Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 237

Nhờ có Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ra tay tương trợ nên Sở Nhan Vũ đã hoàn thành hai nhiệm vụ khác dị thường thuận lợi.

Kiếm đủ rồi 3 vạn điểm cống hiến, Sở Nhan Vũ quyết định trước tiên là nhanh chóng quay về tông môn.

Đối với quyết định của Sở Nhan Vũ, Sở Diệp tự nhiên rất tán thành.

Sở Nhan Vũ mang theo Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cùng về tông môn an bài cho bọn họ ở dưới chân núi Thanh Vân Tông, còn bản thân thì quay về bàn giao nhiệm vụ.

Sở Nhan Vũ vừa về đến tông môn, liền có không ít tu sĩ lên tiếng chào hỏi.

Sở Nhan Vũ vội vàng cùng mấy đồng môn giao lưu vài câu, liền đi đi bàn giao nhiệm vụ.

Thực mau việc Sở Nhan Vũ bàn giao nhiệm vụ, đạt được hơn ba vạn điểm cống hiến, liền được truyền khai khắp nơi trong tông.

Hơn ba vạn điểm cống hiến, đối với Hồn Sư mà nói thì không tính quá nhiều, nhưng đối với Hồn Sĩ mà nói, đó là một bút không nhỏ.

“Không nghĩ tới, Nhan Vũ sư tỷ trước đó tiếp như vậy nhiều nhiệm vụ như vậy mà có thể thật sự hoàn thành hết.” Sở Nhan Vũ vì nhanh chóng kiếm được điểm cống hiến, trước đó cùng một lần mà tiếp năm sáu nhiệm vụ, rất nhiều đồng môn, đều cảm thấy nàng ta bị điên.

“Nghe nói là Sở gia phái người tới hỗ trợ.”

“Ta nói mà, dù Nhan Vũ sư tỷ có lợi hại, nhưng muốn một mình hoàn thành những nhiệm vụ này, cũng quá khó khăn."

“Ta nghe nói, Nhan Vũ sư tỷ lần này có mang về hai con Cuồng Sư ấu tể, không biết, lần này là ai may mắn đây để có thể khế ước với chúng."

“Có gia tộc hỗ trợ, chính là hảo a!” Một đệ tử xuất thân bình dân đệ tử nhịn không được nói giọng điệu chua lòm.

Trong tông môn tu sĩ cũng sẽ có phân ra các cấp bậc khác nhau. Loại thứ nhất đó là hậu nhân của trưởng lão trong tông môn, loại tu sĩ này có trưởng lão làm hậu trường, vừa sinh ra liền có thể hưởng thụ các loại tài nguyên, loại thứ hai đó là tu sĩ thuộc các đại gia tộc, trước đó đã có người thân tiến vào tông môn trước đó những người đó sẽ là chổ dựa sao này của bọn họ. Cũng không kém bao nhiêu đó là loại thứ ba cùng giống như Sở gia là gia tộc thuộc hàng trung tiểu, cuối cùng đó là các tu sĩ thuộc lớp bình dân.

Sở gia tuy trợ giúp Sở Nhan Vũ không tính quá nhiều, nhưng so với các đệ tử bình dân đều phải dựa vào chính mình bình thì đã tốt hơn rất nhiều.

“Nhan Vũ sư tỷ mạo hiểm tiếp nhiều nhiệm vụ như vậy, chỉ sợ là vì tranh đoạt sát khí."

“Hơn phân nửa là như thế, không biết tông môn lần sau phát sát khí, sẽ rơi xuống ai đây."

“Ta thấy Nhan Vũ sư tỷ rất có khả năng."

Sát khí đối với tông môn mà nói, cũng là tăng nhiều cháo ít, nói chung, tông môn mỗi lần phân phát sát khí, thì chỉ có năm sáu phần, mà người xin sát khí thì nhiều, có khi tới mười người, lúc này, tông môn sẽ đánh giá tiềm lực của các tu sĩ đó, đệ tử vượt qua 50 tuổi, cơ bản là không được xem xét.

Sở Nhan Vũ vội vã kiếm đủ điểm cống hiến, cũng là vì muốn trước 30 tuổi kết sát sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn khi sau 30 tuổi.

Chuyện Sở Nhan Vũ, dẫn đến không ít Hồn Sĩ nghị trong tông luận sôi nổi.

Chỉ sau nửa ngày, Sở Nhan Vũ đã đem Mặc Quả đưa đến tay Sở Diệp.

“Tiểu Diệp, ngươi hiện nay có phải đã cấp 9 đỉnh phong không, vậy khi nào muốn kết sát?"

Trong hơn 2 tháng cùng nhau chiến đấu mặc dù Sở Diệp không đề cập tới cấp bậc của Tiểu Ngân nhưng ít nhiều Sở Nhan Vũ cũng có thể nhìn ra đôi chút.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng là cấp 9 nhưng vẫn chưa tìm được sát khí."

Sở Nhan Vũ tuy rằng sớm đã đoán trước, nhưng khi nghe vậy vẫn là có chút kinh ngạc, Sở Diệp so nàng là trẻ hơn mười tuổi, thực lực mà cũng đã bằng nàng.

“Trong nhà lo cho một mình Sở Tư Thần đã là hết sức, chỉ sợ là vô lực gánh thêm một người.” Sở Nhan Vũ nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong nhà xuất hiện hai thiên tài, tất nhiên là một chuyện tốt, bất quá, trong nhà tài nguyên hẳn là chỉ có thể bồi dưỡng một người, Sở Diệp đại khái là phải bị từ bỏ.

Sở Nhan Vũ cảm thấy tư chất của Sở Diệp chưa chất không bằng Sở Tư Thần, nhưng bản thân Sở Diệp lai không có người chống lưng mà cha của Sở Tư Thần giờ đây là gia chủ Sở gia, tất nhiên ông ta sẽ toàn âm ủng hộ con mình thôi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta biết.” Sở Diệp vốn cũng không trông cậy hay vào dựa Sở gia để có được sát khí.

Sở Nhan Vũ gật đầu, “Ngươi tuy rằng thiên phú cao thực lực cường, bất quá nếu không trở thành Hồn Sư thì chung quy sẽ chẳng là gì cả, ta cảm thấy ngươi tốt nhất vẫn là mau chóng gia nhập một tông môn nào đó, sau đó nhận làm nhiệm vụ đi đổi lấy điểm cống hiến rồi lấy đó đổi thành sát khí."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Ta sẽ suy xét."

Sở Nhan Vũ nhìn thái độ của Sở Diệp, tiếp tục nói: “Ngươi không cần cảm thấy mình tuổi trẻ mà không để chuyện này trong lòng, trước đâu Lý gia cũng có một thiên tài, mười chín tuổi đã là Hồn Sĩ cấp 9."

“Lúc ấy, Lý gia suy sụp, nên không thể mua sắm sát khí cho người nọ, người nọ lại tâm cao khí ngạo không muốn gia nhập tông môn, quyết định chính mình đi tìm sát khí, kết quả, tìm mười mấy năm nhưng cũng không có thu hoạch được gì."

“Đến lúc đó, hắn đã qua tuổi 30, mà tông môn chỉ thu nhận đệ tử dưới hai mươi tuổi, lúc đó hắn muốn gia nhập tông môn cũng không gia nhập được, sau đó người nọ trong lúc làm nhiệm vụ, cùng người ta phát sinh tranh chấp, bị thương căn cơ, tiến giai vô vọng, tuổi còn trẻ liền buồn bực mà chết, những ví dụ như thế còn có rất nhiều.” Trên đời này, bởi vì sai mất thời cơ, mà từ thiên tài trở thành kẻ bình thường cũng không ít.

“Đa tạ tiểu cô cô chỉ điểm.” Sở Diệp nói.

Sở Nhan Vũ thấy thái độ của Sở Diệp, liền biết Sở Diệp đã không đem nàng lời nàng nói để ở trong lòng.

"Mà tông môn bên phía ta thường thì năm năm hoặc mười năm mới có một lần đổi sát khí mà lần tiếp theo cũng đã sắp đến, nhưng tông môn cũng không dư bao nhiêu sát khí, dù ta muốn giúp cho con cũng không được."

Chờ sau khi ya tiến giai Hồn Sư, nếu là có tin tức về sát khí tin tức, ta sẽ đưa tin con.

Sở Diệp gật đầu, “Vậy làm phiền tiểu cô cô.”

Sở Diệp vốn đối với việc có được sát khí trước nay luôn không quá để tâm, nhưng nay nghe Sở Nhan Vũ nói, trong lòng bất giác nhiều vài phần suy tư.

Sở Nhan Vũ do dự một chút, vẫn là dặn dò nói: “Thanh Vân Tông chiêu tân đã qua, lần chiêu tân tiếp theo cũng là mấy năm nữa, nhưng gần đây Tử La Tông đang muốn chiêu tân, ngươi có thể suy xét một chút.

Sở Diệp nghe Sở Nhan Vũ nhắc tới Tử La Tông, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, liền đè nén tâm tình kích động, hỏi: Tử La Tông khi nào bắt đầu chiêu tân vậy tiểu cô?

Sở Nhan Vũ gật đầu, nói: “Chất cũng sắp tới rồi."

Sở Diệp cười cười, nói: “Đã biết, ta sẽ hảo hảo suy xét."

Sở Nhan Vũ thấy Sở Diệp đã nghe lọt tay những gì nàng nói, trên mặt lại ra hiện lên vài phần vui mừng, Sở Nhan Vũ lại không biết ý tưởng của Sở Diệp, cùng nàng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

---------------------------------------

Trở lại biệt viện, Sở Diệp đem Mặc Quả giao cho Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn có được dược liệu, tâm tình sung sướиɠ nói: “Cuối cùng cũng gom đủ a!”

“Đúng vậy! Thực sự là không dễ dàng gì mới gom đủ.” Vì chuẩn bị đám tài liệu này mà hắn cùng Lâm Sơ Văn đã không lo lắng, hy vọng này Trung cấp thức tỉnh dược tề có hiệu quả cao như những gì mà bọn họ bỏ ra.

Sở Diệp từ bên Sở Nhan Vũ lấy được tổng cộng ba viên Mặc Quả.

Mặc Quả khó có được, để đổi được ba viên cũng đã tốn không ít điểm cống hiến, Sở Diệp mặt khác cùng nhờ Sở Nhan Vũ lấy cho một ít hạt giống Mặc Quả, so sánh với Mặc Quả đã chín, thì hạt giống của Mặc Quả giá cả rẻ hơn nhiều, có được hạt giống của Mặc Quả, Sở Diệp liền đem số hạt giống kia đem vào trong không gian để trồng.

Tuy rằng kỷ thuật luyện dược của Lâm Sơ Văn đã đề cao nhanh chóng, giờ đã có ba viên Mặc Quả, hẳn là có thể luyện chế ra Trung cấp thức tỉnh dược tề, bất quá Sở Diệp vẫn là cảm thấy cần thiết vẫn phải lưu cái một con đường lui.

“Tiểu cô cô của ngươi kiến nghị ngươi đi Tử La Tông?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp gật đầu, “Nghe nói Tử La Tông gần đây sẽ chiêu tân đệ tử."

Người cô cô này của hắn đối với tông môn là rất tôn sùng, mà đó cũng là chuyện bình thường, tông môn tuy cạnh tranh kịch liệt, nhưng truyền thừa lại khá hoàn chỉnh, chỉ cần làm nhiệm vụ là có thể đổi được không ít thứ tốt,mà hoàn cảnh tu luyện cũng tốt hơn bên ngoài rất nhiều.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, sắc mặt không tốt lắm nói: “Ngươi đối Tử La Tông tựa hồ rất có hứng thú.”

Sở Diệp thấy Lâm Sơ Văn sắc mặt có chút ngưng trọng, có chút khó hiểu nói: “Xác thật là có chút hứng thú, làm sao vậy? Có cái gì vấn đề sao?

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chúng ta không thể gia nhập Tử La Tông, nếu thật sự muốn gia nhập tông môn, cũng tuyệt đối không thể là Tử La Tông."

Sở Diệp có chút khó hiểu nói: “Vì cái gì?

Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta có nghe qua một cái nghe đồn, tám năm trước, có một tu sĩ khế ước với một con Hồn thú Trung thượng phẩm tên là Tử Điện Chồn, người đó hao phí không ít sức lực để gia nhập vào Tử La Tông, rồi sau đó, người này bổng vô thanh vô thức mà biến mất, vài năm sau, ở Tử La Tông một trưởng lão mà cháu gái cũng khế ước với một con Tử Điện Chồn mà tạo nên uy danh không nhỏ.

Sở Diệp cau mày, có chút sợ hãi nói: “Di dời khế ước?

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy."

Cái gọi là di dời khế ước, chính là bức bách một Hồn Sủng Sư cùng Hồn Sủng của mình phải giải trừ khế ước, rồi sau đó bắt Hồn Sủng đó đi khế ước với người khác, Hồn Sủng Sư cùng Hồn Sủng có quan hệ mật thiết không tùy tiện phân tách, cho nên khi giải trừ khế ước nhất định sẽ có nguy hiểm, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, sẽ không có Hồn Sủng Sư nào làm như vậy.

Hồn Thú của hắn cùng Sở Diệp, đều không tầm thường, một khi bị phát hiện liền rất nguy hiểm, mà Lâm Sơ Văn đối Tử La Tông cũng không có ấn tượng gì tốt cả.

“Chẳng lẽ là như vậy?” Sở Diệp nói thầm nói.

Lâm Sơ Văn có chút không thể hiểu được nói: “Ý ngươi là sao? Như vậy là như thế nào?

“Không có gì, ta chỉ là nghĩ tới trước kia người có nhắc đến Hoành Nhạc, ngươi lúc ấy không phải nói là Hoành Nhạc tiến giai Hồn Sư tỷ lệ là 99%, nhưng vận khí không tốt, đυ.ng phải 1% còn lại sao? Ta suy nghĩ, chuyện đó chất là còn có nguyên nhân khác tỷ như Hồn Thú của hắn bị đoạt đi.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn sửng sốt một chút, trừng lớn hai mắt, nói: “Rất có khả năng a! Ta như thế nào lại không nghĩ tới chuyện đó.”

Vậy nếu Liệt Diễm Thiên Lân của Hoành Nhạc cũng là bị đoạt đi, vậy thì khi hắn tiến cấp lấy việc hắn bị Hồn Sủng phản phệ thuận lý thành chương mà giải quyết hắn là xong, cũng không bị người khác nghi ngờ.

" Chúng ta đi Tử La Tông.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày, có chút khó hiểu nói: “Đã như vậy mà người còn muốn đi Tử La Tông a?”

“Yên tâm, ta đối với Tử La Tông không có hứng thú, ta chỉ là đối chiêu tân của tông môn có chút tò mò mà thôi. Sở Diệp xác thật đối với việc gia nhập Tử La Tông không có hứng thú, bất quá hắn lại nghĩ tới một việc đặc biệt được nhắc trong truyện.

Tử La Tông sắp bị diệt tông, Tử La Tông là quái vật khổng lồ ở Vân Châu, chung quanh đó có trên trăm cái huyện thành đều dựa vào nó mà sinh tồn.

Tử La Tông sưu cao thế nặng, bá tánh kiêng kị nó cường đại, giận mà không dám nói gì, không ít người đều cảm thấy Tử La Tông sẽ là vĩnh hằng bất diệt nhưng chính như vậy một đại tông môn cường thế như vậy lại trong một đêm đã bị gϊếŧ sạch.

Tử La Tông bị huỷ diệt, ở Vân Châu phong ba liền nổi lên không ngừng.

Tử La Tông sau khi bị hủy, Tàng Thư Các, Tàng Bảo Các, Binh Khí Điện..... Để lại vô số trân bảo.

Từ đó về sau, các thế lực lớn ở Vân Châu, bắt đầu đánh nhau mười mấy năm để tranh giành khai quật Tử La Tông

Tử La Tông sụp đổ, các khu vực cấm địa của Tử La Tông đêu bị người ta đi vào để tìm kiếm bảo vật, tất nhiên ở trong đó có không ít kỳ ngộ nhưng đồng dạng cũng có không ít nguy cơ.

Nếu có thể luận lợi thì bọn họ có thể nương theo đó mà phát tài.

Lâm Sơ Văn nghĩ, nói: “Chỉ là đi xem thì cũng được."

Sở Diệp bảo đảm nói: “Yên tâm, ta biết đúng mực, ta cũng chỉ nhìn xem thôi chứ chẳng muốn gia nhập làm gì."

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, có chút hồ nghi nói: “Chẳng lẽ ngươi lại nằm mơ thấy cái gì."

Sở Diệp thần bí cười cười, đè thấp thanh âm, “Ngươi đoán thật chuẩn, chúng ta quả nhiên càng ngày càng tâm ý tương thông."

Lâm Sơ Văn mặt đỏ cả lên, truy vấn nói: “Ngươi rốt cuộc mơ thấy cái gì a!”

“Mơ thấy Tử La Tông sẽ nhanh bị diệt môn."

Lâm Sơ Văn trừng quá mắt, theo bản năng nói: “Chuyện này không có khả năng.” Tử La Tông ở Vân Châu xưng hùng đã nhiều năm, như thế nào lại có thể là như vậy chứ.

Sở Diệp cười cười, nói: “Trên đời này, không có chuyện gì là không có khả năng xảy ra."

Lâm Sơ Văn nhìn dáng vẻ của Sở Diệp, trong lòng cũng hiện lên thêm vài phần nghi ngờ.

Sở Diệp cười cười, nói, “Chuyện quan trọng bây giờ là đem dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch luyện chế ra trước đã, nếu lần này vận khí mà tốt nói không chừng chúng ta có sẽ có cơ hội, ở Tử La Tông mà đạt được sát khí."

Lâm Sơ Văn có chút hồ nghi nhìn Sở Diệp, có chút không thể tin được nói: “Có chuyện tốt như vậy?”

Sở Diệp ôm hai tay, nói: “Xem vận khí thôi."

Trong tiểu thuyết có nhắc sơ qua một ít manh mối, phía dưới Tàng Bảo Các của Tử La Tông có một cái mặt mật đạo là do các tu sĩ của Tử La Tông vì để phòng ngừa vạn nhất, được dùng khi chạy trốn rất ít người biết đến cái mật đạo này.

Tử La Tông bị người ta diệt môn, mà những người biết bí mật này cũng chết trong trận đại nạn năm đó, sau đó mật đạo này liền bị bỏ hoang, thẳng đến mười năm sau, những người khác đến Tử La Tông không ngừng khai quật thì mới phát hiện ra cái mật đạo này.

Nghe nói trong cái mật đạo kia bị đào ra không ít thứ tốt, lại dẫn phát một hồi đại tranh đấu.

Hắn chỉ biết vị trí đại khái của mật đạo, mà bên trong Tàng Bảo Các có gì thì cuốn truyện kia cũng không có nói tỉ mỉ, bất quá, rất có khả năng có thể tìm được sát khí, dù không có sát khí, hẳn là cũng có không ít thứ tốt khác.