Rất nhanh mấy chỉ Châu Chấu Vương đã bị diệt sạch, không có Châu Chấu Vương lãnh đạo, châu chấu đàn giống như ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.
Tuyết Bảo không ngừng phun lửa, đốt cháy châu chấu, không ít châu chấu đều đã có phẩm cấp, Tuyết Bảo dùng ngọn lửa đốt cháy châu chấu, mà Hồn Tinh thì vẫn còn nguyện vẹn, Hồn Tinh chính là thứ tốt.
Người Hầu thôn hiển nhiên cũng minh bạch đạo lý, nên cũng mạnh mẽ chống lại châu chấu.
Không ít châu chấu thấy được tình thế không ổn, sôi nổi tháo chạy, Sở Diệp tuy rằng không muốn bỏ qua cho chúng nhưng lực lượng của bọn họ quá ít, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng bỏ chạy.
Châu chấu đàn sau khi rời khỏi, thôn dân nhanh chóng chạy đi thu thập thi thể châu chấu để đốt.
Nạn châu chấu sau khi chấm dứt, mấy thiếu niên trong thôn liền ríu rít nghị luận.
“Hồn Sư ngoài kia khế ước Hồn Sủng thật là kỳ quái a!”
“Không nghĩ tới, những con như hồ ly tiểu miêu lại còn có thể đánh nhau, ta vốn còn tưởng chúng chỉ biết làm nũng bán manh thôi chứ."
“Không nghĩ tới, con tiểu miêu kia lại lợi hại như vậy, ta còn tưởng rằng là nó chỉ để nhìn mà không còn dùng được."
“Các ngươi không nghĩ tới sao? Còn ta đã sớm cảm thấy con tiểu miêu kia không đơn giản.” Một thiếu niên tràn đầy đắc ý nói.
“Khoác lác.”
“Là thật sự! Ta đã nhìn thấy con miêu kia uống hết một vò Hầu Tửu trăm năm, vậy các ngươi nghĩ xem, có con tiểu miêu nào có thể uống hết một vò Hầu Tửu trăm năm trong một lần chưa?” Hầu Tửu trăm năm trong thôn bọn họ có tiếng là 3 ly là gục, dù là Chiến Tướng Hồn Thú uống cũng chỉ có 3 ly là lăng rồi.
“Ngươi có xác định đó là Hầu Tửu trăm năm không đó? Ngươi có phải nhìn lầm không?” Hầu Tửu có độ rất mạnh, dù là thôn dân trong thôn cũng chỉ có thể chịu nổi Hầu Tửu mười năm, còn Hầu Tửu trăm năm lại càng phải nói độ lên men của nó là bao nhiêu cao.
“Khẳng định không sai, cái bình rượu kia là màu xanh lá, chỉ có Hầu Tửu trăm năm mới dùng loại bình màu xanh đó đựng, hôm nó tiểu thái nhà ta ngữi xong liền day bất tỉnh nhân sự, ta giám chắc chắn đó là Hầu Tửu trăm năm.
Một thiếu nữ buộc tóc hai sừng nhìn thiếu niên, nói: “Nhưng trước kia ngươi không phải nói như vậy, mà ngươi nói là bình rượu kia khẳng định là bị đổi đi, mà chỉ Tiểu Bạch miêu kia chỉ là làm ra vẻ."
Thiếu niên đỏ mặt, nói: “Ta không có, ta nói Tiểu Bạch miêu là chân tuyệt sắc."
Thiếu nữ buộc tóc hai sừng bĩu môi, nói: “Ngươi trước kia không nói như vậy.”
Thiếu niên lời thề son sắt nói: “Ta nói, nhưng là do ngươi quên mất.”
Thiếu nữ phồng lên quai hàm, khẽ hừ một tiếng.
“Nếu thật là Hầu Tửu trăm năm thì liền khó lường, kim mao đại nhân một lần cũng chỉ có thể uống một phần ba bình, lần trước con cự hầu của Mạnh thúc đã trộm uống một ngụm, liền ngủ bảy tám ngày, mà con tiểu miêu kia cư nhiên lợi hại như vậy, một lần xử lý hết một vò."
Sở Diệp từ trong thôn đi qua, nghe được mấy thiếu niên, thiếu nữ nghị luận, có chút vô ngữ, người Hầu thôn có tiêu chuẩn phán đoán thật là lạ. Có thể uống rượu liền lợi hại? Nhưng thật ra dược lực của Hầu Tửu đúng là không tầm thường, có thể uống hết một vò rượu đích xác là không dễ dàng, Tiểu Bạch có thể uống như vậy hẳn là do huyết mạch của nó.
Tiểu Bạch ghé vào trên vai Sở Diệp, nghe được thôn dân hầu thôn đang khen mình, thì có chút đắc ý ngẩng đầu. “Uống một vò rượu thì tính cái gì, ta còn có thể uống mười vò."