Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 77: Quan Tâm Theo Một Cách Khác

Thiên Minh lặng ngồi trong xe nhìn về hướng của cô và Triết Thành đang trò chuyện vui vẻ bên trong. Anh thật sự rất giận. Tại sao cô lại tiếp tục qua lại với tên họ Ngụy đó chứ? Còn hẹn gặp riêng giờ này. Một mực cãi lời anh đi gặp cho bằng được vậy chứ? Anh thật sự không hiểu giữa hắn và anh thì đối với cô ai mới là người quan trọng hơn chứ?. Anh bực bội trong người, không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng khó coi này nữa nên quyết định lái xe rời đi.

Tại trong quán nước, Vân Anh cùng Triết Thành đang bàn luận khá vui vẻ.

" À...Đây là một số thông tin anh vừa kiểm tra được. Em xem thử đi!" - Triết Thành đưa một vài tấm giấy đưa cho cô. Vân Anh mở ra xem thử. Quả không ngoài dự đoán.

" Cũng như em nghĩ rồi đó. Thiên Minh thật sự bị hở van tim, nếu như theo các triệu chứng em nói thì chỉ là ở cấp độ nhẹ nhưng để chính xác hơn phải đến bệnh viện kiểm tra mới được" - Triết Thành bổ sung. Vân Anh thở dài một hơi rồi bỏ tờ giấy lên bàn. Chuyện này cô cũng chỉ là phỏng đoán. Dạo mấy tháng trở lại đây cô thường thấy anh mệt mỏi, khó thở đôi khi là ho khan liên tục. Vân Anh học chuyên sâu ngành y tuy hiện tại chưa đủ kinh nghiệm nhưng vẫn có thể phỏng đoán được vài căn bệnh. Cô trong lúc dọn dẹp có tình cờ thấy hồ sơ bệnh án của anh vào 3 năm trước các triệu chứng trong đấy cũng chỉ ghi qua loa. Lúc đầu cô cũng không lo lắm nhưng hiện tại thấy anh có các biểu hiện lạ nên mới nghi ngờ. Vân Anh trình bày mọi việc cho Triết Thành đến hôm nay thì biết được kết quả.

" Anh có biết nguyên nhân về bệnh này không?"

" Anh học khoa ngoại thần kinh nên vấn đề này cũng không nắm rõ nhưng có thể là có hai khả năng là có tiền sử bệnh về tim mạch cũng có thể là do bẩm sinh và tùy theo mức độ và thời gian phát bệnh thì mới có thể tra rõ nguyên nhân chính xác được. Anh thấy vẫn là nên khuyên cậu ấy đi khám thử đi"

" Thiên Minh có lẽ đã biết về căn bệnh của mình lâu rồi nhưng chắc là muốn giấu em thôi!" - Vân Anh ủ dột nói.

" Hai người đó, giống y như nhau. Luôn muốn giấu hết mọi chuyện, thế mà gọi là yêu đấy à? Suốt ngày giấu diếm các thứ!"

Vân Anh không nói thở dài đầy phiền muộn. Sống với anh lâu như vậy đến bây giờ mới phát hiện được bệnh của anh. Cô cũng là tự trách bản thân mình lắm.

Trò chuyện một lúc thì Triết Thành cũng phải quay về bệnh viện vì còn cuộc họp của khoa. Còn Vân Anh thì đi vào siêu thị mua ít đồ, muốn tẩm bổ cho anh. Nghe Triết Thành nói dựa theo biểu hiện của anh bây giờ thì bệnh cũng chỉ ở mức độ nhẹ nên chỉ cần có cách ăn uống khoa học, nghỉ ngơi hợp lí là sẽ ổn thôi. Vân Anh rất chú tâm đến tình trạng của anh, cô mua rất nhiều thứ. Chỉ đi một vòng siêu thị mà cô đã đầy một giỏ đồ.

Tầm một tiếng sau thì cô cũng về đến nhà. Tay mang rất nhiều đồ. Vừa đi bước lên bậc thềm thì đã thấy anh đang ngồi ở phòng khách chăm chăm vào máy tính

" Em về rồi đây!" - Vân Anh vui vẻ nói. Cô còn cười tươi bước vào, bỏ hết đống đồ lên bàn là ngồi xuống ghế ôm lấy anh. Nhưng Thiên Minh thì không biểu hiện bất kì cảm xúc nào cả. Anh lạnh nhạt tháo tay cô ra khỏi mình. Vân Anh có hơi hụt hẫng, không lẻ vì cô bỏ đi một chút mà anh lại giận đến vậy sao?.

" Anh. Em không cố ý trốn đâu. Tại sợ anh không đồng ý nên em mới....Mà em có việc quan trọng thật mà" - Vân Anh nhỏ giọng năn nỉ. Nhưnh đổi lại vẫn là sự im lặng từ Thiên Minh. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu được tâm ý của anh. Anh dù có nói là không cho ra ngoài nhưng nếu nó phù hợp và cần thiết thì anh nhất định sẽ đồng ý nhưng tại sao cô lại phải trốn để đi gặp một tên đàn ông khác.

" Vậy việc quan trọng của em là gì?"

" Em...em không thể nói nhưng mà..em. Em không có gì lừa dối anh đâu"

Thiên Minh không thèm nói cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, Vân Anh thấy mà trong lòng cũng buồn, cô thật sự không muốn trốn đi đâu nhưng khi nghe Triết Thành gọi để nói về căn bệnh của anh thì cô đã không màng mọi thứ mà đi gặp cậu.

" Mà...Lúc trưa em thấy anh nấu món gì cho em mà!" - Vân Anh cố tình đổi sang một đề tài khác.

" Đổ bỏ rồi, không ai ăn thì giữ lại làm gì? "

Anh nhàn nhạt nói rồi ôm cái máy tính đi lên lầu. Vân Anh đưa ánh mắt nhìn anh lại thấy hụt hẫng. Cô cũng chỉ là đi ra ngoài một tí thôi có cần khó khăn đến vậy không chứ. Tuy là trong lòng cũng buồn nhưng cô đâu thể vì chút ít cảm xúc trẻ con của mình mà đi cãi nhau một trận với anh được. Gương mặt ủ dột, thở dài một câu rồi mang đồ đem vào bếp. Nhưng khi vừa bước vào thì mùi thơm của thức ăn đã lan tỏa khắp gian phòng. Vân Anh bước lại bếp xem thử thì toàn là mấy ngón do chính tay anh nấu. Vân Anh khẽ cười một cái rồi để thực phẩm vào tủ lạnh. Chuyện này tốt hơn hết là cô vẫn nên đi nhận lỗi thôi.

Vân Anh đi lên phòng, mở cửa ra thì thấy anh đang nằm trên giường đọc sách. Cô hơi lo ngại nhưng cũng bước vào.

" Em xin lỗi nha. Anh mắng đi, đánh đi đừng có im lặng như thế!"

Thiên Minh không thèm đáp lấy một lời.

" Vậy để em tự phạt mình vậy!" - Vân Anh nói ngớ ngẫn một câu rồi quay lưng đi ra một góc quỳ xuống. Thiên Minh nhìn thấy mà cũng ngỡ ngàng. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô tự phạt bản thân mình ấy. Anh hơi bỡ ngỡ nhưng cũng giữ im lặng. Cô muốn tự phạt mình sao? Vậy thì cứ phạt, anh không ép.

Cũng đã 20 phút trôi qua. Vân Anh cứng đầu cứng cổ vẫn không đứng lên. Anh ngước nhìn thì cũng thấy đầu gối cô ửng đỏ rồi đấy.

" Đứng lên đi, mắc công người ta lại bảo tôi đi bắt nạt một đứa con nít" - Giọng anh lạnh nhạt nói nhưng Vân Anh vẫn là kiên quyết, lầm lầm lì lì quỳ ở đấy.

Vân Anh cảm thấy cũng rất mỏi ấy, rất muốn đứng lên nhưng khi nghe anh xưng bằng tôi thì trong lòng lại cảm thấy bất an.

" Muốn tự phạt thì đứng lên không cần quỳ nữa, rồi ở đấy đứng tới sáng cũng được"

Thiên Minh bề ngoài là đang lạnh nhạt nhưng trong lòng thì ruột gan đang sôi trào cả lên. Cô định quỳ đến phế chân luôn hay sao mà cứng đầu như thế. Giận thì giận nhưng nhìn cô thế anh lòng dạ nào mà chịu cho nổi. Nhưng Vân Anh đây là đang cố tình bướng bỉnh, cô không thèm nhút nhích dù chỉ một chút.

Thiên Minh không bị cô chọc tức chết thì cũng vì đau lòng mà sinh bệnh đấy. Anh bất đắc dĩ cũng bước xuống giường kéo cô đứng dậy. Anh lôi cô đến bên giường, Vân Anh ngây người ngồi trên giường đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh. Thiên Minh bỗng lại kí lên đầu cô một cái cực kì đau.

Anh thở dài rồi đi ra khỏi phòng. Vân Anh ngồi trên giường tay xoa xoa trên đầu, tay còn lại thì xoa đầu gối đang ửng đỏ.

" Đồ nhẫn tâm, quỳ muốn xĩu luôn mà còn giận, biết vậy thì không quỳ cho cực rồi, mình ngốc thật. Còn kí một cái đau chết người nữa, đồ phát xít!" - Cô khẽ mắng anh một câu. Mặt mày nhăn nhó vì đau, Vân Anh ngã người trên giường. Cầm lấy còn gấu bông mà đấm mấy phát cho hả giận.

" Đi ngủ cho lành vậy, không là lại tức chết!" - Vân Anh tự nói với bản thân rồi cuộn người trong cái chăn ấm áp. Đúng lúc này Thiên Minh mở cửa đi vào

" Chưa hỏi tội nữa mà đòi đi ngủ hả? " - Anh lớn giọng. Vân Anh nghe thấy tiếng nói của anh thì giật mình. Anh cứ như một cái bóng ma vậy, lúc ẩn lúc hiện thật khó đoán nha. Vân Anh ngồi bật dậy, thấy gương mặt anh lạnh tanh nên cũng thấy hơi bất an. Bỗng anh bước lại tháo tung tấm chăn ra.

" Em...em biết lỗi rồi!" - Vân Anh cứ tưởng đâu là sắp bị anh thanh lí nên đành xuống giọng năn nỉ, thà là tốn nước bọt cầu xin còn hơn là tốn nước mắt vì bị đòn à nha.

" Đưa chân đây!" - Giọng anh lạnh lùng nhưng không còn lớn tiếng nữa. Vân Anh chần chừ không biết anh định làm gì nữa. Thấy cô chậm chạp quá anh đành nắm lây chân của cô luôn.

" Này, này, này, anh làm gì đấy?" - Vân Anh hơi hoảng hốt mà la hét.

" Còn nháo nữa thử xem tôi có phế chân em luôn không?" - Thiên Minh rằn giọng. Còn tưởng là anh định lôi cô ra cho một trận nhưng thật ra là lấy dầu thoa hai cái đầu gối của cô.

" Tưởng anh bỏ mặc em luôn rồi chứ?"

" Định bỏ mặt rồi á, mà sợ em đi đồn rằng là tôi bắt nạt em nên giờ phải ở đây hầu hạ cho em nè không thấy sao mà còn lắm lời!"

Vân Anh bĩu môi. Rõ ràng là đang giận đấy nhưng cũng phải dằn lòng đi thoa dầu cho cô. Vân Anh nhìn anh mà khẽ cười, cái con người này đúng là trong nóng ngoài lạnh mà, rất giỏi che giấu cảm xúc đấy.

" Giờ kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Trưa nay đã đi đâu? Làm gì? Đi với ai? Nếu thành thật thì còn được khoan hồng, còn lừa dối thì tự bản thân em biết rồi đấy!"

" Cái này là anh nói đó nha. Em nói ra chắc chắn anh sẽ phải tự mình phạt bản thân rồi đấy!"

" Nói xem nào "

" Vậy người nào bị bệnh lâu nay mà giấu em? Hở van tim. Nghiêm trọng đến vậy mà còn giấu được, anh nghĩ ai mới đáng bị phạt đây?"

Thiên Minh đơ ra mấy giây. Còn nhóc này sao lại biết chứ? Ngay cả Trung Khánh và Hạ Trâm anh cũng chưa từng kể qua thì sao cô có thể biết được.

" Sao em biết?"

" Chỉ tình cờ thôi. Nếu em không biết thì anh còn định giấu đến bao giờ? "

" Không muốn nói cho em biết chỉ vì không muốn em như thế này. Dù sao thì cũng chẳng nguy hại gì, chỉ cần chú ý là sẽ không sao. Em đừng nghiêm trọng hóa vấn đề!"

" Không nghiêm trọng? Chỉ có một mình anh mới thấy không nghiêm trọng thôi."

" Vì chuyện này mà em tìm đến Triết Thành?"

" Không lẽ đi tìm anh? Không nhờ anh ấy thì em sao có thể biết được bệnh tình của anh. Mà anh cũng giỏi giấu thật đấy. Nói xem có đáng phạt không?"

" Tùy em thôi. Muốn mắng cũng được, muốn đánh thì cho em đánh luôn được chưa?"

" Bỏ đi. Coi như em chưa hỏi gì. Đánh anh em đánh không nổi đâu, không khéo lại bị anh trả thù tới đó chỉ tội nghiệp cho em thôi"

Thiên Minh cười nhẹ, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô. Anh không ngờ cô lại lo cho anh đến thế đấy. Cũng vừa vui vừa giận, cái con nhóc này không bao giờ biết lo cho bản thân cứ biết lo cho người khác thì sau này ắt sẽ rất thiệt thòi.

" Bảo Bảo của anh lớn rồi! Biết suy nghĩ rồi!" - Anh vừa xoa đầu cô vừa thích thú nói.

" Em là bạn gái của anh chứ không phải là con gái của anh đâu, đừng cứ suốt ngày xem em là con nít!"

Vừa dứt lời thì đã bị anh đẩy vật ngã ra giường. Vân Anh trố mắt nhìn anh. Tư thế này là sao đây?

" Không là con gái thì là bạn gái. Vậy thì bây giờ em có nên thực hiện nghĩa vụ của người bạn gái không nhỉ? Anh vì giận chuyện em bỏ đi bị tổn thương tinh thần rất nhiều ấy, em nghĩ có nên bù đắp cho anh không? Hửm?" - Giọng anh nhẹ tênh, gương mặt nhuốm màu tà mị nhưng lại rất cuốn hút. Đôi mắt đen láy sâu thẳm đang nhìn cô, đôi bàn tay thì dần dần lướt nhẹ trên gương mặt của cô.

" Nhưng....giờ...giờ này là buổi...buổi chiều cơ mà?" - Vân Anh e thẹn nói nhỏ, gương mặt thì đỏ cả lên vì xấu hổ. Tuy đã là người của anh nhưng đối với mấy chuyện này thì thật sự Vân Anh vẫn còn rất ngại ngùng ấy.

" Anh không kén thời gian đâu!"