Phụ cận Lưỡng Giới Thành có một nhóm đạo tặc tên là Ô Phong đạo tặc đoàn, chuyên môn gϊếŧ người cướp của.
Khi chợ chợ chung diễn ra, nhóm đạo tặc này thường xuyên xuất động, vài lần đánh cướp thương đội, khiến cho chợ chung bị hao tổn, không ít thương đội muốn tiến đến đây nhưng trong lòng lại cố kỵ, làm cho Không Minh lão tổ cũng thập phần bực bội.
Không Minh lão tổ phái người tới bao vây tiêu trừ, nhưng người của Ô Phong đạo tặc đoàn thực lực không tầm thường, còn cảnh giác rất cao độ, Không Minh lão tổ đã tổ chức vài lần bao vây tiêu trừ đều thất bại.
Lão đại của Ô Phong đạo tặc đoàn, trên mặt cũng có một đạo sẹo và cùng người trước mắt là giống nhau như đúc.
“Vài vị đạo hữu, đây là có ý tứ gì?” Sở Diệp hỏi.
“Nghe nói, hai vị được không ít thứ tốt ở Tử La Tông, nên độc mổ tới đây để muốn cùng chia sẻ một chút.” Đao sẹo nam âm lãnh cười nói.
Mặt sẹo vốn lớn lên đã có chút đáng sợ, nay lại cười, vết sẹo trên mặt lại càng thêm dữ tợn.
Sở Diệp vẻ mặt vô tội nói: “Đạo hữu lầm đi, thứ tốt ở Tử La Tông, đều đã bị hai tông cùng mấy cái thế lực lớn cấp đoạt, nơi nào tới phiên đến ta!"
Mặt sẹo lạnh lùng cười, nói: “Ít nói vô nghĩa, nếu các ngươi không phải có được truyền thừa của Tử La Tông thì như thế nào lại có thể phát nhanh như vậy."
Sở Diệp chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Có đạo lý a! Nếu không phải có được truyền thừa của Tử La Tông, hắn cũng không thể nhanh như vậy mà đã trở thành Hồn Sư, trình độ luyện dược của Sơ Văn cũng sẽ không dâng lên nhanh như vậy.
Mặt sẹo nhìn biểu tình trấn định của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, tâm tình liền không vui, Ô Phong đạo tặc đoàn của bọn họ am hiểu nhất là đánh lén.
Có không ít Hồn Sư thanh danh cao, cũng đã vô thanh vô tức chết ở trên tay bọn họ.
Mặt thẹo sớm đã điều tra về Sở Diệp nên đã mai phục sẵng chờ bọn họ.
Cách làm như thế này cũng phải là lần đầu mà Ô Phong đạo tặc đoàn làm, nhưng lại không nghĩ tới Sở Diệp và Lâm Sơ Văn lại có tính cảnh giác cao như thế, sớm đã phát hiện không ổn, còn tránh được bẩy rập mà bọn họ bố trí, còn gϊếŧ chết Điêu Mục Thương Ưng của bọn họ.
Ý thức được bại lộ, người của Ô Phong đạo tặc đoàn đành phải từ bỏ mấy cái bẫy rập, mà đuổi theo tới đây.
Sở Diệp tươi cười, bất đắc dĩ nói: “Nghe nói, vài vị trong lúc chợ chung diễn ra, đã đánh cướp vài cái thương đội, thân gia hẳn là không ít đi, ta tuy kiếm tiền nhanh, nhưng xài cũng quá nhanh nên đã bị ta bại hết, trong túi cũng chẳng còn gì, vài vị đánh cướp ta, cũng là vô dụng."
Mặt thẹo nhìn Sở Diệp, có chút tức giận nói: “Ngươi dám chơi ta?"
Sở Diệp vô tội cười, lời hắn nói chính là lời nói thật mà, trong khoảng thời gian trước tiêu xài quá lớn, nên đồng vàng trên người hắn thật đã còn không nhiều lắm.
Tiểu Ngân phe phẩy cánh, pi pi kêu lên.
“Nói lời vô nghĩa nhiều quá a! Không phục thì đánh đi."
Tiểu Ngân từ khi tiến giai Chiến Tướng cấp 4, lòng tự tin đều tăng lên rất nhiều, vẫn luôn chờ mong một hồi đại chiến để kiểm nghiệm thực lực của chính mình, đáng tiếc Lưỡng Giới Thành vẫn luôn không có phát sinh thú triều, Tiểu Ngân đành phải nhịn xuống.