Biển Cây Tăm Tối

Chương 7: Tin Nhắn Từ Địa Ngục

Tôi mở ngăn tủ dưới cùng ở bàn trang điểm lấy chiếc cặp đựng máy tính xách tay của Yến Sương ra đặt lên giường, nếu như tôi nhớ không nhầm thì mật khẩu chính là ngày tháng năm sinh của tôi, tôi bèn nhanh chóng gõ lên bàn phím nhưng...quái, không đúng.

Màn hình sáng xanh nhấp nháy mấy lần báo hiệu sai mật khẩu, hay là tôi bấm nhầm phím nào, tôi cố chấp đăng nhập vào một lần nữa, vẫn sai, máy kêu lên “tít..tít” mấy tiếng báo hiệu chỉ còn một lần cuối cùng để nhập. Tôi bắt đầu toát mồ hôi hột, hoang mang cực độ, chẳng hiểu mình sai từ đâu. Nếu như lần này mà không đúng nữa thì khả năng bị khóa máy là chắc chắn rồi.

Điền Dã đang ngồi bên ngoài phòng khách thấy tôi lấy máy tính mãi vẫn chưa ra liền sốt ruột chạy vào trong phòng giục.

“Sao vậy? Máy tính có vấn đề gì à?”

“Mình đăng nhập vào nhưng sai mật khẩu. Không biết Yến Sương đổi lúc nào mà mình không biết, mình chỉ biết mật khẩu cũ thôi!”

“Để mình thử xem sao”.

Nói rồi Điền Dã cầm máy tính lên, nhanh tay gõ vào khung trắng hiển thị trên màn hình 1 dãy số. Máy tính chuyển sang màn hình chờ báo hiệu đã vào được. Tôi kinh ngạc.

“Sao cậu lại biết mật khẩu?”

Điền Dã chăm chú vào màn hình mở mục tìm kiếm trên máy, gã béo không nhìn tôi mà điềm nhiên trả lời.

“Lần trước không phải mình có mượn máy của Yến Sương làm luận văn à, lúc máy tính của mình giở chứng bị hư lúc đang lưu tài liệu đấy. Mật khẩu đã được thay đổi từ lần đó rồi, cậu mau quên vậy!”

“Ừ nhỉ, có vẻ như mình bị đãng trí mất rồi!”, tôi gật gù đồng ý.

Dù sao thì cái khoảng thời gian mà Điền Dã nói với tôi tôi chẳng có chút ấn tượng nào cả.

Tôi ghé mắt vào màn hình máy tính xem Điền Dã có tìm được thông tin gì không thì chợt bọn tôi chú ý đến góc phải màn hình đang sáng lên biểu tượng của một cuộc hội thoại. Ai đó đang nhắn tin cho Yến Sương, liệu có liên quan gì đến tình trạng tinh thần hỗn loạn hiện nay của cô không, tôi có hơi tò mò dù biết xem trộm tin nhắn của người khác là điều không hay ho chút nào. Dường như Điền Dã cũng có cùng suy nghĩ với tôi, cậu ta đưa mắt nhìn vào biểu tượng trò chuyện vẫn không ngừng nhảy số liên tục kia, đã là hai mươi mấy tin nhắn gửi đến.

“Có nên xem qua một chút không?”, hai chúng tôi đồng loạt lên tiếng.

“Ừ, biết đâu từ những người Yến Sương qua lại có thể lần ra được manh mối gì thì sao”, tôi buột miệng nói, trong lòng vẫn đang thỏa hiệp với cái tính tò mò của mình.

Mặc dù mang tiếng là người yêu nhưng cả tôi lẫn Yến Sương chẳng bao giờ có tư tưởng kiểm soát quyền riêng tư của nhau cả nên việc đọc tin nhắn thế này thật sự lạ lẫm với tôi. Chẳng hiểu lí do nào mà bây giờ việc xem trộm tin nhắn lại thôi thúc tôi đến vậy.

“Ừ, với tình cảnh này e rằng không thể nào làm khác hơn rồi”, Điền Dã gật đầu đồng tình với tôi.

Gã béo đưa chuột nhấp vào biểu tượng ở góc phải màn hình, một khung cửa sổ của ứng dụng trò chuyện mở lớn ra, là một nhóm riêng có tên là “Lớp tạo hình búp bê cơ bản”.

Yến Sương rõ ràng là thành viên của lớp học này, nhưng sao tôi chưa từng nghe cô nói qua nhỉ. Người gửi tin nhắn liên tục kia chắc chắn là người tạo ra nhóm trò chuyện này, hình ảnh đại diện chỉ là chân dung nửa mặt của một người đang nhả khói thuốc trên nền đen hoàn toàn - Tiết Gia. Đúng là cái tên được khắc trên con rối gỗ mà chúng tôi vừa thấy. Người tên Tiết Gia này đang gửi hàng loạt những hình mẫu búp bê qua nhóm riêng, nhưng tuyệt nhiên không có con búp bê hay rối gỗ nào giống với hai con búp bê mà Yến Sương có cả.

“Chào mọi người, chủ nhật tuần tới là bữa học cuối cùng của lớp cơ bản, mong mọi người đến sớm và mang theo đầy đủ nguyên vật liệu để thực hiện bài hoàn tất khóa học nhé!

Thời gian: 9 giờ 30 phút sáng

Địa điểm: Phòng trưng bày triển lãm Tiết Gia.”

Sau một loạt hình mẫu là tin nhắn thông báo bài kết thúc cuối khóa cho tất cả học viên. Tôi xem chừng có khoảng hơn mười mấy người trong nhóm.

“Chà, đông người học thật đấy chứ. Có gì thú vị nhỉ?”, tôi lẩm bẩm một mình trong miệng.

“Tử Duyệt, cậu xem, tên Tiết Gia này không hề tầm thường đâu, anh ta cũng khá nổi tiếng trên mạng đấy. Nhiều người phải xếp hàng mới đăng ký vào được lớp học này, nhiều khi phải chờ vài tháng mới có suất kia”, Điền Dã bất chợt reo lên.

Tôi nghiêng đầu qua xem phần tiểu sử của Tiết Gia, đúng là một gã nghệ sĩ đích thực với gương mặt góc cạnh, râu quai nón và mái tóc dài buộc lên phong trần.

“Nhìn cũng khá thu hút đấy nhỉ, phong cách vừa nghệ sĩ vừa lãng tử! Hèn gì có nhiều cô gái đăng ký theo học lớp này”, tôi chặc lưỡi.

“Vậy chỉ cần tìm đến lớp học này là có thể xác minh được nguồn gốc của hai con búp bê mà Yến Sương có rồi”, Điền Dã nheo nheo mắt nhìn vào màn hình.

Cửa sổ trò chuyện tôi vừa xem ban nãy chưa kịp tắt thì một tin nhắn khác đột ngột nhảy ra – “Người lạ” muốn gửi tin nhắn cho bạn. Tôi không khỏi tò mò liền nhấp ngay vào ô “Đồng ý”

“Chào Yến Sương, còn nhớ tớ không?”

Hình đại diện chỉ là một màu đen u ám nên tôi chẳng biết người đối diện kia là trai hay gái, chẳng biết xưng hô là gì nên đành trả lời bừa.

“Chào cậu, xin lỗi cậu là....?”

Bên phía bên kia vẫn hiện lên biểu tượng đang gõ chữ...một hồi rất lâu sau vẫn chưa thấy tin nhắn nào gửi qua. Tôi buồn chán ngồi nghịch nghịch con chuột nhìn sang phía Điền Dã đang lướt xem mấy trang hình triển lãm của Tiết Gia, đúng là nghệ nhân nổi tiếng, triển lãm vô cùng quy mô và hoành tráng.

“Hihi”, màn hình của cuộc đối thoại chỉ hiện lên vỏn vẹn hai chữ.

“Đùa gì vậy chứ”, tôi bắt đầu bực bội với kẻ đùa dai kia..toan tắt khung hội thoại đi thì kẻ đó liền gửi qua 1 tệp hình ảnh, vẫn đang hiển thị thanh tải ảnh, 20% rồi 50% cuối cùng 100%.

“Hình gì vậy nhỉ?”

Tôi bấm vào hình ảnh để mở to ra xem xem thế nào.

Đó là một tấm ảnh cũ, màu ảnh đã ngả vàng, mấy góc ảnh dường bị mối nhấm nham nhở cả, đó là một tấm ảnh chụp tập thể, những đứa trẻ trạc tuổi nhau, cổ còn đeo khăn quàng đang đứng trước sân trường nhưng mặt mũi thì đã nhòe cả rồi, chẳng phân biệt được ai với ai. Tôi đoán đây có lẽ là lớp tiểu học của Yến Sương hồi xưa, bạn tiểu học ư, quả thật là hiếm có khó tìm.

“Sao nào, nhận ra tớ chưa nào? Yến Sương”.

“Ảnh mờ quá mình không nhìn thấy rõ!”

Phía bên kia im lặng hồi lâu, một sự im lặng đầy bức bối.

“Cậu quả thật vẫn đáng ghét như ngày nào Yến Sương, tớ là bạn thân cậu mà cậu không nhận ra sao, thật tàn nhẫn, huhu!”

Tôi cảm thấy khó hiểu liền kéo tay Điền Dã, chỉ chỉ vào khung cửa sổ trò chuyện đang sáng nhấp nháy.

“Điền Dã, trước đây cậu ở gần nhà, cũng tính là thân thiết với Yến Sương có nghe nói gì về người bạn thân đặc biệt nào không? Có một người lạ mặt đang gửi tin nhắn này! Giọng điệu thì cứ thần thần bí bí thế nào đấy, nửa như trẻ con nghịch ngợm nửa như người lớn đang hờn mát vậy!”

“Còn có hình à? Đâu, để mình xem xem. Trước đây mình nghe mẹ của Yến Sương kể rằng cô ấy có một người bạn gái rất thân thiết từ thời tiểu học tên là Điềm Du. Sau đó xảy ra tai nạn làm cho người bạn đó mất đi, từ đó Yến Sương cũng không còn chơi thân với ai nữa”.

“Tại sao người bạn đó lại mất đi, có lý do gì đặc biệt không?”

“Mình nghe nói là bị chết đuối. Mùa hè năm đó Yến Sương cùng Điềm Du đi bơi ở hồ gần nhà, không hiểu sao Yến Sương bị chuột rút, nhiều người ở đó kể lại rằng Điềm Du không ngại ngần nhảy xuống hồ rồi bơi ra ngoài xa cứu bạn nhưng chẳng hiểu sao lúc đó có gì kéo chân Điềm Du xuống khiến cô nhanh chóng bị đuối nước không bơi vào bờ được. Đến lúc có cứu hộ tới thì chỉ cứu được mỗi Yến Sương mà thôi!”

“Kỳ lạ nhỉ, Yến Sương vốn dĩ bị chuột rút kia mà, sao sức khỏe lại tốt hơn một người biết bơi như Điềm Du được?”

“Mình cũng không rõ thực hư câu chuyện năm đó như thế nào. Chỉ biết cô bạn đó bị chết đuối cực kỳ thương tâm, khi mang xác lên bờ hai mắt cũng không nhắm lại được, máu từ mũi, hai hốc mắt và tai đều chảy ra. Yến Sương sau vụ đó cũng ám ảnh cả mấy năm trời, từ đó về sau không dám đi bơi nữa”.

Tôi gãi đầu gãi tai, cảm thấy khó hiểu, chắc chắn còn có nguyên nhân gì sâu xa hơn chứ câu chuyện này chẳng có vẻ hợp lý chút nào. Đúng lúc này màn hình lại sáng lên, “Người lạ” kia lại nhắn tin qua.

“Cậu không hỏi thăm tớ à?”

“Cậu dạo này sao rồi?”, tôi liền nhắn lại ngay, “Người lạ” này có vẻ bắt đầu hờn dỗi rồi đây.

“Tớ lạnh lắm, lạnh lắm! Xung quanh tớ tối đen như mực, tớ sợ lắm, cậu đang ở đâu Yến Sương?”

“Cậu ở đâu mà lạnh, không mang theo áo khoác à?”

Tôi càng lúc càng bị “Người lạ” này làm cho rối tinh rối mù lên, chẳng hiểu đầu cua tai nheo là thế nào cả.

“Không, cậu mang áo đến cho tớ mượn đi, lạnh lắm!”

“Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết cậu là ai tớ làm sao biết cậu ở đâu mà mang áo đến chứ!”

“Thật là, tớ là Điềm Du đây! Cậu vẫn nhớ tớ chứ? Chúng ta là bạn rất thân mà, chúng ta còn cùng nhau đi bơi nữa, nhớ không Yến Sương?”

Tôi và Điền Dã quay sang nhìn nhau, thật không thể tưởng tượng được nhưng Điềm Du rõ ràng đã chết rồi kia mà. Ai lại biết chuyện này mà giả ma giả quỷ ở đây? Làm gì có chuyện một người đã chết từ mười mấy năm về trước bây giờ lại sống lại ngồi gửi tin nhắn thế này chứ.

Tôi quay lại định chửi cho kẻ bất lương đó một trận thì hoảng hốt nhận ra cái biểu tượng tin nhắn của “Người lạ” đã tắt tối thui từ bao giờ.