Vân Anh cũng khá mệt mỏi nên không lâu sau cũng đã thϊếp đi. Còn Thiên Minh thì ngồi ở sofa xem tiếp tài liệu. Cuộc sống của anh cũng chẳng có gì ngoài công việc, ngày làm đêm làm cũng chẳng biết khi nào mới có thể buông bot mà sống theo ý thích của bản thân nhưng chỉ cần có cô ở bên thì anh sẽ càng có thêm động lực. Cô gái nhỏ trước mắt anh không chỉ đơn giản là bạn gái mà chính là người quan trọng và anh quan tâm nhất, anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để cô được vui vẻ hạnh phúc.
Thiên Minh cũng mệt nên cũng đành dựa người vào sofa mà nghỉ một chút. Thế là bệnh nhân thì nằm sofa còn thân nhân thì nằm trên giường.
Một lúc sau thì cả hai đều thϊếp đi, căn phòng bỗng yên tĩnh hơn bao giờ hết. Lúc này Thái Phương cũng vào thăm anh nhưng nào ngờ vừa mở cửa ra thì thấy anh đang nằm trên sofa, ngó sang bên cạnh thì thấy Vân Anh đang nằm trên giường.
" Này! Thiên Minh" - Thái Phương bước lại lay gọi anh dậy. Thiên Minh bị làm giật mình cho tỉnh giấc. " Thế này là sao đây?"
Thiên Minh day day trán một lúc thì mới ngước nhìn trả lời cậu. " Thì như cậu thấy rồi đấy! Tôi khỏe hơn rồi mấy cậu đừng làm quá như thế"
" Khỏe? Ba ngày thì hết hai ngày là sốt, đang làm việc thì ngất xỉu, đấy là khỏe của cậu đấy à?" - Thái Phương bất bình lên tiếng. Thiên Minh cũng chẳng thể nói gì hơn vù cậu nói quá đúng rồi còn đâu. Bệnh lần trước chưa khỏi cộng thêm việc đau buồn lần này nên bản thân anh không suy nhược mới là lạ.
Đúng lúc này Vân Anh cũng chợt tỉnh dậy. Cô mở mắt ra thì đã thấy hai thanh niên chuẩn soái ca đang ở trong phòng, nhưng hình như bầu không khí không ổn lắm nha. Thiên Minh liếc xéo cậu một cái rồi đứng dậy bước sang chổ của cô. Anh ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt còn ngáy ngủ của cô mà khẽ cười. Anh đưa tay sờ gương mặt của cô thì cảm nhận được cô đang rất nóng.
" Em sốt rồi đây này. Thật là.." - Đôi mày anh nhíu lại thể hiện sự không hài lòng. Còn Vân Anh thì chỉ cúi mặt. Thái Phương đứng kế bên cũng chỉ biết thở dài, cậu không ngờ trên đời này lại có người lụy tình như anh. Rõ ràng là mới sốt tối qua, sáng lại ngất xỉu nhưng bây giờ lại ngồi đây lo cho bạn gái đến bản thân cũng chẳng màn, cậu đây là hết lời để khuyên bảo.
" Tôi đi gọi bác sĩ cho hai người" - Cậu thở dài một hơi rồi quay người đi nhưng vừa ra tới cửa thì đã thấy vị bác sĩ soái ca Trung Khánh của chúng ta.
" Ai cần bác sĩ, có tôi đây" - Cậu hí hửng cùng nụ cười rạng rỡ đi vào.
" Đấy đấy bác sĩ đến rồi đấy! Cậu mau khám sức khỏe cũng tiện khám luôn não hai người bọn họ coi có vấn đề gì không?" - Thái Phương bất mãn bước qua sofa ngồi.
Thiên Minh và Vân Anh lại ngồi cười. Cũng thật là tội cho hai thanh niên này.
" Hay là cho Vân Anh ở lại đây luôn đi, tiện theo dõi sức khỏe" - Thiên Minh đưa ra ý kiến.
" Em không thích ở đây, ngột ngạt chết đi được, nói chung là không được. Em uống thuốc là khỏi ngay thôi" - Vân Anh phản bác.
" Em đang bị cảm đó, dám cãi anh là coi chừng"
" Chẳng phải lúc trước anh cũng trốn viện về đó sao? Dựa vào đâu mà cấm em" - Vân Anh bĩu môi kháng nghị.
" Vân Anh nói đúng đấy, cậu lớn là phải làm gương đấy" - Thái Phương lên tiếng trêu ghẹo anh, nở nụ cười thích thú.
" Anh...anh là vì công việc, vì công ty. Còn em là vì những chuyện tầm phào, hai cái này không giống nhau đâu" - Thiên Minh nhanh chóng bác bỏ.
" Cả hai đều ở lại theo dõi hết cho tôi, không ai được về hết. Kể cả cậu luôn đấy Thiên Minh, còn dám trốn về nữa là không còn bạn bè gì nữa hết"
" Không là bạn bè nhưng cậu vẫn là em rể tôi."
" Cậu...." - Trung Khánh không thể nói gì hơn vì anh nói đúng quá rồi còn đâu. Cậu đành thở dài một hơi. " Tôi thua hai người, tôi đi sắp xếp phòng bệnh đây. Khỏi cần nhắc cho hai người ở phòng đôi, số tôi đúng là khổ" - Cậu than thờ rồi đi ra ngoài. Thiên Minh nhìn theo cậu cũng chỉ biết cười. Đúng là thằng bạn thân đã khổ vì anh nhiều rồi.
......................
Hai ngày trôi qua, Vân Anh cùng Thiên Minh ở lại bệnh viện để theo dõi sức khỏe. Anh thì không đáng lo chỉ có cô là căn bệnh dạ dày lại tái phát. Đêm hôm trước còn ôm bụng đau quằn quại làm Thiên Minh sốt sắn luôn cả đêm. Vì do buồn bã không ăn không uống nên bệnh tình của cô mới nặng thêm. Nghe bác sĩ phân tích bệnh tình của bản thân trong lòng của Vân Anh cũng đã tự hiểu được số phận của thân khi sắp phải ăn roi.
Cả ngày hôm ấy Thiên Minh luôn khó khăn với cô. Mắng tới mắng lui khiến Vân Anh cũng chỉ biết cúi mặt. Đến chiều, cả hai cùng xuất viện về nhà. Cứ ngỡ là bình yên nhưng nào ngờ là ngay đêm hôm ấy lại bị anh lôi ra hỏi tội. Từ chuyện nghỉ học, dầm mưa rồi bỏ bữa. Thiên Minh lần này là rất giận nha, nhất quyết phải dạy dỗ cô ra trò. Anh bắt cô nằm sấp trên giường như đứa con nít rồi hát bài ca con cá dài đến vô tận cho cô nghe, trên tay còn cầm cây thước gỗ lấy uy. Nhưng nào ngờ Vân Anh lại úp mặt xuống gối mà ngủ mất tiêu, đúng là làm anh tức chết mà.
Thiên Minh rất chi là bực bội, cầm cây thước quất xuống một roi làm Vân Anh giật mình.
" Đau mà" - Vân Anh giọng mè nheo, nói là đánh cho sợ chứ anh là như đang khều nhẹ vậy, cũng chẳng đau bằng khi bị tiêm thuốc vậy mà cô lại lăn qua lăn lại làm trật làm thượng.
" Nằm im không? Muốn ăn roi nữa hả? Bao nhiêu tội chưa đủ sao mà còn bướng? Có muốn anh trả em về cho ba em để ăn cháo mây không?" - Thiên Minh rằn giọng. Vân Anh cảm thấy trong lời nói của anh có pha chút tức giận nên không nháo nữa đành nằm im vậy. Vân Anh đây còn sợ anh giảng đạo hơn là bị ăn roi đấy vì cô biết Thiên Minh không bao giờ dám đánh cô đến đi không nổi như anh nói đâu. Nhưng khi mà lên giọng giáo huấn thì là nói tới thiên thu luôn đấy.
" Muốn đánh thì đánh lẹ để em còn đi ngủ, mai còn đi học nữa kìa" - Vân Anh nằm sấp trên giường mà ngáp ngắn ngáp dài. Thiên Minh đúng là bị cô chọc giận đến đỏ cả mặt. Xem đấy, đang phân tích cái đúng cái sai cho cô nghe mà cô lại ngủ, đang xử phạt mà lại xem như trò đùa.
" Muốn ăn đòn lắm phải không? Được, tôi chiều em." - Thiên Minh lớn giọng nói, Vân Anh nghe mà cũng hơi hoảng. Cô ngồi bật dậy nhìn anh, nhưng khi thấy ánh mắt tức giận của anh thì Vân Anh mới biết là cô đã lỡ lời mà chuốc họa vào thân rồi.
" Anh..." - Cô khẽ gọi.
" Anh em cái gì? Nằm xuống. " - Anh lớn giọng quát khiến Vân anh thấy có chút tủi thân nha. Thường bữa khi cô gọi một tiếng " Anh" tình cảm như vậy thì Thiên Minh chắc chắn sẽ ôm cô vào lòng nhưng hôm nay lại khác nha đúng là khiến Vân Anh có chút sợ. Cô nằm xuống như lúc đầu nhưng chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị anh vung roi mà đánh rồi. Thiên Minh đây là đang rất tức giận nên mới xuống tay như thế. Anh đánh xuống ba roi mà cứ như ba nhát dao đâm vào lòng anh vậy. Thiên Minh không nói gì quăng cây thước xuống sàn rồi leo lên giường nằm yên vị một chỗ không thèm nói với cô một lời. Anh quay mặt với cô, còn chắn cái gối giữa hai người. Vân Anh nhìn thế thì cũng biết anh giận sao rồi, cô ngồi dậy, tay còn xoa xoa cái mông mới ăn đau nhưng ánh mắt vẫn là đang nhìn anh. Vân Anh nhích người lại, lấy cái gối qua chỗ khác lay gọi anh dậy.
" Minh. Em sai rồi. " - Cô nhỏ giọng năn nỉ.
" Em bảo tôi đánh mà. Đánh rồi đấy, giờ em đi ngủ đi" - Anh lạnh giọng nói, không thèm nhìn cô dù chỉ một giây. Lần này là anh giận thật rồi. Lúc nãy xuống tay cô đâu biết anh đau lòng ra sao. Còn bảo "đánh thì đánh lẹ đi" , cô nói vậy chẳng khác nào là đang ám chỉ anh là kẻ hồ đồ không phân rõ trắng đen mà lúc nào cũng lôi cô ra đánh. Thiên Minh là đang tự trách bản thân mình, biết vậy lúc nãy anh tự đánh mình còn hơn để bây giờ khỏi phải đau lòng.
" Em sai rồi mà. Em chỉ là đùa với anh thôi mà. Thầy, thầy Hải đại nhân, Vân Anh sai rồi" - Cô cố tình gọi anh bằng thầy để được anh đáp trả vì cô nghĩ khi gọi bằng thầy sẽ có tình cảm hơn nhưng cô đã lầm. Thiên Minh vẫn không nhúc nhích, nằm im như đang ngủ say. Đấy đấy, bảo thương mà đánh rồi mắng rồi cũng chẳng an ủi một câu. Vân Anh không thèm nói nữa, cô tắt đèn rồi cũng nằm xuống ngủ, tay ôm con gấu bông, đó là con gấu bông mà anh đã thắng trong trò chơi bắn súng vào ngày sinh nhật của cô năm trước. Mỗi lần cô ôm nó đều sẽ nghĩ đến anh, như anh đang ở bên cạnh nhưng giờ này lại cảm thấy tủi thân, uất ức vô cùng.
Vân Anh nằm ôm con gấu bông rồi bỗng lại sụt sùi nước mắt. Cô không thấy đau mà thấy tủi thân vì anh đã làm lơ cô. Lúc trước giận cỡ nào thì mắng xong phạt xong cũng đều sẽ giải thích cho cô, an ủi cô các thứ nhưng hôm nay lại bỏ mặc. Thiên Minh nằm kế bên nghe thấy tiếng thút thít của cô mà ngạc nhiên. Anh quay người lại nhìn, ghấy đôi vai nhỏ của cô run run mà lại mềm lòng. Thường ngày cô cứng đầu lắm cơ mà nhưng sao hôm nay lại mít ướt thế kia chứ. Không lẽ bị đáng đau mà khóc?. Thiên Minh ¹lúc này mới nhớ lại do lúc nãy hơi giận mà không kiểm soát lực. cũng chẳng biết cô có sao không nữa.
Anh nhích người lại phía cô, kéo cô quay người lại nhìn anh. Thiên Minh thấy hai hàng nước mắt của cô mà cũng thấy đau lòng, anh vội lau đi rồi nhẹ nhàng hỏi.
" Đau hả?"
Vân Anh lắc đầu.
" Vậy sợ anh giận hả?"
Cô lúc này mới gật đầu, thấy bộ dạng của cô mà anh cũng thấy có lỗi. Thiên Minh đúng là giận cô nhưng cũng rất là lo đó nha. Tuy làm anh giận nhưng cô cũng chính là người xoa dịu ngọn lửa trong lòng anh.
" Ngoan. Nín, không giận nữa" - Anh nhẹ giọng nói. Nghe mà sao giống dỗ ngọt con nít quá nhỉ? Mà cũng đúng thôi, tên gọi của cô là Tiểu quỷ và Bảo Bảo thì sao mà lớn được. Thiên Minh nằm xuống bên cạnh cô, để đầu của cô đặt trên cánh tay của mình rồi ôm vào lòng. Vân Anh không khóc nhưng vẫn còn tiếng nấc.
" Đau lắm hả? Xin lỗi, anh mạnh tay rồi. Để anh đi lấy dầu thoa cho nha" - Đến cuối cùng thì anh vẫn là người phải xin lỗi cô thà là mất uy nghiêm một chút còn hơn là để tiểu bảo bối của anh đau lòng nha.
" Không để anh thoa dầu đâu. Ngại chết" - Vân Anh khẽ nói. Cô bây giờ cũng đã 18 tuổi rồi còn để bị nằm sấp ăn đòn người phạt lại là bạn trai rồi còn để thoa dầu giúp cho, để cho người ngoài biết thì chắc cô độn thổ luôn quá.
" Có gì của em mà anh chưa thấy, còn ở đó mà ngại. "
Anh không ngại nhưng mà cô biết ngại đấy. Người ta dù sao cũng là thiếu nữ đó nha nhưng nói cho cùng thì cũng là một tiểu Bảo Bảo của anh thôi. Tuy ngại nhưng thấy được anh quan tâm như thế thì cũng hạnh phúc lắm. Tuy anh là người nóng tính, gia trưởng thật nhưng chưa bao giờ xử oan cho cô cả, chỉ trách tại tính cách của cô quá ương bướng thôi.
Thiên Minh xoa đầu cô rồi ngồi dậy đi xuống nhà lấy dầu. Nhưng do lúc nãy có cuộc điện thoại nên khi anh quay trở lại phòng thì cô đã ngủ mất tiêu rồi. Anh nhìn bộ dạng của cô mà khẽ cười.
" Đúng là đồ còn nít không hơn không kém"