Hầu thôn tồn tại Huyết Linh quả, Phương Danh vốn muốn cho châu chấu đàn ném chút mới lạ, ai ngờ khi châu chấu đàn tới đó thì đã không thấy gì, chỉ mới bắt đầu mà đã không thuận lợi, Phương Danh có một loại dự cảm không tốt.
“Tám chỉ Chiến Tướng châu chấu tổn thất cũng không tính quá lớn, thiếu chủ lần này nhất định sẽ thành công.” Lão bộc nói.
Phương Danh híp mắt, nói: “Tư Không Minh cái lão vương bát đản đó, cản trở ta mượn mười vạn hoang man để thành tựu nghiệp lớn, chờ ta trở thành Hồn Vương, ta nhất định sẽ cùng lão tổ đem hắn chém chết."
Lão bộc cười cười, nói: “Thiếu chủ hùng tâm tráng chí, định có thể thành công."
Phương Danh nhìn lão, nói: “Ngươi đi tra xem xét, ở Lưỡng Giới Thành có Hồn Sư nào khế ước Ngân Sí Ong lại có ai khế ước hồ ly không."
Lão bộc cau mày, nói: “Thiếu chủ, hai Hồn Sư này có vấn đề gì sao?”
Phương Danh lắc đầu, nói: “Không có gì, hình ảnh mà châu chấu truyền về, có hình ảnh của hai người đó, nhưng ta cảm thấy hai người này luôn mang lại cho ta một dự cảm chẳng lành."
Phương Danh thầm nghĩ: Lần trước trong nạn châu chấu tựa hồ cũng có Hồn Thú là hồ ly cùng Ngân Sí Ong đã cùng hắn đối nghịch, bất quá khi đó chỉ là hai tiểu lâu la, hắn cũng lười quản, nhưng cách mấy năm, tiểu lâu la tựa hồ trưởng thành đại lâu la rồi. Cư nhiên còn giám cùng hắn đối nghịch, không biết sống chết!
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn ngồi trên lưng tiểu hồ ly chạy như bay trở về động phủ.
“Hai vị đạo hữu đã trở lại?” Hồ Minh Nguyệt nhìn thấy hai người trở về, thở một hơi dài nhẹ nhỏm.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Nghe nói, hai vị đi Linh Hầu thôn làm nhiệm vụ mà còn hoàn thành rất tốt.” Hồ Minh Nguyệt nói.
Giờ đây ở Lưỡng Giới Thành binh hoang mã loạn, các loại tin tức thì hỗn tạp, mà tin tức giữa Hầu thôn cùng Lưỡng Giới Thành cũng không quá hanh thông cho lắm, Hồ Minh Nguyệt chỉ là mơ hồ biết Sở Diệp và Lâm Sơ Văn sẽ đi trợ giúp hầu thôn ngăn chặn nạn châu chấu, còn chặn đến nỗi nào thì nàng cũng không rõ ràng lắm.
Sở Diệp gật đầu, đáp: “Xem như vậy đi, bất quá, tổn thất cũng không nhỏ!”
Hồ Minh Nguyệt cười khổ một tiếng nói: “Gặp được nạn châu chấu, có tổn thất là chuyện bình thường, không có tổn thất mới là không bình thường."
Sở Diệp gật đầu, nói: "Nói vậy thì cũng đúng."
Hồ Minh Nguyệt nhìn Sở Diệp, nói: “Hai vị lần này trở về, hẳn là sẽ không tùy tiện tiếp nhiệm vụ nữa đi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Tạm thời hẳn là sẽ không tiếp thêm nhiệm vụ nào khác.”
Hồ Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi, tốc độ lan tràn của nạn châu chấu so với tưởng tượng là nhanh hơn rất nhiều, thú triều không biết khi nào sẽ đến, hai vị lần này nếu là đi nữa chỉ sợ khi trở về thì động phủ của hai vị chỉ còn là mãnh phế tích."
Động phủ của Sở Diệp có không ít linh thảo, linh thụ, nếu bị huỷ hoại quái thì sẽ quá đáng tiếc, bất quá, hai người tài đại khí thô, có lẽ cũng sẽ không để bụng.
Sở Diệp cau mày, nói: “Thú triều đã xuất hiện dấu hiệu rồi sao?”
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, thật đáng chết, Ngũ Độc lão tổ thật là người điên.”
Đối phương cố ý đem một ít sào huyệt châu chấu, bố trí ở lãnh địa của một ít hung thú cao cấp, đợi đến khi những sào huyệt đó bị hung thú phá hư, thì châu chấu sẽ thi nhau chạy ra.
Ngũ Độc lão tổ là một lão già điên, tiểu độc vương cũng là một tên điên, kẻ điên không đáng sợ, nhưng nếu kẻ điê nắm giữ được cách hủy thiên diệt địa, liền đáng sợ.
“Gần đây tình hình ở Lưỡng Giới Thành như thế nào?” Sở Diệp thuận miệng hỏi.