Đêm giao thừa buông xuống, ban ngày vẫn là ngày nắng, khiến cho tất cả mọi người trong thành không kể quan viên hay bá tánh đều thở phào nhẹ nhõm.
"Bọn công tử mau về nhà chuẩn bị đi, tướng quân đã phân phó, đêm nay muốn mang hai vị công tử vào cung, cùng bệ hạ chúc mừng tiệc cuối năm"
Thân tín của Vệ Tây Châu mang theo xe ngựa chạy tới điểm phân phát than, lại chỉ thấy hai vị công tử không chê bẩn mà cầm giúp sọt xin than của bá tánh, cả người cùng mặt mũi đều lấm lem màu đen của tro, giống như hai con mèo vậy, không thể nói khó coi, nhưng lại có chút buồn cười.
"Đi rửa tay đi, ta đem đống than này cho lão bá." Vệ Lương Âm thúc giục Bạch Quả một tiếng, Bạch Quả nháy mắt ngẩng đầu lên.
Có lẽ là vội nên có chút choáng váng, Bạch Quả xoay 180 độ, mới nhìn thấy bồn rửa tay đặt ở chỗ nào. Nước trong bồn sớm đã lạnh, cậu nhanh chóng cho tay vào chà xát, không biết là do chà quá mạnh hay do nước lạnh, khi lấy tay ra, mười ngón hồng như mười quả củ cải đỏ, mắt nhìn ra có chút sưng.
Vệ Lương Âm đưa than cho lão bá xong, quay đầu đi xem Bạch Quả, liền nhìn thấy bộ dáng mười móng vuốt đỏ như củ cải đáng thương hề hề của cậu, không khỏi nhíu nhíu mày, phân phó nô tỳ lấy lò sưởi tay cho Bạch Quả.
"Hay là do đông lạnh?" Lúc trước khi ở biên quan Vệ Lương Âm từng bị đông lạnh tay, cái cảm giác kia không hề dễ chịu chút nào, liền hỏi Bạch Quả, "Đau hay là ngứa?"
Bạch Quả lắc đầu, vẫy vẫy ngón tay, còn cười: "Có chút tê, không đau không ngứa."
Vệ Lương Âm thở dài: "Vậy là bị đông lạnh, chờ ngón tay ấm lên thì nói ta, ngứa thì phải thoa dược liền."
Bạch Quả nói vâng.
Đại khái là chờ đến khi hai người trở về Vệ phủ, Bạch Quả che lại lò sưởi từ trên xe nhảy xuống, ngón tay mới ẩn ẩn ngứa lên. Ban đầu cậu có thể chịu đựng được, không muốn nói, nhưng...... Tay càng ấm, cảm giác ngứa càng dày đặc, chỉ cào ở bên ngoài thôi vẫn không đủ, giống như là ngứa từ trong xương cốt thật sự khiến người ta khó chịu.
Vệ Lương Âm nhìn thấy, chọt chọt trán cậu: "Ngứa? Sao không nói?"
Bạch Quả nói: "Không muốn gây phiền toái cho biểu ca."
Vệ Lương Âm nghe vậy, lại nói không lại Bạch Quả, chỉ kêu đại phu trong phủ lấy thuốc mỡ, cho cậu thoa.
"Đợi đến tối vào cung vẫn còn lạnh, đến lúc đó nhất định đừng quên mang theo lò sưởi tay, ngón tay ngứa cũng phải cầm, nhất định phải vậy, dược này thoa nhiều hơn hai lần, thì sẽ hết mau thôi."
Một khi dặn dò chuyện gì, trên người Vệ Lương Âm mới có chút đặc tính của song nhi, cẩn thận lại lải nhải.
Bạch Quả kiên nhẫn nghe, ấm áp trong lòng mọc từng cụm.
Tiệc tối giao thừa đều được đại điện đặc biệt mua, bởi vì năm nay là lần đầu tiên hoàng hậu xử lý yến tiệc, có chút không quen thuộc công việc trong cung, vì thế liền thỉnh Triệu thái hậu rời núi giúp đỡ, nhưng thật ra mua sắm cực kỳ náo nhiệt, một chút cũng không có lỗi.
Ninh An Dung là người có đầu óc nhanh nhẹn, lúc trước Ninh gia suy tàn đã tước đi khí thế cao quý của nàng, hiện giờ trở thành tân hậu ngược lại đặc biệt chịu đựng được tức giận, chỉ cần không phải đặc biệt hướng họng súng về phía nàng thì nàng sẽ không thèm để ý tới, thậm chí chuyện Tấn Nguyên Đế sủng ái cũng không quá để bụng, chỉ ngày ngày đi tẩm cung của Triệu thái hậu thỉnh an, liên quan đến cung phi đều không chạy tới chỗ hoàng thượng, mà chạy một mạch đến Thọ Khang cung của Triệu Thái hậu.
Như thế tới nay, Triệu thái hậu xem như phá lệ nhìn tân hậu rất thuận mắt, mà Tấn Nguyên Đế tuy không qua đêm ở trong cung hoàng hậu, nhưng cũng thích đi tìm Ninh An Dung nói vài lời, lâu lâu ở lại ăn cơm.
Tiệc tối, bởi vì muốn quân thần cùng vui vẻ, vì thế đứng đầu là Tấn Nguyên Đế, ngồi bên trái là Triệu thái hậu, phía bên phải là tân hậu Ninh An Dung, xuống chút nữa là một bên chỗ cung phi ngồi, một bên thần tử ngồi, hoàng tử hoàng nữ ngồi ở phía trước, thần tử thần nữ ở sau điện.
Khi Bạch Quả vào điện thì thấy bóng dáng của Xương Bình Bá, nhưng mà bị kẹp ở trong đám người, liếc mắt một cái là không thấy tăm hơi.
Cậu như cũ ngồi bên cạnh Vệ Lương Âm, bên người thần tử là một tiểu tử béo, mặt tròn tròn, giống như mấy đứa nhỏ trong tranh chúc tết. Nhưng thật ra tiểu tử béo này cũng là người quen, Vệ Lương Âm với cậu cũng đáp lại hai ba câu, bản thân liền sướиɠ rung người mà nói phụ thân nhà hắn có ba người con trai của vợ cả, sở dĩ mang mình tiến cung, chính là bởi vì bộ dáng của hắn nhìn mắc cười, bệ hạ nhìn thấy vui!
Bạch Quả nhịn không được mà phụt cười, tiểu tử béo kia còn ưỡn ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý.
Loại yến tiệc như này trong cung, người chung quanh là cái loại người gì, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến bữa cơm hôm nay có ăn nổi không, tiểu mập mạp là đứa hay pha trò, tất nhiên cơm rất vừa miệng, hơn nữa cung yến làm rất dụng tâm, Bạch Quả chỉ có chuyên tâm ăn, ngẫu nhiên lại ngẩng đầu nhìn ca vũ, cũng rất an nhàn.
Nhưng này bữa tiệc giao thừa này có thể ăn một cách an nhàn không?
Lão thần có kinh nghiệm hoàn toàn có thể nói cho Bạch Quả một câu: Không thể.
Đại khái là ca vũ đã qua ba lượt, liền tới thời khắc cung phi hiến nghệ, đây là phân đoạn xuất sắc nhất của yến tiệc, các cung phi địa vị cao đều sẽ không tham gia, chỉ có một ít phi tần cấp thấp muốn tìm sự chú ý của đế vương mà ra trận, nếu thành công liền được gia phong được sủng ái, nếu thất bại...... Thất bại cũng sẽ không có việc gì.
Phần lớn phi tần trong cung đều là người đa tài đa nghệ, có người giỏi múa có người giỏi đàn, còn có người có giọng hát như chim vàng oanh, so với những vũ nương nhạc kỹ càng đặc sắc hơn.
Ở giữa điện đã xuất hiện vài vị phi tần không biết tên, mắt thấy Tấn Nguyên Đế ban thưởng chút đồ vật, nhưng vẫn không khơi gợi được chút hứng thú gì, thẳng đến khi lại có một người lên sân khấu, nhưng lại khiến mọi người đều ngây ngẩn.
"Tần thϊếp tham kiến bệ hạ." Hà quý nhân, cũng chính là Huệ phi bị thất sủng dịu dàng cúi đầu, hàm ý nhẹ nhàng trong ánh mắt.
Xương Bình Bá cùng Xương Bình Bá phu nhân Hà thị ngồi ở phía dưới đều không khỏi ngồi thẳng lưng, đặc biệt là Hà thị bệnh nặng chưa lành, rõ ràng là sắc mặt vàng như nến nhưng lại dùng một tấn phấn che đi khuôn mặt bệnh tật, lúc này nàng trừng lớn mắt, phấn trên mặt vón thành từng cục rơi xuống đất, rất buồn cười.
"Hà quý nhân này không ngờ lại thông suốt ló mặt ra ngoài." Ngồi bên cạnh nàng là một vị bá phu nhân bên họ ngoại được phong tước thích hóng chuyện tựa như vô tình mà nói, "Xương Bình Bá phu nhân, bổn phu nhân nhớ mang máng, vị quý nhân này là tỷ ruột của phu nhân?"
"Đúng vậy." Hà thị cười gượng, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn Hà quý nhân ở trên điện.
"Nếu hôm nay tỷ ngươi khôi phục được sủng ái, vậy bá phủ của ngươi sẽ lại trở nên quý giá." Vị bá phu nhân kia còn ngại chưa đủ mà nói, "Ngươi nói thử xem, tỷ ngươi có khả năng không?"
Hà thị hung hăng liếc vị bá phu nhân này một cái, đè xuống khó chịu trong ngực.
Mà lúc này ở giữa điện, Hà quý nhân đã doanh doanh nhảy múa, ánh mắt nàng thâm tình, trong mắt mang theo mị hoặc, dáng người thướt tha ưu nhã, tuy đã qua độ tuổi xuân xanh của cô nương, nhưng lại như cũ tựa như hoa sen lúc thì lại thét chói tai lúc thì lại xinh đẹp mỹ lệ.
Tấn Nguyên Đế dần dần hiện lên ký ức ngày đêm bên cạnh Hà quý nhân, thần sắc dần dần ôn hòa.
"Không uổng công là người sinh tồn ở trong cung hơn chục năm, thủ đoạn không tồi." Vệ Lương Âm nhìn thần sắc ôn nhu của vị kia, không khỏi nhỏ giọng thì thầm ở bên tai Bạch Quả một câu, "Vị này ước chừng muốn phục sủng."
Bạch Quả rũ mắt, nhìn đại thần ngồi từng hàng, tìm thấy được vị trí của Xương Bình Bá cùng phu nhân —— chỉ thấy thân hình hai người đều nghiêng lên phía trước, lửa nóng cùng bức thiết trong ánh mắt cho dù có xa cách mấy cũng cảm nhận được, thật sự khó coi.
Hà quý nhân múa xong, lại lần nửa dịu dàng cúi đầu, ngước mắt nhìn về phía Tấn Nguyên Đế.
Tâm trí Tấn Nguyên Đế vừa động, đang muốn nói gì, lại nghe thấy "Leng keng" một tiếng, là ở chỗ mấy vị phi tần có một vị làm rơi chén canh nóng, còn phỏng tay.
"Bệ hạ." Bảo tài tử che lại cánh tay đứng lên, dáng người nàng gầy gò, làm như biết được mình vừa lỗ mãng làm hư chuyện, cả người đều run nhè nhẹ, hốc mắt đỏ lên, quả nhiên giống như một tiểu bạch thỏ bị chấn kinh, khiến người ta thương tiếc.
"Làm sao lại không cẩn thận như vậy." Tấn Nguyên Đế nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy thương tiếc, chỉ gọi người mau đi lấy được trị phỏng, lại kêu Bảo tài tử mau trở về tẩm điện nghỉ ngơi.
Bảo tài tử tất nhiên là không dám đi, chỉ nói không cần phải vì mình mà làm hỏng không khí yến tiệc.
Tấn Nguyên Đế cũng chỉ thở dài, tùy nàng vậy.
Khi mọi chuyện trôi qua, Triệu thái hậu vẫn giống như Phật gia gương mặt hiền từ, cười vui vẻ, mà tân hậu chỉ rũ mắt uống canh nóng, không nói một từ, về phần Hà quý nhân...... Nàng ở trên đại điện quỳ đến cứng chân, trái lại còn trở thành trò cười cho đám người Vinh phi, Lệ tần.
"Xuy*." Người ngồi ở phía dưới không biết là ai đi đầu cười trước.
*: tiếng cười giễu cợt
Thanh âm này thẳng tắp xuyên thẳng đến lỗ tai của vợ chồng Xương Bình Bá, chỉ thấy trong mắt Hà quý nhân xẹt qua tia khuất nhục, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, lật con át chủ bài của mình ra, chỉ che miệng đột nhiên nôn khan hai tiếng, rước lấy chú ý của mọi người.
"Hà quý nhân làm sao vậy?" Ninh An Dung ngẩng đầu, xoa xoa miệng, giống như lơ đãng hỏi, "Nếu là cơ thể cảm thấy không thoải mái, thì mau mau rời đi đi, hôm nay trời lạnh, khiến cả người đông lạnh thì thật không đáng."
Triệu thái hậu cười cười: "Hoàng Hậu nếu kêu ngươi lên, thì mau lui xuống kêu thái y chẩn trị đi."
"Thϊếp thấy bộ dạng nôn khan của Hà quý nhân, có thể nào là đã có?" Chỗ phi tần đang ngồi, Lệ tần đột nhiên xen vào.
Tấn Nguyên Đế liếc mắt nhìn Lệ tần một cái, lại nhìn về phía Hà quý nhân, nhíu mày nói: "Không bằng kêu thái y đến bắt mạch cho quý nhân đi."
Hoàng đế vừa dứt lời, thái y ngồi dưới liền cho một người lên xem bệnh cho Hà quý nhân, không bao lâu, thái y quỳ xuống dập đầu, bỗng nhiên nói: "Bệ hạ đại hỉ, quý nhân có hỉ mạch!"
"Ồ?" Ninh An Dung cười cười, hỏi ý nói, "Thái y cẩn thận xem lại xem, quý nhân mang thai mấy tháng rồi?"
Thái y trầm ngâm nói: "Quý nhân tuy có hỉ mạch, nhưng mạch tượng hơi yếu, có lẽ là hơn hai tháng, chưa tới ba tháng."
Có phải là khoảng thời gian lúc trước Hà quý nhân chưa bị biếm đó sao? Mệnh thật sự quá tốt!
Tấn Nguyên Đế nghe vậy, cực vui mừng nói: "Thưởng."
Thái y khấu tạ.
Hà quý nhân được cung tì nâng dậy, nhu nhược không thôi mà đứng ở trong điện, nàng giống như là mới phát hiện ra mình có thai, trong mắt tràn đầy kinh hỉ cùng ôn nhu, ngón tay vuốt ve bụng nhỏ, nàng hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Tấn Nguyên Đế, có hạnh phúc lại cũng có ảm đạm.
Trong cung đã hai ba năm không có hài tử ra đời, lúc này Hà quý nhân mang thai lại khiến Tán Nguyên Đế nhớ lại cảm giác kích động lần đầu làm cha của mình, nhìn Hà quý nhân như thế nào cũng tốt.
Nhưng Hà quý nhân tốt, lại liền có người cảm thấy không tốt.
Bảo Hạnh vuốt bàn tay bị phỏng của mình, móng tay giống như sắp sửa muốn véo, hận không thể ăn sạch da cốt Hà quý nhân cho hả giận.
Quý nhân mang thai, mà ở trong yến tiệc giao thừa phát hiện, có rất nhiều đại thần có suy nghĩ là Hà quý nhân cố ý chọn dịp này để bại lộ, nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ mọi người vẫn phải vui cười hớn hở chúc mừng Tấn Nguyên Đế.
Mà Xương Bình Bá cùng Hà thị lúc này sống lưng càng thẳng hơn bao giờ hết, trên mặt cười đến nở hoa.
Khoảng cách Hà quý nhân khôi phục sủng ái còn xa sao?
Ai cũng biết, chỉ cần nàng sinh hạ hoàng nhi, đều cơ bản nói lên rằng Huệ phi có thể khôi phục vị trí của mình, đó là tương lai...... Nên đều có khả năng trở nên khác xa so với dự đoán.
Tình thế phát triển tới nước này, ngay cả Bạch Quả cùng Vệ Lương Âm đều không nói gì, chỉ là chuyện này không có quan hệ lớn tới bọn họ, trái phải thanh danh của phủ Xương Bình Bá đã xấu, cho dù Hà quý nhân làm tỷ của Hà thị trở nên sống tốt ở trong cung, nhưng có công lao vĩ đại của Vệ gia, muốn ức hϊếp bọn họ, cũng không có khả năng.
Chỉ coi như vừa xem một trận cung đấu đi.
"Chỉ là đáng tiếc là Tĩnh Vương điện hạ chưa từng tham dự tiệc đoàn viên hôm nay." Sau khi yến tiệc kết thúc, Bạch Quả nhìn ánh trăng phía chân trời, đột nhiên nhớ đến cái người đột nhiên biến mất đó.
Mà lời này cũng may mắn không để Vệ Lương Âm nghe thấy được, bằng không tiểu tử này chắc chắn nói, củ cải nhà mình nuôi đến trắng múp không bị heo ăn cũng học được cách trộm bứt lá cho heo.
Mà lúc này, đối lập với kinh thành bên trong bang phái tà ác đã sớm bị che phủ bởi hài cốt, máu chảy khắp nơi.
Đêm giao thừa, cũng là đêm gϊếŧ chóc, là lúc tâm lý phòng bị của quân địch yếu ớt nhất.
Cả người Tạ Lâm đều tắm máu, ra lệnh tướng sĩ phóng hoả thiêu cháy đại bản doanh của bang phái, về phần tiền tài mà bang phái cướp đoạt để ở bên trong, lập tức được vận chuyển về kinh thành, thu vào quốc khố.
"Điện hạ, còn dư lại hai bang phái chưa dọn dẹp được, chỉ sợ trong bang phái vừa rồi vẫn còn người còn sống sót chạy tới hai bang phái còn lại kia mật báo!"
Ánh mắt Tạ Lâm trầm xuống: "Không đợi, lập tức xuất phát đến bang phái đó, phong tỏa hai khu vực giữa bốn cửa thành, bọn họ không kiên trì được lâu đâu."
"Vâng!"
Phía chân trời loé lên một tia sáng, Tạ Lâm lau vết máu trên mặt, thu đao vào vỏ, tiếp tới chờ màn đêm buông xuống.