Nam Chính Đều Yêu Tôi

Chương 44: Tu La Tràng 2

Sắc mặt Bùi Yên trắng bệch, lỗ tai bắt đầu ầm ầm vang lên, chân tay bủn rủn như muốn té ngã trên mặt đất.

Tay cô chống ở trên tường, nhìn Vệ Diễn đi bước một đi vào, giọng nói không lớn không nhỏ ở hành lang quanh quẩn.

“Anh một đêm không ngủ đều suy nghĩ đến em!”

“Một ý nghĩ quỷ quái không ngừng ở trong đầu anh.”

Trên mặt Vệ Diễn hiện lên sự bi thương nhưng giọng nói lại bình tĩnh không có một tia gợn sóng.

“Anh muốn mắng cho anh tỉnh, muốn em tức giận trừng mắt, nói anh là đồ ngốc, thật vất vả chờ đến hừng đông đến phòng em gõ cửa.”

“Em không trả lời, anh liền đi khách sạn mượn chìa khoá phòng nhưng em lại không ở trong phòng, điện thoại còn đặt ở trên sô pha.”

“Cuộc gọi cuối cùng là của Lâm Dịch Phong.”

Hắn tuyệt vọng nhìn Bùi Yên, tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

“Anh vẫn cứ ở cầu nguyện! Cầu nguyện em chỉ ra ngoài đi dạo.”

“Là anh thần hồn nát thần tính! Là anh tinh thần tɧác ɭoạи! Là đầu óc anh có phân!”

“Con mẹ nó anh đang suy nghĩ cái gì? Anh em tốt cùng bạn gái của mình?”

“Anh đứng ở chỗ này nửa giờ, vẫn luôn ở thỉnh cầu trời cao!”

“Cho dù!”

“Cho dù chỉ có một phần nhỏ, anh đều nguyện ý khẩn cầu, em đừng ở trong cửa này bước ra!!”

Hốc mắt càng ngày càng hồng, sau khi nhìn thấy vệt trên cổ, một quyền đánh vào vách tường phía sau cô, gào rống:

“Bùi Yên, con mẹ nó nói cho anh biết vì sao?”

“Vì sao đối xử với anh như vậy?”

Bùi Yên sớm rơi lệ đầy mặt, cô hoảng sợ nhìn Vệ Diễn, hắn ngày thường ôn nhu giờ phút này đôi mắt che kín tơ máu.

Cô đột nhiên nghĩ đến sáng qua hắn ôm cô làm nũng, trái tim run rẩy.

Cô mấp máy nháy mắt, nước mắt theo khóe miệng chảy vào, đầy ngập chua xót:

“A Diễn, thực xin lỗi… Thực xin lỗi…, Là em có lỗi với anh, em ——”

Lời còn chưa dứt, cửa mở ra.

Lâm Dịch Phong mặc áo ngủ đi ra, sau khi nhìn thấy Vệ Diễn vẻ mặt nghiêm lại, kéo Bùi Yên vào phía sau.

“Là tôi sai!”

Vệ Diễn trực tiếp đánh một quyền ở trên mặt hắn, ánh mắt hung ác, hận không thể gϊếŧ hắn.

“Lâm Dịch Phong, tao xem mày là anh em! Anh em tốt! Con mẹ nó mày đang làm gì?”

Nói xong lại một quyền đánh tiếp.

“Cô ấy là bạn gái tao!”

Là người tao muốn dẫn về, con mẹ nó sao mày dám?”

Lâm Dịch Phong kêu lên một tiếng, lại không đánh trả, tùy ý để Vệ Diễn quăng hắn ở trên tường.

Trên mặt hắn có máu, khóe miệng cũng có.

“Con mẹ nó đáng chết!”

Vệ Diễn nghiến răng nghiến lợi rống giận, giọng lớn đến toàn bộ hành lang chấn động.

Hắn bắt lấy cổ áo Lâm Dịch Phong, dùng một quyền như không muốn sống nữa cùng tốc độ đánh trên mặt Lâm Dịch Phong, muốn đánh hắn đến chết mới thôi.

Vệ Diễn ánh mắt sung huyết, cả người càng thêm điên cuồng, đầu óc đều là ý muốn đánh chết hắn.

Lâm Dịch Phong đáng chết, hắn sao dám cướp đi bảo bối của mình!

Là cô gái mà hắn luyến tiếc, nó sao dám chạm vào cô!

Hắn sao có thể chạm vào cô!

Sau khi hắn mất đi lý trí lúc sức lực kinh người, Lâm Dịch Phong cảm thấy xương sườn sắp đứt gãy.

Nhưng hắn vẫn mím môi, đến hừ cũng chưa hừ một tiếng, chỉ có tơ máu không ngăn được từ khóe miệng tràn ra.

“A Diễn, anh đừng đánh!”

Bùi Yên vội vàng hô lên, giọng nói thê lương.

Cô muốn giữ chặt Vệ Diễn đang tức giận, mới vừa bắt lấy cánh tay đã bị hắt ra.

Thân thể bởi vì quán tính đánh ngã ở trên tường, hôn mê bất tỉnh.

Lâm Dịch Phong ánh mắt bỗng chốc lạnh xuống dưới, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Vệ Diễn, sắc bén mở miệng.

“Mày đừng động vào cô ấy!”

Hắn nghiêng đầu trốn tránh, đi nhanh tới góc tường phía Bùi Yên. Hắn ngồi xổm xuống, đặt cô ở trong lòng ngực, nhìn cô đồng tử co rụt lại, tâm bị nhéo đau.

Trên tay không dám dùng một chút lực, chỉ nhẹ nhàng vén bên tóc, tinh tế xem xét miệng vết thương.

Vệ Diễn xoay người nhìn chăm chú cô đang té xỉu, trong mắt quay cuồng áy náy, một giọt nước trong suốt từ đuôi mắt trượt xuống, không tiếng động rơi vào thảm.

Hắn làm thương người mà mình thề phải bảo vệ cả đời.

Đôi tay vô lực rũ xuống, cất bước đến chỗ bọn họ, đi vài bước, lại dừng lại.

Hắn nhìn đôi nam nữ, ánh mắt bi thương.

Bọn họ thân mật dựa vào nhau.

Rõ ràng hắn mới là bạn trai của cô, vì sao người ôm cô là Lâm Dịch Phong?

Sự bình tĩnh ngắn ngủi bị tiếng bước chân đánh gãy, bảo an của khách sạn nhìn camera báo với giám đốc, giám đốc cùng mấy người phục vụ chạy tới hành lang, bước chân vội vàng.

Bùi Yên vì ồn ào chậm rãi thanh tỉnh, cô ngẩng đầu thấy ánh mắt đau lòng của Lâm Dịch Phong ánh mắt, cách đó không xa Vệ Diễn do dự không bước tiếp, còn có một đám không liên quan.

Cô nghiêng đầu tránh thoát bàn tay vuốt ve của Lâm Dịch Phong, hai mắt đẫm lệ khẩn cầu Vệ Diễn:

“A Diễn, anh dẫn em về phòng được không?”

“Em sẽ nói hết cho anh!”

“Cầu xin anh cho em chút tôn nghiêm còn sót lại được không”

Giọng nói thống một chút một chút va chạm vào trái tim Vệ Diễn, tâm hắn vừa đau vừa trướng, cuối cùng thỏa hiệp đến chỗ cô.

Hắn ném áo khoác trên người cô, cởϊ áσ gió của mình, khoác trên người cô, bế cô lên đi về phía hành lang khác.

“Vệ Diễn!”

“Tôi sẽ chờ cậu đến tìm tôi.”

“Nhưng cậu đừng đυ.ng vào cô ấy.”

Giọng nói nặng nề của Lâm Dịch Phong từ sau truyền đến, Vệ Diễn dừng một chút, tiếp tục đi phía trước.

Người phục vụ không hiểu gì, một lúc rời đi.

Chỉ có Lâm Dịch Phong người đầy vết thương đứng tại chỗ, tầm mắt vẫn luôn dừng ở bọn họ đang rời đi.

Trong lòng hắn p chua xót.

Khi nào, cô mới có thể ỷ lại hắn như ỷ lại với Vệ Diễn?

Mà không phải chỉ có chán ghét nghiêng đầu trốn tránh.