Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 531

Chương 531

Thôn Độ Giả.

Bên trong phòng khách.

Nhị trưởng lão híp mắt nhìn người Lạc Hồ ngồi trên salon đối diện, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là cậu, cậu thật sự là tên vệ sĩ năm đó đầu độc Hải Vy, để có con bé yêu cậu, sau đó thông qua con bé để ăn cắp cơ mật gia tộc.” Lạc Hồ nhướng mày, cười như không cười nói: “Xin lỗi, tôi mất trí nhớ, chuyện trước kia tôi không hề biết, cho nên chúng ta cũng đừng kéo quan hệ, bởi vì ông có kéo cũng vô ích, tôi không nhớ, làm thế chỉ tốn thời gian thôi, không bằng chúng ta dứt khoát vào chủ đề chính, bàn điều kiện.” Gương mặt đầy nếp nhăn của nhị trưởng lão trầm xuống, con ngươi thoáng qua vẻ tức giận: “Đường đường là cánh tay phải đắc lực của Ám Long, lại không dám thừa nhận chuyện khi xưa mình làm? Không có thành ý như thế, vậy còn bàn gì được?

Mời cậu về cho.” Rất rõ ràng, ông già nãy cho là anh ta cố ý giả bộ mất trí.

Lạc Hồ không biết nói sao đành thở dài, bật cười: “Tôi cũng đã đến đây như ý ông muốn, tất nhiên là thành ý tràn đầy, sao ông có thể nói tôi không có thành ý được chứ? Nói đi, rốt cuộc thì các ông muốn thế nào mới chịu thả nhóc con ra.” Nhị trưởng lão vốn còn muốn tức giận, bỗng một người đàn ông trung niên tiến đến nói bên tai ông ta: “Cậu ta muốn giả bộ mất trí thì để cậu ta mất trí đi, chỉ cần có thể từ trên người cậu ta lấy được thứ chúng ta muốn thì cậu muốn làm thế nào thì làm.” Nhị trưởng lão nghe thế đành nuốt lại toàn bộ những lời định nói, đầu lưỡi đặt giữa răng và môi, đắn đo một hồi lâu, lúc này mới hắng giọng nói: “Được, nếu tiểu tử cậu không thừa nhận vậy tôi cũng không muốn nói nhiều, là nha đầu Hải Vy kia mù mắt nên mới thích cậu mới vừa ý cậu. Muốn cứu nghiệt chủng kia có phải không, được, trước tiên phun hết những thứ mà cậu đã nuốt vào bụng ra đi, tỷ như quyền khống chế Trung Đông, sau đó rút hết toàn bộ thế lực Ám Long khỏi khu vực gia tộc Hải Nhân, hơn nữa cam kết không bao giờ đặt chân vào lãnh địa của chúng tôi nữa.” Lạc Hồ hơi híp mắt, con người lóe lên một tia do dự, điều kiện đầu tiên anh ta có thể đồng ý, bởi vì đã được thủ lĩnh Ám Long chấp nhận.

Nhưng điều kiện thứ hai, còn hà khắc hơn cái thứ nhất.

Nếu Ám Long thật sự rút khỏi phương Tây thì chẳng phải họ phải cúi đầu với gia tộc Hải Nhân? Thế lực hai phe chống đối nhau qua lại ở phương Tây nhiều năm như vậy, không ai nhường ai, hôm nay nếu anh ta đồng ý chuyện này, vậy chẳng phải Ám Long phải chịu tổn thất thảm hại sao.

“Xem ra, cậu Lạc cũng không phải là thành tâm muốn cứu con trai, nếu cậu do dự không quyết định như thế, vậy chuyện hôm nay kết thúc ở đây đi, chờ lúc nào cậu nghĩ rõ ràng rồi thì chúng ta nói tiếp.” Nói đến đây, trên mặt Nhị trưởng lão thoáng qua nét dữ tợn, lại bổ sung thêm: “Tôi không dám cam đoan khoảng thời gian kế tiếp cuộc sống con trai cậu có thể bình an vô sự hay không, có lẽ sẽ mất mười đầu ngón tay, cũng có lẽ là mất mười đầu ngón chân, thế nên cậu Lạc vẫn là sớm đưa ra quyết định thì sẽ tốt hơn, dẫu sao thì một đứa bé dễ thương như vậy nếu có thiếu sót gì đó thì rất tiếc.” Gương mặt tuấn tú của Lạc Hồ căng chặt, ánh mắt hung ác phóng đến đám người Nhị trưởng lão, trầm giọng hỏi: “Điều kiện thứ hai không thể thương lượng à?” Nhị trưởng lão lắc đầu, cười ác độc nói: “Cậu phải biết, gia tộc Hải Nhân cho đến nay chưa từng mua bán lỗ vốn, nếu nhóc con kia là con trai nhà bình thường thì tất nhiên không đáng tiền, nhưng mạng nó tốt đầu thai trong bụng Hải Vy, bố lại là cánh tay phải đắc lực của Ám Long, vậy giá trị con người nó tăng lên gấp trăm lần, tôi tất nhiên phải lợi dụng tốt nó để nó phát huy tác dụng lớn nhất chứ.” Lạc Hồ mím chặt môi mỏng, sau một hồi trầm mặc, ngưng giọng nói: “Cho tôi một ngày, tôi sẽ đưa ông câu trả lời làm ông hài lòng, có điều lúc này ông phải để tôi gặp thằng bé một lần.” “Được, quan hệ của chúng ta là kẻ bắt cóc và người nhà nạn nhân, cậu muốn gặp con tin, xác nhận con tin có an toàn hay không, tôi tất nhiên là đồng ý.” Hết lời, ông ta nghiêm đầu nói với vệ sĩ bên cạnh: “Đưa cậu Lạc đi xem con trai của cậu ta.” “Vâng.” … Nhà họ Thẩm.

Bên trong phòng ngủ.

Lâm Vũ Loan đẩy cửa đi vào, thấy con gái dựa vào đầu giường ngẩn người, đau lòng mở miệng nói: “Nhóc con này, sao lại giày vò bản thân như thế? Mẹ với bố con không phải nói rồi sao, lời đồn chỉ là lời đồn, sao có thể coi là thật? Con chính là con gái nhà họ Thẩm của chúng ta, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế, sau này cũng thế.” Sau khi Thẩm Thanh Vi nghe được lời an ủi này, trong lòng chẳng những không thoải mái, ngược lại càng cảm thấy bức bối hơn.

Thì ra người họ Thẩm cũng dối trá như vậy, đi làm báo cáo giám định cho đã, kết quả là hai người không có huyết thống, lúc này mới quay qua an ủi cô ta.

Nếu Dương Tâm mới thật sự là con gái nhà họ Thẩm? Bọn họ chắc hẳn sẽ khua chiêng gõ mõ, đốt pháo rùm trời mà mời người về nhà.

“Mẹ, việc này chắc chắn là Dương Tâm cố ý làm, cô ta đang trả thù con.”

Sau khi nghe xong, Lâm Vũ Loan hơi nhíu mày. Bà ấy không phải đồ ngu, sao có thể không nhận là sự oán hận ẩn trong lời nói của con gái mình?

“Vậy con muốn thế nào? Thanh Vi, chuyện đã đến nước này, con vẫn nên buông tay thì hơn. Hai người chúng ta cùng quay về Lâm An, mẹ sẽ sắp xếp cho con một người đàn ông thật tốt.” Thẩm Thanh Vi cười lạnh một tiếng. Hạt giống nghi ngờ đã được chôn xuống, chỉ cần Dương Tâm còn sống, vậy những nhân tố không xác định còn quá nhiều. Nếu cô ta muốn làm con gái nhà họ Thẩm cả đời, vậy Dương Tâm phải biến mất khỏi thế gian này.

Ả tiện nhân kia, nhất định phải chết.

“Không phải sắp tới ngày giỗ của ông cố ngoại rồi sao? Hai chúng ta trước cứ ở lại tảo mộ cho ông cố cái đã, sau khi quét dọn mồ mả xong, con sẽ quay về Lâm An với mẹ, được chứ?”