Edit: Vũ Quân
Trải qua lần ném cốc vào trán lần trước mẹ của Quan Như an phận hơn nhiều, nhưng bây giờ bà ta không nhốt mình trong phòng cả ngày nữa mà thường xuyên đi ra ngoài, Quan Như cũng không để ý, cô không thể hạn chế tự do thân thể của bà ta, hơn nữa cô cũng không muốn quản.
Nhưng hôm nay không giống như vậy, mẹ Quan Như thế mà lại đưa người khác về nhà, là một người đàn ông trung niên cô chưa gặp bao giờ.
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía cô, như đang đánh giá cái gì đó, làm cô theo bản năng cảm thấy không thoải mái.
"Tôi nói ông nghe này lão Trần, con gái tôi nấu cơm rất ngon, hôm nay dù thế nào ông cũng phải ở lại ăn cơm."
Quan Như nhìn thoáng qua thức ăn đang cầm trên tay: "Con chỉ mua thức ăn cho hai người thôi."
Trên mặt mẹ Quan Như xuất hiện sự xấu hổ trong chớp mắt: "Con nói chuyện kiểu gì vậy?"
Bà bước lên vài bước, nhét tiền vào tay Quan Như: "Nấu cơm xong thì tự ra ngoài ăn."
Quan Như cảm thấy buồn cười.
Lần trước bà ta ném cô, cô đã không còn hy vọng xa vời vào tình cảm mẹ con gì nữa, nhưng bây giờ là sao đây? Cô là bảo mẫu à? Còn phải nấu cơm cho bà và người đàn ông khác? Cô lại còn không được ăn cơm?
Người đàn ông kia thấy hai mẹ con giằng co, lộ ra một nụ cười dầu mỡ: "Cái này làm sao mà được? Tôi chỉ đến đây ngồi một lát thôi, sau đó sẽ về nhà nấu cơm."
Hắn nhìn về phía Quan Như, nụ cười trên mặt càng thêm buồn nôn: "Đừng nghe mẹ cháu nói."
Hắn nói xong, liền duỗi tay tới kéo cô.
Quan Như lui về sau một bước.
"Trở về? Còn trở về làm gì? Không phải đã nói rồi mà, nhà ông xa như vậy, đêm nay cứ ở lại đây đi."
Quan Như cho rằng mình bị ảo giác.
Bà vừa nói cái gì? Bà muốn giữ một người đàn ông xa lạ, hiển nhiên không có ý tốt ở lại qua đêm?
Có phải mấy năm trước đầu bà bị người chồng cặn bã kia đánh hỏng rồi không?
Quan Như tức giận bật cười, lui về sau hai bước, nhẹ buông tay, tất cả đồ ăn đều rơi trên mặt đất, cô không nói một lời đã quay đầu đi.
Có lẽ đã trải qua quá nhiều việc vớ vẩn, sau khi cô ra ngoài, gió đêm thổi tới cô rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Cô không mang theo đồ để tắm và đồng phục...
Nhà cô có hai phòng, bà sẽ không để người đàn ông ghê tởm kia ngủ ở phòng cô chứ?
Nghĩ như vậy Quan Như cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cô nghĩ đến "phí bồi thường" của hội sở lần trước.
Thôi, dù sao cô cũng không có quần áo gì, đồng phục và áo ngủ đành mua mới, đêm nay đến một khách sạn gần đây chắp vá qua một đêm vậy.
Chẳng sợ khách sạn nhỏ không sạch sẽ, dù sao cũng thoải mái hơn nơi gọi là "nhà" kia, cũng sẽ không có người đàn ông dầu mỡ, ghê tởm.
Lúc cô về nhà lại đi ra chợ mua thức ăn nên bây giờ trời đã sẩm tối, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt nơi chân trời cùng những đám mây bị nhuốm một màu rực rỡ.
Bíp...
Tiếng còi xe ô tô vang lên phía sau cô. Quan Như cho rằng mình chắn đường người ta cho nên cô nhích về bên cạnh một chút.
Bíp...
Lại một tiếng nữa.
Cô quay đầu nhìn lại.
Một chiếc xe hơi màu trắng thong thả đi theo sau cô, khi cô quay đầu lại chiếc xe dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn ngồi trước ghế lái.
Giọng nói của người đàn ông trước sau vẫn nhẹ nhàng như vậy: "Quan Như, đã muộn thế này rồi em còn ở bên ngoài làm gì?"
Quan Như theo bản năng lắc đầu: "Không có gì, em... Em đang định về nhà."
"Về nhà?" Chu Ký Viễn kéo dài giọng, phát ra âm thanh nghi vấn:
"Nhà em không phải ở hướng ngược lại à? "
Anh còn nhớ rõ lần trước đến dưới nhà đón cô.
Cô gái nhỏ lẻ loi đứng ở trên lối đi bộ không người có vẻ lẻ loi, trong cơn gió đêm hơi lạnh, gió thổi qua làn váy cũng theo đó bay bay, bắp đùi trắng nõn như ẩn như hiện.
Quan Như còn muốn nói gì đó, Chu Ký Viễn đã đánh gãy cô: "Lên xe."
Âm thanh của anh rất nhu hòa, nhưng hai chữ này lại mang theo ý mệnh lệnh, chờ sau khi Quan Như phản ứng lại cô đã ngồi lên ghế phụ.
Chu Ký Viễn không vội vàng khởi động xe.
Nơi này ít xe, không phải chủ quan nhưng tùy tiện dừng xe cũng không có việc gì.
Anh nghiêng đầu, nhìn cô gái nhỏ còn đang sững sờ, nhướng mày: "Còn muốn tôi giúp em hửm?"
"A?" Quan Như hơi mở to hai mắt, khó hiểu nhìn anh.
Chu Ký Viễn đối diện với tầm mắt đen trắng rõ ràng của cô, anh thu mắt lại, cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Động tác của anh rất nhanh, gần như không cho Quan Như thời gian phản ứng, nhưng mùi hương nhàn nhạt lạnh lẽo trên người anh thật lâu không tan, quanh quẩn nơi chóp mũi cô, Quan Như theo bản năng ngừng thở.
Xe khởi động, chậm rãi đi về phía trước:
"Thầy ơi... Chúng ta đi đâu vậy?"
Chu Ký Viễn nhẹ a một tiếng, nhàn nhạt liếc cô một cái: "Đem em đi bán."
"Nói đi, sao lại thế này? Đã trễ rồi mà em còn không về nhà? Hay là em đang hẹn hò cùng bạn trai?"
Lớp trưởng nhỏ của anh đúng là được hoan nghênh, thường xuyên có nam sinh đến tìm cô, hỏi chuyện, thảo luận đề mục, lý do gì cũng có.
Chậc!
"Không, không có bạn trai." Quan Như nói mấy câu liền đem sự tình hôm nay đại khái nói một chút.
Đương nhiên cô không có khả năng hoàn toàn nói thật.
Cô chỉ nói trong nhà cô có khách, cô lại không thích người khách kia cho nên đi ra ngoài, định đến khách sạn ngủ một đêm.
Cũng không biết Chu Ký Viễn có tin hay không dù sao lấy đạo hạnh của mình thì cô cũng không nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Chu Ký Viễn nghe xong chỉ ừ một tiếng, Quan Như đành phải lại hỏi một lần nữa: "Thầy ơi, chúng ta đi đâu vậy?"
"Em có nhớ lần trước em phát sốt, lúc tỉnh lại ở chỗ nào không?"
Quan Như không biết vì sao anh lại nhắc tới chuyện này. Đương nhiên là cô nhớ rõ, từ khi ba cô dính vào bài bạc cô không còn được ở nơi nào tốt như vậy nữa.
Vì thế tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu: "Em nhớ rõ."
Chu Ký Viễn cong môi: "Em cảm thấy nơi đó thế nào?"
Quan Như khó hiểu chớp chớp mắt, thành thật nói: "Khá tốt ạ."
"Ừ, vậy ở chỗ đó." Không đợi cô từ chối, Chu Ký Viễn tiếp tục nói: "Em không muốn nói thật tôi cũng không ép em, nếu tôi không biết thì thôi nhưng nếu bị tôi gặp phải, làm thầy giáo của em lại còn là một giáo viên chủ nhiệm tôi không thể để em ở trong một khách sạn nhỏ ven đường không an toàn được."
"Nhưng mà... "
"Không có nhưng mà, em có thể ở tạm vài ngày, còn đủ tiền chứ? Hãy thuê một căn phòng nhỏ an toàn ở gần trường học, thuê được rồi thì dọn qua là được."
Ngón tay Chu Ký Viễn gõ hai cái giọng nói không hề để ý: "Nếu em còn băn khoăn thì giúp tôi quét tước dọn vệ sinh mấy ngày, tạm thời em có thể ở lại vài ngày xem tiền thuê nhà nữa, thế nào?"
Quan Như thật cẩn thận liếc mắt anh một cái.
Cái gì thế nào? Tuy rằng là lời thương lượng nhưng giọng điệu của anh rõ ràng là không cho phép cô từ chối.
"Được ạ."
Chu Ký Viễn thấy tiểu cô nương rũ đầu, trong ngoan ngoãn mang theo nghẹn khuất, anh cảm thấy buồn cười:
"Sao hả, như thế ủy khuất em à?"
Quan Như lắc đầu.
Ủy khuất gì chứ, trước sau gì anh cũng đều nghĩ kĩ giúp cô rồi, cô chỉ là có chút buồn bực, còn... Có chút vui vẻ.
Tuy rằng giữa trưa anh mới nói những lời khiến cô chua xót khổ sở nhưng lúc này cô vẫn khó tránh khỏi có chút sung sướиɠ, cảm giác ghê tởm khi vừa ở nhà kia lập tức biến mất.
"Em cảm ơn thầy."
Cô nói xong liền cảm giác trên đỉnh đầu được xoa nhẹ.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô nghe thấy bên cạnh có một tiếng thở dài thật nhẹ, mang theo một phần dung túng.
Mặc kệ có phải hay không, cô cảm thấy trên mặt có chút nóng, cũng... Cũng không biết vì sao nữa.