"Đúng đúng đúng, ta nói bậy." Liễu Uẩn Chi cưng chiều nói, sau đó ngón tay chuyển một cái, kéo quần của nàng xuống.Thân thể nõn nà của thiếu nữ dường như phát ra ánh sáng yêu kiều, bụng dưới hơi nhô ra lại lộ ra chút thướt tha, thành thục, Liễu Uẩn Chi quỳ trên giường, chậm rãi cởi xiêm y, để lộ toàn bộ cơ thể trước mắt Du Yên, nhìn hắn gầy gộc nhưng cơ thể lại khỏe khoắn, vai rộng eo hẹp, múi cơ căng chặt, có cả một hàng rãnh cơ bụng rõ ràng, đều rất bổ mắt, ngoại trừ vật cứng dữ tợn đứng sừng sững dưới người kia.
Nó ẩn núp đằng sau bụi cỏ màu đen. nhìn chằm chằm như hổ đói về phía nàng, linh khẩu phun ra chút chất lỏng, dáng vẻ mạnh mẽ nóng lòng muốn thử xem sao.
Du Yên dời mắt đi, ngón tay xiết chặt chăn, vừa mong đợi lại vừa sợ.
Liễu Uẩn Chi nhịn lại sự sốt sắng, hôn rồi hôn, hôn lại hôn tiếp, vuốt ve nàng đến rêи ɾỉ không ngừng. Hông Du Yên hạ xuống làm một phần chăn bị chất lỏng thấm ướt biến thành một quầng sậm lớn.
Liễu Uẩn Chi đẩy hai chân nàng ra, nơi huyệt nhỏ đã biến thành một mảnh lầy lội, ngón tay tách hai cánh hoa ấy ra để lộ miệng huyệt bí ẩn đang co rút, yểu điệu nõn nà đang phun ra mật dịch.
Phần đầu vật cứng đặt ở miệng huyệt, hắn nói bên tai nàng, "Ta sắp tiến vào." Sau đó lập tức thẳng người mà vào, trong cổ Du Yên thốt ra tiếng nức nở, đau không chịu nổi, khóe mắt rơi nước mắt tí tách. Liễu Uẩn Chi biết nàng đau nhưng lại không ngờ sẽ đau tới khóc, hắn cứng đờ người không dám lộn xộn, tay chạm tới chỗ hai người kết hợp, nhẹ nhàng xoa nắn hoa viên nhỏ bé, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng tuôn ra nhiều nước hơn, từ từ thả lỏng.
Du Yên ôm lưng hắn, hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Chàng thử động đậy một chút đi."
"Vậy nàng chịu đựng một chút, đợi một lát nữa sẽ sung sướиɠ thôi." Liễu Uẩn Chi hôn một cái lên mũi nàng.
Tiếp đó, chính là một khi xuất phát sẽ không thể dừng, côn ŧᏂịŧ thô to nhiều lần đâm tới nơi sâu nhất của "hàng lang", bụi cỏ xù xì quét qua khiến Du Yên ngứa ngáy khó nhịn, hắn va chạm với nàng thật sâu, tùy ý rong ruổi trong cơ thể nàng, hai chân nàng kẹp chặt eo hắn, hai tay bị hắn đè trên ván giường, đan vào ngón tay hắn, hai tay nắm rất chặt.
Mái tóc dài đều bị thấm mồ hôi trên sườn mặt Du Yên, hai mắt nàng mông lung, đôi môi đỏ phớt khẽ nhếch lên tham lam hít lấy dưỡng khí, ngực bị đυ.ng không ngừng đung đưa, tràn ra từng gợn sóng, eo nàng hơi nhô lên, khóc sướt mướt rêи ɾỉ, "Liễu Uẩn Chi... quá nhanh... chậm một chút."
Liễu Uẩn Chi say mê, hắn nhìn cơ thể nàng bị cơn hoan ái nhuộm đỏ, cảm nhận được cơ thể căng chặt và ấm áp của nàng.
Nàng tiếp nhận hắn, mê muội hắn, yêu hắn say đắm. Nàng sung sướиɠ vì hắn.
Việc này khiến hắn kích động không thôi.
Du͙© vọиɠ vĩnh viễn bất tận, kɧoáı ©ảʍ ở xương cụt tích lũy lại và xộc lên đại não, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, âm thanh của Du Yên cũng trở nên vỡ vụn khó phân biệt nổi. Cuối cùng hắn thúc eo sâu xuống, để vật nam tính hoàn toàn lọt vào trong rồi kẹp hông phun ra hàng đàn con cháu, khoan khoái đến mức phát ra lên tiếng rên nhẹ.
Người Du Yên run lên, con ngươi xinh đẹp trở nên vô thần vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới đột ngột, không có tiêu điểm nhìn chằm chằm đầu giường, ngực nàng phập phồng lên xuống liên tục, cái miệng nhỏ co rút kịch liệt, kẹp chặt lấy vật cứng của hắn.
Liễu Uẩn Chi nằm trên người nàng, liếʍ bên cổ nàng, lẩm bẩm nói: "Sướиɠ quá."
Du Yên lấy lại tinh thần, bình thường lại, đưa tay vuốt ve lưng hắn, đáp lại một tiếng thật khẽ.
Vật đó vẫn còn nhét trong cơ thể nàng, bên dưới tràn ra một vũng chất lỏng, Du Yên xoa xoa tai hắn, giọng mềm mại hỏi, "Có thể rút ra hay không, ta hơi bị căng..."
Liễu Uẩn Chi nhẹ nhàng cười một tiếng, rút côn ŧᏂịŧ ra, dịch lỏng đυ.c màu trắng cứ thế chảy ra, trong chốc lát tiểu huyệt vẫn còn đang co rút không ngừng, tạo thành một hố đen, đẩy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc ra bên ngoài.
Hắn đắp chăn lên người nàng, mặc lại y phục xong xuôi sau đó gọi người hầu mang nước vào.
Mặt người hầu kia đỏ bừng, không biết đã nghe được bao nhiêu, đặt nước xuống rồi vội vội vàng vàng cúi đầu rời đi. Du Yên chỉ để lộ ra một đôi mắt to tròn vo, cũng mắc cỡ không nói nổi một câu.
Liễu Uẩn Chi cầm vải mềm, thấm ướt sau đó tỉ mỉ lau người cho nàng.
Lúc lau tới nụ hoa hồng hào, yết hầu hắn lên xuống không chút dấu vết. Hắn nhẹ nhàng tách chân nàng ra, bụi cỏ rậm rạp bị thấm ướt cả mảng, hoa viên sưng đỏ căng lớn, miệng huyệt vẫn chưa thu hẹp lại hoàn toàn, trong khe vẫn còn dính lấm tấm tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.
Liễu Uẩn Chi nhìn đến đỏ mắt, lấy tấm vải mềm chạm vào, người Du Yên run lên, bầu không khí lại bắt đầu khô nóng hơn.
Hắn nhẫn nhịn, giương mắt nhìn nàng, "Đừng động..." Du Yên phản bác, "Ta không có..."
Hắn vân vê nụ hoa của nàng như trừng phạt, "Một lần nữa, nàng có chịu nổi không?" Hắn nhếch khóe miệng hỏi nàng.
"Không... không được..." Du Yên cuống quýt cự tuyệt, khuôn mặt đỏ lên giống như sôi vậy, ngón chân co quắp lại một chỗ.
"Vậy thì đừng có quyến rũ ta." Liễu Uẩn Chi cười khẽ, động tác trên tay tập trung.
Đợi đến khi lau chùi sạch sẽ xong, hắn bọc nàng trong chăn, vén tóc nàng ra sau tai rồi lại hôn trán nàng một cái.
Hắn tắm rửa sạch sẽ rồi cũng vào trong chăn, ôm nàng vào trong lòng, giữ trước ngực.
"Du Yên."
"Hửm?" Du Yên khép hờ mí mắt, gần như sắp thϊếp đi.
"Chúng ta thành thân rồi."
"Ừm, ta biết." Du Yên khẽ lẩm bẩm.
"Ta rất vui vẻ." Liễu Uẩn Chi tiếp tục nói.
"Ta cũng vậy"
"Sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Trong lòng Du Yên ấm áp dễ chịu, không nói lời nào nữa, thϊếp đi trong ngực hắn.
-
Du Hoằng Nghĩa nán lại Kinh Thành vài ngày sau đó trở về Du trại cùng Doãn Ngô.
Dương Ngọc Kha và Dương lão bá ngày hôm sau lập tức bị Liễu Uẩn Chi dùng bừa một lý do đuổi ra ngoài.
Mặt Tiểu Thuý vô cùng hớn hở, cả người thoải mái, cười hì hì cả ngày.
Du Yên thấy Tiểu Thúy buồn cười, che miệng cười nàng. ...
Du Hoằng Nghĩa ở Du trại, đến một tháng sau lại nhận được một phong thư.
Là của Tiểu Thúy gửi.
Nàng tức giận chuyện Liễu Uẩn Chi sắp nạp thϊếp. Nữ tử đó tên là Kỳ Hạ Dao.
Là nữ nhi của Kỳ gia.