Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 423

“Những thi thể hung thú kia phải mau chóng xử lý đã.” Sở Diệp đổi đề tài nói.

Lần thú triều này hai người Sở, Lâm được phân không ít chiến lợi phẩm. Thịt hung thú cao cấp đều đã được bọn họ dùng Hàn Băng Thạch để giữ tươi nhưng số lượng Hàn Băng Thạch hũu hạn nên không thể bảo quản hết.

Mà số thịt hung thú còn lại nếu không nhanh chống xử lí thì sau mấy nữa thì chúng sẽ bốc mùi.

Lâm Sơ Văn nhìn sơ qua trong đám thi thể có không ít thi thể hung thú Sĩ gồm da, lông, răng nanh, huyết nhục đều được bảo tồn rất nguyên vẹn nếu bán đi toàn bộ, thì tiền thu về hẳn là không nhỏ đâu.

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta đem ra chợ linh cầm bán sao?"

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không cần, thi thể hung thú ở đây không ít, mà thịt hung thú là thứ mọi người tranh mua. Chúng ta không cần phải tự thân vận động chỉ cần loan báo tin tức là tự khắc sẽ có người đến thu mua thôi."

Lâm Sơ Văn, nói: “Như vậy cũng được.”

Bọn họ có quá nhiều thi thể một mình bọn họ xử lý cũng không xong.

Tốt nhất vẫn là trực tiếp giao cho mấy thương nhân buôn bán thịt hung thú xử lý, tuy giá hơi rẻ nhưng được cái tiện lợi.

Việc Sở Diệp đối đầu thú triều thì ở Lưỡng Giới Thành đã có không ít người biết.

Sở Diệp bên này chỉ mới thả ra tin tức bán ra thi thể hung thú thì liền đã có vài thương nhân tới cửa, dù rằng Sở Diệp cũng chưa liên hệ, nhưng vẫn tự động tìm tới cửa.

Sở Diệp đối với tình hình này, nhưng thật ra lại thấy vui mừng, cùng một người buôn bán dễ dàng bị hố, nhưng nếu có nhiều người cạnh tranh thì giá càng được đẩy lên cao.

Đúng như Sở Diệp dự đoán, bởi vì có cạnh tranh, nên giá cả đưa ra cũng được năng cao không ít.

Đem số thi thể hung thú bán đi hết, Sở Diệp thu được hơn một trăm vạn đồng vàng.

“Không nghĩ tới, chúng ta còn chưa bán thi thể của hung thú Chiến Tướng cấp mà cũng có thể thu được hơn một trăm vạn.” Sở Diệp nói.

Thi thể của Chiến Tướng cấp Hồn Thú cùng Sĩ cấp căn bản là không cùng cấp bậc, nếu Sở Diệp đem mấy đầu Chiến Tướng Hồn Thú mà bán đi, thì số tiền cũng sẽ không ngừng lại ở một trăm tới vạn đồng vàng.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Chiến Tướng cấp hung thú khó có được, lưu trữ lại để cho Tiểu Bạch ăn đi.”

Tiểu Bạch ăn uống càng ngày càng tốt, thịt hung bình thường chỉ có thể khiến cho nó no bụng mà thôi, còn đối với đề cao thực lực thì lại không có bao nhiêu tác dụng, thịt Chiến Tướng hung thú thì lại không giống vậy, thịt Chiến Tướng hung thú ẩn chứa đầy đủ năng lượng có tác dụng rất tốt cho việc trưởng thành của Tiểu Bạch.

Sở Diệp sờ soạng kim tạp trong nói: “Thật ra thú triều cũng không có gì không tốt, săn gϊếŧ hung thú có thể đổi được cả đống tiền, rất nhiều người bởi vì triều triều mà không dám tới nơi này định cư, thật sự là đáng tiếc."

Lâm Sơ Văn cười, nói: “Ứng phó thú triều, nguy hiểm vẫn là quá lớn.” Nếu không nhờ ong đàn của Sở Diệp kiềm hảm lại đại lượng hung thú cấp thấp thì khả năng chiến thắng của bọn họ sẽ không cao như vậy.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Nói cũng đúng, nếu không có chút tài năng, lưu lại nơi này vẫn là nguy hiểm quá lớn."

Nghĩ đến một nhà Tiền gia người một nhà, Sở Diệp thật đúng là vì Tiền lão gia tử mà đổ mồ hôi.

Không thể trách Tiền lão gia tử cứ tham sống sợ chết, thật sự là Tầm Bảo Thử có chiến lực thật sự quá kém, Tiền gia lão gia tử một khi xảy ra biến cố, thì Tiền gia cũng tiêu đời.

-------------------------------------

Lưỡng Giới Thành.

Tư Nam Nguyệt có chút nhàm chán nằm ở trên ghế bập bênh, Tư Đông Phong nhìn Tư Nam Nguyệt, thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?

Tư Nam Nguyệt phồng lên quai hàm, có chút mất mát nói: “Sở Diệp cự tuyệt đề nghị lai giống của ta, chẳng lẽ là do ta ra giá thấp."

“Hẳn là không phải là vấn đề giá cả.” Tư Đông Phong uống một ngụm trà, hỏi: “Sở Diệp nói như thế nào!"

Tư Nam Nguyệt thở dài, nói: “Hắn nói, Bạch Li Miêu của hắn còn chưa thành niên, còn không có năng lực, chỉ có thể cảm ơn hậu ái của ta."

“Quả nhiên không phải Bạch Li Miêu.” Bạch Li Miêu chỉ có thể sống lâu nhất từ sáu hoặc bảy năm, mà con Bạch Li Miêu này đã theo Sở Diệp tới Lưỡng Giới Thành đã được hai năm thì sớm đã trưởng thành từ lâu rồi.

"Vậy mà làm muội còn tưởng có thể tạo ra một con tiểu miêu xinh đẹp rồi khế ước với nó."

Tư Đông Phong lắc đầu, nói: “Ngươi không cần làm chuyện không đứng đắn, đại sư huynh vừa có được một con Luyện Hỏa Thú, nếu muội có hứng thú, có thể khế ước làm phó sủng."

Tư Nam Nguyệt bĩu môi, có chút không cam nguyện nói: “Luyện Hỏa Thú làm sao đáng yêu bằng Bạch Li Miêu a!”

Tư Đông Phong tràn đầy vô ngữ nói: “Hồn Sủng lợi hại thì mới tốt và hữu dụng, còn đáng yêu thì có ích lợi gì?"

Tư Nam Nguyệt không cho là đúng nói: “Tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn cùng Bạch Li Miêu của Sở Diệp Bạch đều vừa đáng yêu, vừa lại lợi hại đấy a!

Tư Đông Phong: “.....”