Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng

Chương 29: Phù thủy hắc ám và cô (H)

Edit: May

Đầu lưỡi ấm áp, ẩm ướt của hắn liếʍ láp cánh hoa nhỏ bé non nớt của cô và chọc vào lỗ nhỏ, một cảm giác tê dại truyền đến toàn thân, Lâm Tô Ngọc mở to đôi mắt trống rỗng, nửa người trên khẽ đung đưa, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Chiếc lưỡi thô ráp của hắn chạm vào hạt đậu đỏ, hàm răng khẽ cắn giống như đang chơi một trò chơi.

Tiểu huyệt Lâm Tô Ngọc co rút lại, miệng lỗ không ngừng tiết ra dâʍ ɖị©ɧ.

Lancelot ôm mông cô, mυ'ŧ đi những dòng mật dịch đấy, bàn tay xoa bóp cánh mông cô.

Âm thanh dâʍ ɖu͙© và ướŧ áŧ vang lên đặc biệt rõ ràng trong phòng tắm, gương mặt Lâm Tô Ngọc đỏ đến mức bỏng rát.

Cô bám vào thành bồn tắm, ngửa đầu nhìn trần nhà, há to miệng thở dốc.

Lancelot liếʍ phần thịt non, hôn hai phát lên bụng cô, hắn giữ cổ chân cô, tách hai chân cô ra, kéo đến trước mặt, sau đó hắn để côn ŧᏂịŧ đã cứng ngắc trước miệng huyệt.

"Tô Ngọc, em muốn tôi không?" Phần đầu côn ŧᏂịŧ chọc chọc vào tiểu huyệt lúc đóng lúc mở nhưng không đi vào.

Lâm Tô Ngọc vòng chân qua eo hắn, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm vào hắn, cơ thể dựa vào người hắn: "Tôi muốn."

"Tự mình làm đi."

Lancelot vuốt ve khuôn mặt cô, buông côn ŧᏂịŧ đang nhắm vào tiểu huyệt khiến nó dịch khỏi vị trí.

Lâm Tô Ngọc cúi đầu và sững người trong hai giây, nhưng cô vẫn vươn tay và cầm lấy đồ vật to lớn, nóng bỏng ấy.

Côn ŧᏂịŧ của hắn vốn có màu hồng nhạt, nhưng lúc này lại thâm lại vì đang cố nhẫn nhịn. Lâm Tô Ngọc cảm nhận được những đường gân xung quanh côn ŧᏂịŧ, cô cầm nó để đúng vào miệng huyệt, từ từ đút vào trong.

Cô ít khi làm điều đó và luôn không cách nào thích nghi với kích cỡ của hắn được.

Đến khi đầu dươиɠ ѵậŧ đi vào chút, cô đau đớn không muốn làm chút nào.

"Tiếp tục."

Lancelot nâng cằm cô, khiến cô hơi ngẩng đầu để đón nhận nụ hôn của hắn.

Lâm Tô Ngọc đang đút côn ŧᏂịŧ vào một nửa thì Lancelot trượt eo và đâm vào.

"A!"

Đột nhiên bị va chạm, Lâm Tô Ngọc vô thức bật ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.

Lancelot hơi nâng mông cô lên và đong đưa vòng eo, hắn nhanh chóng đưa đẩy vào trong cơ thể cô, mỗi lần đều đi sâu vào tận bên trong.

Nếp nhăn ở vách tường bị kéo căng ra và co lại do sự thúc vào của hắn, tiểu huyệt giống cái miệng nhỏ hút côn ŧᏂịŧ hắn sít sao.

"Tô Ngọc, em thật chặt, thật ấm áp..." Giọng Lancelot khẽ run lên, hắn nghiêm túc hôn lên cằm và cổ cô, dọc theo đường viền cổ xuống, hắn ngậm lấy núʍ ѵú hồng của cô, dùng đầu lưỡi liếʍ láp.

"A... Chậm... Chậm một chút......"

Giọng nói của Lâm Tô Ngọc cũng run theo. Cô ôm chặt cổ hắn, trong đầu cô không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc muốn làʍ t̠ìиɦ với hắn.

Bọn họ lăn lộn trong phòng tắm rất lâu, nước trong bồn tắm cũng được đổi mấy lần.

Khi Lancelot ôm Lâm Tô Ngọc ra khỏi phòng tắm, cô dựa vào ngực hắn, mắt không mở ra được, khắp cơ thể đều là dấu hôn biểu thị công khai chủ quyền.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tô Ngọc mơ màng nghe thấy tiếng động rời giường của Lancelot.

Lancelot cúi xuống, hôn lên môi cô rồi nói nhỏ vào tai cô: "Hôm nay tôi ra ngoài. Em ở nhà phải ngoan nhé."

Lâm Tô Ngọc ngái ngủ gật đầu, trở mình tiếp tục ngủ.

Khi chuẩn bị bước vào giấc ngủ, một âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên trong đầu cô, nó ngắt quãng, như thể tín hiệu kém trong một cuộc gọi.

"Tút..."

Lâm Tô Ngọc từ từ tỉnh dậy, cô cố gắng lắng nghe giọng nói trong đầu, cuối cùng cũng nghe rõ.

"Ký chủ, tôi quay lại.... Ký chủ, cô đập... đập vỡ,... Vỡ!... Nghe rõ..."

Là âm thanh của hệ thống!

Lâm Tô Ngọc đột nhiên ngồi dậy, ghép các từ mà hệ thống vừa nói lại với nhau, có lẽ cô đã hiểu được ý nghĩa của nó.

Nó muốn nói, đập vỡ quả cầu kia, cô có thể nghe thấy nó nói chuyện?

Không phải Lancelot nói rằng nó đã ngủ say rồi sao?

Lâm Tô Ngọc nghi ngờ, cô tìm kiếm quả cầu ở khắp mọi nơi.

Quả cầu pha lê ban đầu được đặt trên bàn cạnh giường ngủ, nhưng không biết nó đã bị Lancelot lấy đi từ khi nào.

"Ở sách... Phòng sách!"

Lâm Tô Ngọc nghe rõ hệ thống nói, cô mặc quần áo vào, đi đến phòng sách dựa theo lời nhắc nhở của nó.

Lúc đi đến cửa phòng, cô dừng lại, sợ sệt hỏi: "Bây giờ ngươi có thể bảo vệ ta khỏi Lancelot được không đấy?"

"Có thể! Tôi...Năng lượng... trở về... Yên tâm!"

Lâm Tô Ngọc không nghe rõ hệ thống đang nói cái gì, cô đứng ở cửa phòng sách do dự một hồi, cuối cùng vẫn đẩy cửa vào.