- Giúp anh. - Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy do dự của cô, anh lại mở miệng, lôi cô đến gần.
- Thật không chịu nổi anh. . . . . . – Cả khuôn mặt trắng của cô nhuộm màu đỏ tươi, bàn tay run rẩy giúp anh cởϊ qυầи xi-líp xuống, móc cục sắt nóng đang kiên cường ra.
Thật may là cửa sổ của xe màu đen nên bên ngoài sẽ không nhìn thấy cảnh xuân bên trong, nếu không bị người ta nhìn thấy hình ảnh da^ʍ lãng này, mặc kệ Thái Bình Dương có đóng dầu chồng hay không, cô nhảy xuống biển cũng không rửa sạch hiểu lầm.
Vật phái nam đỏ ngầu bị lòng bàn tay mềm mại của cô nhốt chặt, bắt đầu ma sát từ phía dưới lên, khiến cho thiết bổng càng cường tráng hơn, trên đầu vật nam từ từ tiết ra ít dịch màu trắng đυ.c trên sắc hồng, giống như một đám lửa chuẩn bị bùng nổ.
Nhịp tim của cô càng tăng lên, ánh mắt ngượng ngùng khẽ nâng, nhìn thấy gương mặt anh tuấn đầy thỏa mãn của anh mà ửng hồng, phía dưới nổi lên trận nóng bỏng, môi mỏng bật ra tiếng rên khô rát đầy khiêu gợi, giống như cây đàn vi-ô-lông-xen bị tiếng nhạc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đánh trúng tiếng lòng cô.
Thấy anh hơi híp mắt, cằm ngửa lên, vẻ mặt như say, cô giống như bị ma lực dẫn dắt, từ từ cúi đầu, ngậm thiết bổng to lớn vào trong miệng, dùng nhiệt độ ấm áp trong khoang miệng xoa xoa vật phái nam.
- A. . . . . . - Tề Trọng Khải phát ra tiếng thở gấp, bàn tay lau mồ hôi trên mặt cô, vuốt ve qua lại, không tiếng động thúc giục cô ngậm chặt hơn vật tượng trưng phái nam của anh.
Cái miệng nhỏ như tấm vải nhung mềm mại ôm trọn vẹn thiết bổng, cũng một nhiệt độ ấm áp như động tư mật, khi cô đưa cái lưỡi trơn tru liếʍ láp, uốn lượn quanh cái rảnh nhỏ trên đầu khối đỏ, toàn thân anh chấn động, thiếu chút nữa liền ra trước thời hạn.
Phát hiện là anh cố gắng kiềm chế nên cô thả ra, Ngải Điềm ảo não cực kỳ, tiếp tục như vậy không biết bao giờ mới rồi.
Thế là, cô bắt đầu dùng sức hút lấy, còn có hai tay phụ trợ, nhốt chặt vật nam cứng rắn bên trong, không ngừng tăng nhanh tốc độ ma sát, cái lưỡi nhuần nhuyễn cũng bôi trơn mỗi tất da thịt của vật phái nam, còn cố ý dừng lại trên lỗ đinh nhỏ, dùng lưỡi cắn nhẹ và ép chặt, còn lấy đầu lưỡi chọt quanh mấy cái.
Anh bị bức đến đường cùng, bụng dưới trở nên cứng rắn, bàn tay không tự chủ được dùng sức đè cổ cô cho vật nam của mình vào trọn bên trong, đẩy nhẹ mấy cái, dốc toàn bộ sức lực lên để hít thở, giống như gầm thét.
Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra khỏi lỗ đinh, cô co hai má lại, dùng sức hút vào, anh thở gấp một tiếng đầy nặng nề, không thể tiếp tục ức chế, cuối cùng cũng bắn nhanh ra ngoài.
Cô bị nghẹn nên ho mãnh liệt, cái miệng bủn rủn từ từ hả ra, hai tay vỗ lung tung vào ngực anh.
- Khốn kiếp. . . . . . Mỗi lần đều cố ý xuất vào trong miệng em.
Tề Trọng Khải lấy khăn giấy ra giúp cô lau những dịch trắng đang trào ra ở khóe miệng, yêu thương vỗ cái lưng nhỏ của cô.
- Ai dạy cái miệng của em khả ái và mê hoặc như thế, mỗi lần anh đều tự nhắc nhở mình phải rút ra, nhưng nhịn không được.
- Đàn ông xấu xa - Cô xấu hổ nũng nịu liếc anh một cái, thay anh đem quần áo xốc xếch sửa sang lại, tức giận nói: - Hiện tại có thể chuyên tâm lái xe rồi chứ?
- Yên tâm, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà. - Anh lộ ra nụ cười xấu xa đầy mê người, cố gắng chỉnh đốn lại quần áo, rồi quay lại vị trí lái xe, cũng không quên đặt một nụ hôn lên môi cô rồi thì thầm vào tai cô vài câu chọc ghẹo.
- Ghét. . . . . . Sắc lang cút ngay đi! - Ngải Điềm bị lời nói bên tai khiến cho cả thân nóng lên, hai tay vô lực đẩy anh ra.
Tề Trọng Khải ôm cô cười lớn, hình ảnh vui vẻ này từ khi sống bên cạnh cô chưa bao giờ gián đoạn.
- Chào buổi sáng, mọi người.
Ngải Điềm lấy nụ cười che giấu thấp thỏm trong lòng, đi vào lầu chín – phòng PR của tập đoàn "Nguyệt Hoa", ngồi vào chỗ ngồi dành riêng cho mình, dọc theo đường đi cũng không quên nói lời chào hỏi với đồng nghiệp, thành lập hình tượng hòa đồng và thân thiện.
Nhưng hiển nhiên cô đã đoán sai tình thế, rốt cuộc là công ty lớn chuyên về ẩm thực, có thể thuận lợi thông qua kỳ thi viết để tiến vào kỳ thi phỏng vấn trực tiếp của Tập đoàn "Nguyệt Hoa", cho dù là nhân viên bộ phận PR nhỏ nhoi, cũng là Ngọa Hổ Tàng Long. Nếu là nhân tài, tự nhiên cũng chứa ngạo khí, giọng nói dịu dàng đầy thành ý của cô cũng bị mọi người tự động xem như không nghe thấy. Cô có chút túng quẩn, vội vàng đè thấp đầu, mau chóng chuẩn bị để vào phỏng vấn.
Lại nói phỏng vấn cũng kỳ quái, ngày phỏng vấn tình hình thật ra thì không lý tưởng cho lắm, nữ chủ quản đối với kinh nghiệm của cô không mấy hài lòng, trong miệng hình như còn nói mấy câu oán trách nhân viên sàng lọc không kỹ.
Phỏng vấn kết thúc đã là rất muộn, cô mang mặt như đưa đám về nhà, rồi vùi mặt vào chăn khóc suốt. Zack đi ra từ phòng tắm, đầu nghĩ đến trận chiến kịch liệt và triền miên, lập tức bị những giọt nước mắt của cô làm cho chấn động đến cơ thể “mềm nhũn” ra.
- Ngải Tiểu Điềm, anh không có hứng thú với nữ quỷ trên giường, em có biết cách khắc chế cảm xúc của mình được hay không? - Ngay lúc đó, Tề Trọng Khải ngồi xuống mép giường, nhìn một cái đầu đang khóc thúc thít, nghĩ kéo chăn ra sẽ gắt gao bắt lấy cô.
- Ồ ồ ồ. . . . . . Em không có hy vọng. . . . . . Em quá vô dụng. . . . . .
- Phỏng vấn không được thông qua?
- Người chủ trì buổi phỏng vấn nói sẽ thông báo tiếp. . . . . . ngu ngốc cũng biết đây chẳng qua là cách nói tránh. . . . . . ồ ồ. . . . . .
- Em thật sự muốn vào tập đoàn Nguyệt Hoa làm việc?
- Phúc lợi tốt, ngày nghỉ cuối năm cũng ổn. . . . . . Ai không muốn đi vào công ty lớn làm việc? . . . . . Ồ ồ ồ . . . . .
- Đừng khóc, anh đảm bảo em sẽ thuận lợi đi vào tập đoàn “Nguyệt Hoa” làm việc. - Tề Trọng Khải mạnh mẽ vén mền lên, đem gương mặt của cô gái nhỏ đã khóc sưng vù ra ngoài, ôm vào ngực mình.
- Ồ ồ ồ. . . . . . Không cần an ủi em. . . . . . Em biết ngay là như thế mà. . . . . . Ồ ồ ồ. . . . . . Em hận nhất chính là cái người đã cho em qua cửa thứ nhất . . . . . Hôm nay lại để người chủ nhiệm vòng phỏng vấn xem thường. . . . . . Ồ ồ ồ. . . . . . Không tốt nghiệp trường danh tiếng thì thế nào. . . . . . Ồ ồ ồ. . . . . .
- Ngải Tiểu Điềm, em đủ rồi, cho anh nghĩ xem đã. – Anh véo nhẹ lên cái má của cô, quát lên, không cho phép cô lại khóc.
- Ồ ồ ồ. . . . . . Vẫn là anh tốt nhất. . . . . . - Cô an ủi mình – Em chẳng cần cái người tổng giám đốc công ty lớn làm bạn trai, mỗi ngày phải gánh vác tâm tình lo lắng vì không xứng đáng với anh ta, vậy thì anh vẫn là tốt nhất. . . . . . Sẽ không cho em áp lực.
Tề Trọng Khải nghe mà dở khóc dở cười, chưa có cô gái nào lại như cô gái này, tự nhiên chịu uất ức đến trình độ này, điều kiện về người bạn trai mơ ước của thấp hơn người khác, có phải nên nói là không có chút chí khí nào không?
Nói cũng kỳ quái, đêm đó Ngải Điềm ôm Tề Trọng Khải khóc đến gió phong lạnh, trời chuyển cơn mưa nhỏ; khóc đến Tề Trọng Khải tưởng rằng cô đang khóc cho đám tang một xử nữ nào đó. Thế mà sáng sớm hôm sau, cô lại nhận được tin nhắn của nhân viên nói cô chuẩn bị một chút sáng thứ hai sẽ đi làm.
Ngải Điềm quả thật vui mừng ngây người, cuối tuần liền kéo Tề Trọng Khải ra tiệm ăn một bữa lớn, còn phô bày sự giàu sang của mình, mua tặng anh một cái cà vạt, mặc dù cái cà vạt kia về sau lại không may mắn trở thành đồ chơi tìиɧ ɖu͙©. . . . . . Khụ khụ, cũng coi như là điều tốt, tóm lại, cô có thể dùng mỹ từ vui mừng để hình dung, chỉ kém không có leo lên lầu hô to Thế giới tuyệt vời.