Lưu Phàm sởn gáy, lạnh sống lưng, hắn không nghĩ Hi Ngọc Trác thân phận lại kinh khủng đến vậy.
“Sinh vật đều công bằng, Tinh Linh có thể mạnh hơn hệ của mình như bị áp chế các hệ khác, Long nhân thì có đặc ân lớn hơn, vừa là rồng, vừa là người, cũng chính vì vậy mà hình phạt lớn hơn, mỗi hai cấp bọn hắn mới có thể tiếp thu thêm một Linh Thạch khác, nếu không, toàn thân phá toái...ta trước giờ đều muốn cho Tiểu Trác gặp được thứ Linh Thạch hay Dị Thạch đủ cường đại, chính bởi vậy mới không cho nàng thu vào hệ khác.” Vương Thúy Kiều một hơi giải thích.
Nếu như vậy, cho dù tấn thăng thành Thần, Hi Ngọc Trác vẻn vẹn chỉ chưởng khống 3 hệ ma pháp.
“ Còn ngươi, ngươi tên Lưu Phàm phải không, ngươi huyết mạch có phải là Dực tộc...cũng có thể là Ưng tộc, xa hơn thậm chí là Thần Điểu tộc...” Vương Thúy Kiều liên tục đưa ra phán đoán.
“ Đông Hiền Giả, mạn phép cho ta hỏi, ngươi thần thông liên quan gì đến huyết mạch ??”
“Danh hiệu Hiền Giả là một thứ được thiên đình chứng giám, nó yêu cầu ta phải có khả năng phân định rạch ròi bất kể thứ gì, phải tinh thông đến độ qua khí tức đoán định được chủng tộc.” Nàng đáp.
Lưu Phàm:...
“Ngươi rất giống con Thần Ưng đấy, bên trong khí tức ta có thể cảm nhận được sự phối hợp kĩ càng của Thủy và Hỏa, còn có sự quật cường của một loài thần điểu, không phải liên quan đến vấn đề tu vi hay hệ, chính xác là nằm trong huyết mạch dung hợp.” Vương Thúy Kiều nói.
Long, huyết mạch là cao thượng...
Phương, Ưng, huyết mạch là quật cường, bởi rằng bọn hắn còn phải trải qua niết bàn, qua lột xác, không biết bảo nhiêu lần thay lông mới có thể tự hào vυ't cánh bay...
“Thần Ưng nào ??”
“Ta chuẩn bị cho ngươi địa điểm của nó đây, đến đấy, có thể tìm câu trả lời về tiềm năng huyết mạch của ngươi và cả Tiểu Trác...làm ơn, hãy thay ta chăm sóc Tiểu Trác.” Vương Thúy Kiều vung tay áo, ngay lập tức một mảnh giấy bay đến trước mặt Lưu Phàm.
“Ta không chắc ta có thể chăm sóc cho một Long nhân, nhiều hơn là cần đến chính nàng bảo kê ta.” Lưu Phàm gãi đầu cười cợt.
“Yên tâm, ngươi có thể, thứ huyết mạch của ngươi đã vượt trội không biết bao nhiêu người rồi, thậm chí có thể đứng ngang với Long nhân, dĩ nhiên là có thể cùng nàng kết thành...bạn hay thứ gì cao hơn cũng được.” Vương Thúy Kiều cũng phụ họa.
Lưu Phàm nhìn vào mảnh giấy, bên trên vẻn vẹn mấy chữ Vô Danh Đảo.
“Đông Hiền Giả, nói thật...ta không biết đến thứ gì gọi là như vậy.” Lưu Phàm gãi đầu.
“Ngươi có thể đột nhập vào tầng thứ 29 tương đương với việc có khả năng lặn sâu 300 thước, ngươi chỉ cần đạt đến độ sâu 1000 thước, thông qua Âm hệ chiêu thức của Tử Ly là có thể tìm ra Vô Danh Đảo.” Vương Thúy Kiều đáp lời.
“M- một ngàn thước ??” Lưu Phàm cứng họng.
“Đó là độ sâu bình thường, người đời còn muốn khóc ròng tìm cách đến Vô Danh Đảo, lúc này ta chỉ ngươi đến, ngươi ngược lại là không muốn đi, đây là ý gì ??” Vương Thúy Kiều nặng giọng nói.
“V-Vâng...bớt giận, bớt giận...” Lưu Phàm cảm nhận sát khí, bất giác run run.
-Đùng !!!!-
Cánh cửa thông giữa tầng 29 và 30 bật mở, Hi Ngọc Trác lao xuống, không phanh, ngã thẳng vào lòng hắn, tựa như đã tính cả rồi một dạng.
“T-Tiểu thư, người có sao không ???” Hi Ngọc Trác tâm thần bấn loạn, nói.
“Không sao, nhân dịp này, ta cũng muốn nói với ngươi vài điều.” Vương Thúy Kiều lạnh lùng đáp.
“...”
“Thứ nhất, đã đến lúc ngươi tiến ra ngoài rồi, ta hiểu ngươi có lý trí của riêng mình, có khát vọng và ước mơ của riêng mình, đạt được những điều như vậy là đã đủ chín chắn để đứng ở đời rồi; thứ hai, phải luôn thật cảnh giác, sống như con người mà ngươi vẫn luôn sống, đừng quá cởi mở, đối với bất kì ai đều phải lùi lại một bước xem xét trước khi tiến tới; thứ ba, ngươi hãy đặt niềm tin vào hắn và mong rằng hắn sẽ hết lòng hỗ trợ ngươi.”
Hi Ngọc Trác rời khỏi tay Lưu Phàm, chạy đến vòng tay qua eo Vương Thúy Kiều, nàng xiết chặt lấy, nước mắt lại một lần nữa rưng rưng.
“Ngươi là Hi của hi vọng, từ lúc nào lại mau lệ như vậy ??” Vương Thúy Kiều giọng nói nghiêm khắc quy về nghiêm khắc, xúc động quy về xúc động, nói.
“Không, tiểu thư, cho dù thế nào, ta mãi mãi là nữ hầu của ngươi.”
“Ừ, cố lên, hiện giờ ngươi tu vi đang kém ta không ít, đi đi, cùng hắn đến Vô Danh Đảo, tới đó và gặp Tựu Thạch Sư mà các ngươi đang cần.” Vương Thúy Kiều xoa mạnh đầu Hi Ngọc Trác, tưởng chừng có thể thông qua đó mà truyền đạt cảm xúc của nàng lúc này.
Đoạn sau Lưu Phàm chung quy không nghe nữa, lải nhải suốt một hồi như vậy, căn bản không có ích gì nhiều, hắn trực tiếp mò ngược lên trên, định bụng giải quyết hết lũ lính canh.
“Chủ nhân, ta mới học được kĩ năng mới, ngươi để đấy ta lo !!” Tử Ly bỗng nhiên từ đâu nhảy ra, nói.
Lưu Phàm khẽ gật đầu, xác thực, khi nãy Vương Thúy Kiều truyền thụ cho châu chấu nhỏ này rất nhiều tri thức, không tệ không tệ.
“Lưu Phàm, Tử Ly, hai ngươi giữ sức một chút.” Đúng lúc ấy một đạo âm thanh vang lên.
Cả hòn đảo kịch liệt rung động, nháy mắt Lưu Phàm đã không còn cảm nhận được khí tức của lũ Thông Thiên Nghiên Cứu Hội.
...
Lưu Phàm ngồi trên thuyền, lẳng lặng nhớ lại lời Vương Thúy Kiều nói.
“...ta là Hiền Giả, nói cách khác là một danh hiệu đạt được thông qua tri thức và các danh hiệu khác, chính vì vậy, ta có một danh hiệu đặc biệt là Ngụy Long Nhân, cho phép ta rút linh khí từ Long Chi Ân Huệ, nói cách khác là long mạch, nhờ vậy ta mới không rơi vào ngủ đông, mới có thể trấn giữ thật tốt vùng biển này...”
“Nếu nói như vậy, Long nhân như Trác Tử chắc chắn có thể hấp thụ linh khí từ long mạch, cỡ đó năng lực, nàng chắc chắn có thể phi thăng lên Siêu Cấp hoặc cao hơn.” Lưu Phàm nói ra.
“Bong bóng đây rồi !!!” Mai Quang Dung vui vẻ cùng ngạc nhiên đồng thời hiện ra, nhìn Lưu Phàm từng điểm thao túng, dựng lên một lớp bong bóng xung quanh thuyền.
Kĩ năng này thực ra không phải là bong bóng, là Thủy Khiển được ép mỏng ra, tạo ra hình tượng tương đối giống với bong bóng bao quanh thuyền, về dưỡng khí bên trong, Lưu Phàm đã điều chế thêm kha khá oxi, có thể hòa tan vào mà dùng dần.
“Trác Tử, thử tăng trọng lượng của Hỏa Kiếm lên tối đa đi !!”
Hi Ngọc Trác nhìn sàn thuyền đã qua gia cố, khe khẽ đặt Hỏa Kiếm lên, điều chỉnh Trọng Viêm tăng lên cân nặng, qua đó nhấn cả thuyền xuống.
-Ùng ùng !!!-
Có thể thấy thuyền nhỏ đang rung chuyển, nghe cót két từng hồi tiếng khớp gỗ kêu lên, từ từ chìm xuống mặt nước.
“Tiểu thư, ta nhất định sẽ trở về với người !!”
“Ừ.”
Mai Quang Dung áp sát mặt vào bong bóng, căng mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn từng đoàn nho nhỏ cá bơi qua bơi lại, hết sức vui vẻ. Hi Ngọc Trác cũng không giấu nổi phấn khích, riêng có Lưu Phàm loại này dửng dưng.
“Vẹo nó, diễn biến này...quả thực như ta đã từng thấy qua.” Lưu Phàm ngồi im, tâm tình đang đặt vào việc duy trì bong bóng.
Theo lời Vương Thúy Kiều dặn dò, bong bóng càng xuống sâu càng khó điều khiển, chính bởi vậy, cần nhiều hơn tập trung hoặc là tự giảm tốc độ lặn, qua đó việc điều tiết sẽ dễ dàng. Lưu Phàm không thấy lặn này có gì là nhàm chán, chung quy có thể đi mấy ngày, từ từ đi từ từ ngắm cảnh.