Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt
Đèn sáng thì ấm, tình đậm thì lâu.
Sở Y Lam bị Tiêu Hạ đè gắt gao trên giường, thân thể trơn bóng dưới ánh đèn tản mát ra ánh sáng như minh châu, nhũ ngực nở nang do nàng giãy giụa mà rung rinh. Hai ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong tiểu huyệt rốt cục cũng rút ra, dính đầy dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ.
“Tự mình xem đi, nếu như không có cảm giác thì làm sao lại ướt thành như vậy?” Hai ngón tay của Tiêu Hạ quơ quơ trước mắt cô. Hắn giương cái lưỡi màu đỏ thẩm ra, giống như đang nhấm nháp mỹ vị gì đó, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, hút mật dịch vào trong miệng, “Thật ngọt!”
Nhìn thấy sắc mặt của cô hồng như muốn bốc cháy lên, đôi mắt sáng hàm chứa nước, cái miệng nhỏ đỏ thẫm giương lên như một trái anh đào, kiều diễm phấn nộn, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái liền có nước sốt ngọt ngào chảy ra. Hắn mỉm cười, cởϊ qυầи tây của mình, phóng cự vật thô to dữ tợn đến chân tâm non mềm của cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng cọ cọ vào huyệt khẩu nho nhỏ tinh tế kia, chọc phá tới nỗi làm tiểu huyệt động tình, phun ra càng nhiều mật nước.
“Không cần… Ô ô… Tiêu Hạ… Không cần… a a...” Cô cũng không biết bộ dáng sóng mắt chứa mị thái, hai má đỏ ửng của mình so với hoa hồng còn mỹ lệ hơn, một mái tóc đen nhánh xõa lên khăn trải giường màu trắng, nhè nhẹ tán loạn làm khuôn mặt nhỏ càng thêm quyến rũ tươi đẹp.
Ánh mắt Tiêu Hạ trở nên thâm thúy, khuôn mặt trầm tĩnh cũng mang theo sắc thái tìиɧ ɖu͙©, khóe môi nhếch lên, “Tôi sẽ ôn nhu một chút, ngoan, mở chân ra.”
Cô muốn lắc đầu nhưng tiểu huyệt lại thành thật vô cùng, môi âʍ ɦộ phấn nộn đã động tình mà ngậm lấy qυყ đầυ to lớn, nhẹ nhàng hút duẫn lên, bên trong tiểu huyệt không ngừng chảy ra mật nước, như một dòng suối nhỏ, rót đầy trên qυყ đầυ to lớn. Không biết nguyên do gì mà bên trong huyệt xuất hiện cảm giác hư không, làm cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này Tiêu Hạ mới thả lỏng cổ tay tuyết trắng của cô ra, cầm lấy tay nhỏ đặt ở bên miệng hôn hôn, tiếp theo là mặt mày, mũi, môi, động tác ôn nhu giống như đang hôn một món bảo bối, muốn mang cô lấn vào vực sâu tìиɧ ɖu͙©, trầm luân đến chết.
Thân mình không thể tự giữ phản ứng làm cô xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Từng cái hôn của hắn giống như mang theo lửa, từ cổ đốt tới bụng nhỏ làm cô miệng khô lưỡi khô, cảm giác ngứa ngáy trong thân thể càng ngày càng mạnh mẽ, bên trong tiểu huyệt như bị thứ gì đó gặm cắn, chỉ muốn làm cái gì đó để giúp mình thư hoãn một chút.
Bàn tay to đè cái eo thon của cô lại, bóp lấy cái mông non mềm mượt mà, xoa đến yêu thích không thể buông tay, lúc đầu là xoa bóp, lúc sau lại hơi nâng lên, đem hoa huy*t ướt dầm dề áp lên côn th*t của mình. Huyệt khẩu bị côn th*t ngăn chặn, cánh hoa nhỏ cũng bị sợ hãi mà phủ lên, bao vây qυყ đầυ, hắn chỉ hơi dùng lực một chút thì qυყ đầυ đã chạy lọt vào.
“Aaa... Đau… Thật lớn…” Mày đẹp nhíu lại, côn th*t sưng to làm cô khó có thể thích ứng, “Đừng đi vào nữa…”
Đạn đều đã lên nồng súng thì nơi nào có thể chấp nhận đến việc cô nói muốn hay không. Tiêu Hạ thẳng lưng một cái, côn th*t lớn liền mạnh mẽ mở ra mị thịt chặt chẽ, phối hợp với mật nước mà đi vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt.
“côn th*t của tôi có lớn hay không? Có thích hay không?” Vừa mới đi vào mà côn th*t lớn đã vội vàng muốn đi tàn phá, mạnh mẽ ma xát lên vách tường, đè ép huyệt thịt, qυყ đầυ to lớn khoẻ mạnh kháu khỉnh nơi nơi chọc phá mị thịt.