Có thể nói nói mối tình đầy vì phá hủy sự ngây thơ của cô, ép cô nhận rõ lực của mình, trừ khi ở bên hắn, cô không thể đi nơi khác.
Như vậy lúc này đây…
Là vì muốn một hứa hẹn, hứa hẹn vĩnh viễn sẽ không rời hắn.
Đáy lòng hắn quay cuồng chỉ có chính hắn mới biết được sự bất an đó.
Cô không yêu hắn, không có một chút hảo cảm.
Cô chỉ hận hắn, thậm chí muốn không một tiếng động rời khỏi hắn.
Chỉ cần tưởng tượng đến cô cách hắn xa như vậy, đi một quốc gia xa xôi, sinh sống ở một nơi không có hắn.
Hắn thậm chí có thể không tìm được cô.
Cho dù chỉ có 1%, hắn cũng sẽ nổi điên.
Cho nên, trên giường lớn hỗn loạn, Lâm Dịch Phong đang dùng tư thế cô sợ hãi nhất ép cô.
Bùi Yên tách chân ngồi ở giữa háng hắn, hoa huyệt phấn nộn sưng đỏ bị côn ŧᏂịŧ căng hoàn toàn nở rộ, hắn nhìn qua chớp mắt, lại tấm tắc một tiếng đi vào.
Miệng huyệt còn lưu lại vệt trắng, co nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn trong cơ thể cô, theo côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra đâm hồi hoa huyệt chỗ sâu trong.
Lâm Dịch Phong nằm ở trên giường, nắm lấy đôi tay cô, tay nhỏ chống ở trên giường để giảm sóc cũng không cho cô cơ hội đó, giữa háng mạnh mẽ đỉnh lên, làm cho thân thể mềm mại liên tục lắc lư.
Cô giống như cưỡi trên một con con ngựa hoang, con ngựa chỉ lo chạy ở thảo nguyên hoàn toàn không bận tâm người bị xóc như thế nào, thần hồn mất hết.
Trọng tâm của cô đều dừng ở giữa háng người đàn ông , hoa huyệt non mịn trên dưới vuốt ve côn ŧᏂịŧ. Kịch liệt xóc nảy, chỗ kết hợp như chảy sữa, từng đợt từng đợt phun trên bụng người đàn ông.
Chỉ có sắp té ngã, Lâm Dịch Phong đỡ cô, tùy theo mà đến, giống như đỉnh từ dưới đất lên.
Bùi Yên khó nhịn nức nở một tiếng, cắn chặt môi, quay đầu hướng về bên trái.
“Còn không đồng ý sao?”
Cô quật cường khiến ngực hắn dâng lên chút nôn nóng, hắn lạnh giọng mở miệng:
“Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ thả em xuống!”
Bùi Yên cắn chặt răng, cho dù hắn nói gì cũng không mở miệng, cô sợ một khi miệng xin tha giọng sẽ oà ra.
Lâm Dịch Phong thâm thúy tối sầm, hắn mím chặt môi, giữa háng không chút lưu tình da^ʍ lên trên, tần suất nhanh đến kinh người, hoa huyệt mới vừa bị đâm lại rơi xuống thật mạnh, chủ động ăn luôn cự vật, lặp đi lặp lại.
Tư thế này đâm rất sâu, bụng nhỏ đã phồng lên một chút, hoa huyệt sợ hãi xoắn chặt, côn ŧᏂịŧ lại theo quán tính nhiều lần xỏ xuyên qua.
Bộ ngực tràn đầy dấu hôn giữa không trung đong đưa, bóp đến sinh đau, tính cả sự đau nhức dưới háng càng ngày càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.
Bùi Yên cuối cùng nhịn không được khóc nức nở, khó chịu ngẩng cổ, đôi mắt ngập nước yếu ớt.
Nhưng cô vẫn bướng bỉnh quay đầu, tuyệt không mở miệng cầu hắn.
Lâm Dịch Phong nhìn cô yên lặng rơi lệ, ánh mắt cứng lại, bàn tay to đột nhiên dùng sức, áp cô dưới thân.
Bàn tay to lau nước mắt nơi khóe mắt, ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ, tiếng nói áp lực, mang theo chút khát vọng không dễ phát hiện:
“Sao em lại quật cường như vậy?”
“Đồng ý với tôi khó như vậy sao?”
Bùi Yên nhắm mắt lại không trả lời, tùy ý để hắn hôn như vừa yêu vừa hận.
Đáy lòng tuyệt vọng.
Vì sao mới mở cửa nhà giam cho cô, khi cô đi đến cạnh cửa lại đóng lại?
*****
Vệ Diễn một suốt đêm cũng chưa ngủ, dựa ở trên giường, hai tròng mắt bình tĩnh.
Một ý niệm quỷ dị ở trong đầu hắn.
Ở ban đêm yên tĩnh giống như có đống lửa đốt cháy hết lý trí của hắn.
Hắn không tự giác nhớ lại trên bàn cơm ánh mắt Lâm Dịch Phong nhìn hắn.
Đó là ánh mắt phẫn nộ như con gấu khi bị cướp đoạt, thậm chí còn chợt lóe sát ý.
Vì sao?
Trong lòng có cái đáp án dần dần hiện lên, đang ở yên lặng báo cho hắn, nhưng hắn vẫn kháng cự suy nghĩ, kháng cự tiếp thu.
Chuyện này không có khả năng!
Nhưng trong đầu hắn vẫn nghĩ đến ngày đó Lâm Dịch Phong tả người yêu của hắn.
Thật sự cùng Yên Yên giống nhau như đúc.
Là trùng hợp sao? Sao lại trùng hợp đến 100%?
Vệ Diễn mím môi, tư thế nhìn như lười biếng, nhưng đang ở trạng thái căng chặt.
Mấy chi tiết chưa bao giờ chú ý qua như đang phóng đại trong đầu hắn.
Hắn biết Lâm Dịch Phong có bạn gái là cuộc điện thoại ngày đó.
Đêm đó Yên Yên vừa lúc không ở trường học!
Mà hắn lúc ấy cảm thấy hài hước khi tiếng trong ống nghe giống với Yên Yên, hiện tại chỉ cảm thấy sợ hãi.
Còn có đêm đó hắn cùng Yên Yên ở dưới cây ngô đồng, Lâm Dịch Phong vậy mà
cũng tới đại học A.
Vì sao trùng hợp như vậy? Vì sao hắn nổi giận đùng đùng? Ném đồ vật xoay người đi.
Sự khác thường của Lâm Dịch Phong không chỉ một chỗ, bao gồm trên đường tới Nam Sơn hắn ngồi xe mình, ở trên xe đột nhiên áp suất thấp.
Vệ Diễn quen Lâm Dịch Phong bốn năm, hắn xa cách lạnh nhạt, này vài lần khác thường là lần đầu trong bốn năm.
Đều bị hắn Vệ Diễn thấy được, bên cạnh còn có Yên Yên.
Mà Yên Yên thì sao? Hắn hiện tại mới nhớ tới, mỗi khi có Lâm Dịch Phong ở đây, cô đều rất trầm mặc.
Đáp án này dày vò hắn cả đêm, hốc mắt hắn có chút đỏ, môi đều là tái nhợt.
Rõ ràng mới một đêm không ngủ, lại giống như đã trải qua một khoảng thời gian trắc trở.
Hắn thậm chí khát vọng, có người nói, nếu hút nicotin, tất cả phiền não biến mất!
Chưa tới 7 giờ, hắn tư thế duy trì suốt đêm lập tức đứng dậy.
Hắn nhịn không được muốn để Yên Yên mắng hắn cho tỉnh.
Muốn Yên Yên vuốt đầu của hắn, cười với hắn, trấn an hắn đang miên man suy nghĩ.
“Đồ ngốc, anh đang suy nghĩ cái gì? Sao có thể?”
Sau đó hắn sẽ ôm bảo bối của hắn nhận sai, cho dù quỳ ván giặt đồ hắn cũng nguyện ý, hắn nghĩ đến hốc mắt đã đỏ.
Lúc mọi người còn đang trong giấc mộng, Vệ Diễn đứng ở trước cửa phòng Bùi Yên, do dự thật lâu.
Gõ cửa phòng.
------
Có một sự thật nữ chính là tình đầu của LDP