Mục Nhất Tiếu nghe thấy lời nói của Phó Tư Vũ, nhìn bánh mì trong đĩa, nhất thời hoảng hốt.
Lúc nãy... là ảo giác hả?
Chú mà cũng biết nói đùa nữa à?
Liên Thành bị sặc đến nổi đỏ mặt, uống mấy ngụm sữa bò liên tiếp mới có thể hoàn hồn lại.
Nhưng mà vừa mới ngẩng đầu lên liền đúng lúc gặp phải ánh mắt sắc bén của Phó Tư Vũ ném tới, bên trong vẻ lạnh lùng có mang theo sát khí.
Chỉ có một chút, Liên Thành liền cúi thấp đầu xuống kẹp chặt cái mông không dám lên tiếng.
Im lặng một lúc lâu, Mục Nhất Tiếu cảm thấy không trả lời một câu thì cũng không tốt, cho nên cô chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Phó Tư Vũ.
Cô hỏi: “Chú, tại sao lại là gửi tin nhắn, gọi điện thoại không được hả?”
Cô hỏi rất ngây thơ, làm cho Phó Tư Vũ lập tức lộ ra một nét mặt tươi cười.
Rõ ràng là chân còn đau nhưng mà giờ phút này anh cảm thấy cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Anh dừng lại một chút, trả lời rất nghiêm túc: “Đương nhiên là có thể rồi, cho dù gọi điện thoại hay là gửi tin nhắn thì cũng quyết định bởi việc em có thuận tiện hay là không thôi.”
Liên Thành nghe nói như vậy, kinh ngạc thiếu chút nữa phun mấy hớp sữa bò vừa mới uống.
Cậu chủ bận rộn bao nhiêu, chỉ có mình ông ta biết rõ ràng.
Tài liệu trong công ty chất thành núi nhỏ, nhưng mà là bởi vì Mục Nhất Tiếu cho nên cuối tuần cậu chủ cũng không thèm đến công ty một lần nào.
Mục Nhất Tiếu lập tức đỏ mặt, lỗ tai nóng hổi, cô thu hồi tâm mắt, chọc chọc đồ ăn trong đĩa, sau đó ra vẻ bình tĩnh mà trả lời lại một câu: “Cảm ơn chú..."
Thím Lương và Liên Thành hai mặt nhìn nhau, trong mắt lại mang theo ý cười.
Cậu chủ ở một mình cô độc đã lâu, có một người ở bên cạnh cũng rất tốt.
Huống hồ gì hiện tại hai chân của anh đang bị thương, càng cần có người chăm sóc hơn.
Bề ngoài của anh trông có vẻ không có gì nhưng mà Liên Thành và thím Lương đều hiểu vết thương trong lòng anh mới là càng nhiều hơn.
Không có người nào nói tiếp nữa, bầu không khí lại từ từ lạnh xuống.
Trong một không gian to như thế chỉ nghe thấy âm thanh dao nĩa đυ.ng vào nhau.
Mục Nhất Tiếu ăn xong miếng bánh mì cuối cùng trong đĩa, hài lòng híp mắt mắt lại, lại uống sạch sữa bò.
Nhưng mà ngay sau đó Phó Tư Vũ lại gắp một miếng thịt bò đặt vào cái đĩa ở trước mặt của cô: “Ăn cái này đi.”
Cô liền giật mình nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò rồi lại mấp mấy cánh môi.
Được thôi, cô là một cô bé ăn hàng.
Trong lòng của cô, trên thế giới này chỉ có hai thứ không thể coi thường.
Một là người đối xử tốt với cô, hai chính là thức ăn ngon.
Cô gắp miếng thịt bò lên bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Sau đó cô lại đứng dậy, chờ sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi, lúc này mới chậm rãi nói: “Thím Lương, bát đũa làm phiền thím nha, tôi phải vội đến trường học rồi, chờ lần sau tôi đến đây tôi sẽ dọn dẹp cùng với thím.”
Nghe thấy lời nói của Mục Nhất Tiếu, hai mắt của thím Lương đều cười thành vầng trăng, trong lòng suy nghĩ: “Có cô gái này ở bên cạnh cậu chủ, tất cả đều sẽ tốt hơn.”
“Được rồi, cô Mục cứ yên tâm đi đi, trong nhà đã có tôi rồi.” Thím Lương cười đáp lời, đánh tan đi vẻ lo lắng lúc nãy.
“Vậy chú, chú quản gia, thím Lương, tôi đến trường học trước nha.” Mục Nhất Tiếu tạm biệt từng người, cuối cùng lại chuyển ánh mắt lên trên chân của Phó Tư Vũ.
Anh ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn ăn, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng biến thành một đường thẳng nhỏ.
Lông mày của anh rung động không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nghĩ đến mình đã ký kết hiệp nghị hôn nhân với người đàn ông này, Mục Nhất Tiếu quyết định cô vẫn nên đơn độc nói lời tạm biệt với anh mới đúng.
Cô đi về phía anh, đứng cách một khoảng cách nửa mét, nắm chặt tay của anh: “Chú, có việc gì thì nhớ kỹ phải gửi tin nhắn cho tôi nha.”
Cô nhìn chằm chằm vào mắt của người đàn ông, giơ điện thoại di động của mình lên ra hiệu bất cứ lúc nào cũng liên lạc được.
“Ừ.” Anh nhẹ giọng đáp lời, từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
...
Liên Thành đưa cô đến trường học, bởi vì không muốn phải gây thêm phiền phức không cần thiết cho cô, Mục Nhất Tiếu xuống xe ở một nơi cách trường học khoảng chừng một trăm mét, cô đi bộ đến cổng trường học.
Nhưng mà dường như trên đường đi đến đó vẫn nhận lấy rất nhiều ánh mắt không thân thiện.
Mục Nhất Tiếu phỏng đoán chắc có lẽ là Mục Diễm Nhan lại giở trò quỷ.
Nói xấu sau lưng cô, nói cô có mối quan hệ nam nữ này nọ mang thai phá thai...
Tạt lên mình một loạt nước bẩn, Mục Nhất Tiếu cảm thấy thật là trẻ con.
Cô không rảnh để quan tâm tới, mang theo ánh mắt như dao của người đi đường bước từng bước một trở về ký túc xá.
Vừa mới đến ký túc xá, Hạ Vân Lan, người bạn tốt của cô đã bắt lấy cổ tay của cô rồi nói: “Nhất Tiếu, cậu nhìn đi.”
Mục Nhất Tiếu mệt mỏi ghé mắt nhìn sang, vừa nhìn lại làm cô há to miệng...
Trên máy tính bảng là một bức ảnh chụp màn hình từ điện thoại rất rõ ràng.
Hơn nữa phía trên đều là tin nhắn được gửi tới từ một người.
Nam thần, chào buổi sáng.
Nam thần, chào buổi trưa.
Nam thần, ngủ ngon.
Nam thần, em thích anh.
Nam thần, anh có thể làm bạn trai của em không?
...
Trên mỗi một tấm ảnh chụp màn hình đều có ghi chép lại thời gian gửi tin nhắn một cách rõ ràng.
Mục Nhất Tiếu đột nhiên ngây ngốc.
Ảnh chụp màn hình tin nhắn trong điện thoại của cô, tại sao đang êm đang đẹp lại bị đăng lên trên diễn đàn trường vậy chứ?
Hơn nữa cô cũng đâu có chụp lại hình ảnh này đâu chứ.
Chẳng lẽ... là Mục Diễm Nhan
Nghĩ đến cái đêm mình bị ba mẹ nhốt ở trong phòng, điện thoại đặt trên ghế salon.
Đúng, không sai, nhất định là Mục Diễm Nhan.
Làm rõ sự thật của chuyện này, Mục Nhất Tiếu khẽ cắn môi ngồi bên giường.
“Nhất Tiếu, hiện tại trên diễn đàn trường đều như ong vỡ tổ rồi, bạn học nào cũng nói cậu không biết xấu hổ.” Hạ Vân Lan ngồi bên cạnh Mục Nhất Tiếu, vẻ mặt lo lắng lên tiếng nói.
Nghe thấy lời nói của Hạ Vân Lan, Mục Nhất Tiếu cũng cảm thấy thật áp lực.
Cho dù cô có trái tim bằng kim cương nhưng cô cũng không ngăn cản được mình có hơi khó chịu nho nhỏ.
Cô cũng chỉ là bày tỏ với Giang Kiều Vỹ, thế mà bạn học ở trong trường lại mắng cô như chó.
Cô cũng không có trộm cướp gì, dựa vào cái gì vậy chứ?
Ngồi một hồi, hai người cầm cặp sách lên chuẩn bị đi đến lớp học.
Nghỉ giữa tiết luôn có người tập hợp cùng một chỗ giơ tay múa chân với Mục Nhất Tiếu.
Nhưng mà cô không thèm nhìn ai hết, mình nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.
Những người kia nói mệt mỏi rồi cũng không thể thảo luận nữa.
Mục Nhất Tiếu cắn răng cố nén đau đớn, ngước mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy gương mặt càng rỡ ngang ngược của Mục Diễm Nhan.
Mục Nhất Tiếu che lấy cánh tay đang đỏ lên, đau đến nỗi làm sau lưng toát mồ hôi lạnh, cô còn chưa kịp nói cái gì thì bạn học xung quanh đều lần lượt quay quanh.
“Đáng đời, ai bảo cô ta cả gan dám thích nam thần..."
“Người đáng thương tất có chỗ đáng hận..."
“Cái loại con gái có mối quan hệ nam nữ loạn xạ mà cũng xứng tỏ tình với Giang Kiều Vỹ nữa à?”
“Phi, buồn nôn.”
...
Trong nháy mắt trở thành tiêu điểm, trở thành mục tiêu công kích và chịu sự nhục mạ của mọi người...
Ánh mắt của Mục Nhất Tiếu trầm xuống, hai tay nắm chặt, đẩy đám người ra rồi bước ra khỏi nhà ăn...
- ---------------------------