhân Thủ tướng thành cấp dưới của mình rồi.

Đại khái ý anh là thế, Tô Thâm Tuyết nghĩ vậy.

"Tô Thâm Tuyết?" Anh gọi cô, mắt liếc nhìn đồng hồ.

"Em biết, em hiểu mà." Cô uống một hợp sữa, ánh mắt tập trung vào món bánh xoài vừa được đưa lên.

"Đừng giận nhé?"

"Đương nhiên rồi."

"Anh đi đây."

"Vâng." Lần này cô đáp lời mà không hề nhúc nhích.

Anh vội vã rảo bước rời khỏi phòng ăn, rất nhanh, dáng người mảnh khảnh cao ráo ấy phản chiếu trên sàn nhà và cửa kính bóng loáng. Anh bước xuống thềm, đi trên con đường lát đầy sỏi trứng ngỗng. Cuối con đường đó, năm chiếc xe công xếp hàng ngay ngắn, tài xế, vệ sĩ, nhân viên công vụ đứng nghiêm như tượng.

Nheo mắt nhìn theo, không ngoài dự đoán, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Kim Jena trong số sáu nhân viên công vụ kia.

Mái tóc dài được buộc gọn gàng, khuôn mặt với những đường nét lai đặc trưng, bộ đồng phục chỉn chu phù hợp với vóc người cao ráo của cô ta. Kim Jena đứng đó khiến người ta liên tưởng đến những nữ đặc công xinh đẹp trên màn ảnh. "Cô ấy thật sự là một bông hồng trong giới chính trị." Một bài báo đã từng nhận xét về Kim Jena như vậy.

Kim Jena từng là bạn học vô cùng xuất sắc của Utah Tụng Hương, mang hai dòng máu Hàn – Ý, cô ta đã cùng Utah Tụng Hương trở về từ London để làm nên nghiệp lớn. Anh muốn trở thành Tổng thống trẻ nhất, còn cô ta cũng muốn trở thành vị cố vấn trẻ nhất.

Trong suốt quá trình tranh cử của Utah Tụng Hương, dự thảo "Luật Vận hành mạng" của Kim Jena đã đóng một vai trò quan trọng, chín mươi ba phần trăm cử tri trong độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi lăm đã bỏ phiếu ủng hộ Utah Tụng Hương, đây đều là những người thường xuyên sử dụng Internet.

Hiện giờ, Kim Jena đã trở thành Cố vấn Thủ tướng trẻ tuổi nhất đúng như mong ước.

Tô Thâm Tuyết đã tiếp xúc với Kim Jena vài lần. Từng hành động cử chỉ của cô ta đều phù hợp với nền tảng giáo dục cao cấp mà cô ta được thụ hưởng, tất cả đều đúng mực chuyên nghiệp. Trong hôn lễ của cô và Utah Tụng Hương, Kim Jena cũng không có biểu hiện gì bất thường.

Mùi hương ngào ngạt của món bánh xoài khiến Tô Thâm Tuyết sực tỉnh. Bữa sáng thơm ngon đang chờ đợi cô, đừng để ý đến Kim Jena, cũng đừng bận tâm về Utah Tụng Hương nữa, tập trung vào bữa sáng thơm ngon nào.

Những món ăn được bày biện trong phòng ăn lúc này, bất kể là màu sắc hay mùi thơm đều như đang ngợi ca cuộc sống tươi đẹp.

Nhưng… nhưng mà, cô giáo ơi, em chẳng có hứng thú gì cả.

Không chỉ có những món ăn đó, mà có rất nhiều rất nhiều thứ khiến con cảm thấy chẳng thú vị hấp dẫn chút nào hết. Chính xác hơn là, em mất hứng thú rồi. Rất lâu trước đây, em còn nhớ, có rất nhiều điều khiến em cảm thấy yêu thích: những màu sắc tươi sáng, gió biển mằn mặn, món nước gạo âm ấm, đám mây hình con cừu, con đường ngoằn nghèo dưới chân không biết dẫn về đâu, và cả những trò chơi kỳ lạ không tên thời thơ ấu.

Giờ đây, em không còn thấy yêu thích nữa.

Bởi vì tất cả đều nhạt nhẽo hết cả rồi, đến cả Tô Thâm Tuyết cũng nhạt nhẽo.

Tô Thâm Tuyết thật sự đã trở nên nhàm chán vô vị.

Ví dụ, khi Utah Tụng Hương nói về chuyến công tác, cô đã biết hết rồi.

Muốn biết cũng dễ thôi mà, tất cả đều được đăng tải trên trang web chính phủ, trên trang web có, cũng sẽ có người đặc biệt đến thông báo cho cô. Cô đã nghe đến nhàm tai, rồi lại phải nghe những điều nhàm chán ấy thêm một lần nữa, cô thấy tai mình sắp ù đi. Lúc anh nói với cô những điều đó, cô nên nói rằng "Em đã biết rồi", hoặc là thẳng thừng "Thôi đừng diễn cảnh vợ chồng bình thường nữa, cả anh và em đều biết rõ, chúng ta đâu giống một cặp vợ chồng bình thường chứ."

Nhưng mà cô chẳng nói gì cả, còn ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.

Cô giáo ơi, thật sự là vô cùng nhạt nhẽo chán chường.

Những trọng trách trên vai em cũng thật nhàm chán.

Tô Thâm Tuyết chầm chậm mở mắt ra.

Khung cảnh trong buổi sáng ngày Mười lăm tháng Mười hai tại số Một đường Jose đã bị kéo về hiện tại.

Lúc này, những chuyện kia đã thuộc về năm cũ. Năm 2013 đến rồi, Thủ tướng của đất nước này đã hoàn thành chuyến công du từ mười tiếng trước, trở về Goran.

Bài Quốc ca đã sắp kết thúc, Vương miện Hoa hồng cũng đã được đội ngay ngắn trên đầu.

Còn mười mấy giây nữa, chuyên gia trang điểm mở hộp ra, mặc dù khuôn mặt cô lúc này vô cùng hoàn hảo, nhưng cô chuyên gia kia vẫn dặm thêm chút phấn.

Được thôi.

Tô Thâm Tuyết đành nhắm mắt lại lần nữa.

Nhắm mắt lại.

"Thâm Tuyết."

Lại nữa, lại nữa rồi, vẫn là tiếng Utah Tụng Hương gọi cô, lần này cô không còn ngửi thấy mùi rượu nữa, cô ngửi thấy mùi kem cạo râu.

Dường như, cô lại bị kéo về thời điểm nửa tháng trước tại số Một đường Jose. Vẫn trong buổi sáng hôm ấy, Utah Tụng Hương đã rời đi rồi lại bất chợt đường đột quay lại, lấy luôn nửa chiếc bánh xoài mà cô còn đang ăn dở.

Anh đã nói, "Tô Thâm Tuyết, bánh xoài trên tay em nhìn có vẻ khá ngon đấy."

Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng, ăn hết veo nửa chiếc bánh xoài mà cô đang ăn dở.

Con trai trưởng nhà Utah vốn mắc bệnh sạch sẽ.

Phòng ốc một ngày phải được dọn dẹp hai lần, ga giường ba ngày thay một lần, bất kể ai vào phòng anh cũng đều phải bọc quấn chân của họ lại, giày dép của anh chỉ cần người khác xỏ qua anh đều mang vứt hết, vân vân và vân vân. Thói quen này khiến các nhóm phục vụ trong gia đình Utah cứ dăm bữa nửa tháng phải thay máu hết một lượt.

Utah Tụng Hương ăn lại phần thức ăn mà người khác bỏ dở ư, mới nghe đã thấy vô cùng khó tin rồi. Có lẽ, ngay chính bản thân anh cũng cảm thấy đây là điều không tưởng. Anh cau mày nhìn cô, rồi lại nhìn chiếc đĩa trống không.

"Tô Thâm Tuyết, có phải em bị món bánh xoài làm cho mất hồn rồi không?" Anh hỏi cô.

Lần này, cô sẽ không tỏ ra ngốc nghếch nữa đâu.

Cách tốt nhất để không trở nên ngốc nghếch chính là im lặng.

"Tô Thâm Tuyết, em thật thiếu muối quá đi." Vừa nói anh vừa đưa tay vén gọn những lọn tóc rối của cô.

Cô hỏi có phải anh để quên thứ gì đó không? Lúc này anh mới chợt nhớ ra lý do mình quay lại.

"Thưa Phu nhân Thủ tướng, vừa hay ngài Thủ tướng chuẩn bị đi công tác, bà có cần ngài ấy mang về cho bà món quà năm mới gì không?" Anh làm ra vẻ nghiêm trang đáp lời.

"À…" Cô vẫn chưa hiểu ý của anh.

"Ngốc!" Anh đưa tay cốc đầu cô.

Cô không tránh, anh cũng không rút tay lại.

"Tô Thâm Tuyết, em thật thiếu muối." Anh thở dài, nhẹ nhàng giải thích, "Những món quà năm mới ở London rất hay ho, em có muốn một món quà gì đó không. Anh có nửa ngày rảnh rỗi, nếu em thích gì, muốn gì thì cứ nói, anh sẽ mua về cho em."

Thì ra… thì ra là vậy.

Cảm giác cổ họng khô khốc lại ập tới, rõ ràng cô vừa uống rất nhiều nước cơ mà.

Cô ngẩn ngơ nhìn anh, cô nên nói với anh rằng, anh cảm thấy em còn thiếu thứ gì sao?

Thật vậy, là Nữ hoàng của Goran, cô đâu thiếu thốn thứ gì, đặc biệt là vật chất.

Vậy mà, ma xui quỷ khiến thế nào, miệng cô lại thốt lên từng chữ, "Mang về cho em một bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Tranfford đi".

Một thanh niên trẻ người Anh từng được cô đón tiếp đã kể rằng, tem lưu niệm của sân vận động Old Tranfford là một trong những bộ tem được giới trẻ nước Anh ưa thích nhất.

"Vậy thì phải đến Manchester mới mua được." Anh khẽ cau mày.