Vô Tình Bắt Được Tương Tư

Chương 23: Sao hắn thức dậy rồi? (H)

Thân thể non mềm động tình không thôi, tiểu huyệt tự nhiên phun ra chút mật dịch, cảm giác hoa huyệt ướŧ áŧ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, đôi chân trắng mịn của Du Yên khẽ cọ sát vào giường, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.

Tiếng rêи ɾỉ của nàng lọt hết vào tai Liễu Uẩn Chi, trong lòng hắn nôn nóng khó nhịn, động tác vốn chậm rãi cũng dần dần vội vàng hơn. Ngón tay khô ráo vân vê nhũ hoa của nàng, khiến Du Yên cắn môi, lẩm bẩm nói "đừng mà".

Bàn tay to di chuyển xuống, dời tới eo nàng, một tay nắm lấy hai chân nàng, một tay kéo quần nàng xuống một cách lưu loát. Thân thể trắng nõn bóng loáng lập tức lắc lư ngay eo của hắn, nội y của nàng bị Liễu Uẩn Chi kéo xuống đầu gối, nơi non mềm giữa hai chân trào ra một chút mật dịch, thân thể trắng trẻo trần trụi hiện ra trước mắt hắn.

Bỗng dưng Liễu Uẩn Chi trở nên yên tĩnh lại, nhìn Du Yên mở to mắt dưới người mình với vẻ dịu dàng.

Men say cùng du͙© vọиɠ tập kích cùng lúc khiến thân thể Du Yên mẫn cảm đến cực hạn, chỉ bị hắn nhìn một cách trắng trợn như thế cũng khiến hoa huyệt chảy ra một ít chất lỏng trong suốt.

Liễu Uẩn Chi khom lưng, chống đỡ phía trên nàng, tóc rơi trúng xương quai xanh làm nàng có hơi ngưa ngứa. Sau khi cười "hihi" hai tiếng thì đã bị Liễu Uẩn Chi chặn miệng lại.

Hơi thở hai người hòa cùng nhau, trao đổi nước bọt chứa đầy tình yêu. Du Yên không chịu nổi Liễu Uẩn Chi nhiệt tình đòi hỏi như vậy, bàn tay mềm mại đẩy hắn, hai đôi môi tách ra, lôi theo một sợi chỉ bạc trong suốt, Du Yên xấu hổ đến mức không biết nên nhìn đi đâu.

Liễu Uẩn Chi cười khẽ một tiếng, sờ mặt nàng, hắn đứng thẳng lên rồi cởi toàn bộ y phục của mình. Sau đó lại cúi đầu liếʍ môi nàng, tay dời xuống đυ.ng tới cặp đùi non mềm của nàng rồi lại di chuyển lên giữa hai chân, đầu ngón tay đã bị thấm ướt, hơi dính dính.

Hắn nhịn dục vong xuống, lại hôn lên môi nàng một nụ hôn, giọng nói dịu dàng, mềm mỏng tựa như nước: "Yên nhi..."

"Ưʍ..." Du Yên đáp lại hắn, theo động tác của hắn, nàng hơi tách hai chân ra.

Đôi mắt của Liễu Uẩn chi bị nhuộm tìиɧ ɖu͙© đến mức đỏ bừng, hắn mượn ánh sáng yếu ớt của ánh trăng để nhìn vào nơi ẩm ướt kia của nàng. Bàn tay hơi ẩm ướt cầm du͙© vọиɠ thô to của chính mình, nhắm thẳng ngay cửa mật huyệt non mềm, sau khi cọ xát xung quanh thì từ từ đi vào.

Dù sao cũng lần đầu tiên của kiếp này, nàng tiếp nhận hắn vẫn là chuyện vô cùng khó khăn. Du Yên nhíu mi, đôi mắt lập tức hiện lên một tầng hơi nước, nàng đẩy hắn, không cho hắn tiến vào, miệng nhỏ vểnh lên, có vẻ vô cùng đau đớn, vô cùng uất ức.

Hai cánh tay Liễu Uẩn Chi đặt bên hông nàng đã nổi đầy gân xanh, hắn dỗ dành nàng: "Ta không động nữa rồi, nàng đau lắm hả?..."

"Đau..." Du Yên nhỏ giọng nói.

"Ta không đông nữa." Liễu Uẩn Chi hôn lên môi nàng một nụ hôn, hai mắt nhìn chằm chằm mặt nàng, cho nàng cảm giác an toàn. Vốn tưởng rằng còn phải giằng co một hồi, ai ngờ Du Yên trừng mắt nhìn, lông mi bị nước tẩm ướt nhìn như cây quạt nhỏ, nàng vểnh môi: "Không được... Nếu chàng không động thì sao sinh hài tử đây?" Dứt lời, nàng ôm chầm cổ hắn, liếʍ liếʍ cắn cắn rồi bôi nước miếng đầy trên mặt hắn, "Chàng động đi, động đi..." Giọng nói còn mềm mại hơn cái bánh bao mà hắn ăn ngày đó.

Liễu Uẩn Chi nghe vậy, lòng bị dao động tới mức rối tinh rối mù, hắn gồng mình, xuyên qua thân thể nàng từng chút từng chút một, nương nhờ chất dịch kia để chậm rãi ra vào. Tiếng nước ái muội vang lên, Du Yên xấu hổ tới mức toàn thân nóng lên, nàng bị hắn cắm tới mức cả người không ngừng đẩy lên trên, rồi lại lao thẳng về trong lòng hắn.

Thân thể bị côn ŧᏂịŧ đâm xuyên qua, huyệt nhỏ bị nong ra đã dần dần khép lại, sau đó lại bị tách ra một cách mạnh mẽ, quá trình đơn giản này lặp đi lặp lại liên tục khiến hai người cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ cực kỳ to lớn.

Nơi giao hợp phát ra những tiếng da thịt va chạm nhau và tiếng nước "Òm ọp òm ọp", trộn lẫn với tiếng rêи ɾỉ mềm mại của nam tử và nữ tử.

Thân thể hắn không ngừng chuyển động và đẩy về phía trước, rút ra cắm vào tại nơi non mềm ướŧ áŧ của nàng, mồ hôi hắn chảy ra thấm ướt cả trán rồi tụ xuống dưới cằm, theo động tác kịch liệt đó mà rơi từng giọt lên mặt Du Yên. Du Yên hơi hơi hé môi để thở, nàng đưa tay lau mồ hôi giúp hắn, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào. Liễu Uẫn Chi giữ tay nầng, đặt trên bờ môi rồi lại hôn, "Có thể lặp lại "Nàng thích ta" một lần nữa không?"

Trái tim ngay ngực trái của nàng tê dại một trận, nàng ngước nhìn gương mặt thâm tình của hắn, "Ta thích chàng... Lòng ta có chàng."

Liễu Uẩn Chi cúi đầu hôn nàng, tới khi thở gấp mới tách ra, nàng bị đâm tới mức khiến bầu ngực sữa no đủ tùy ý lay động trong không trung, nhũ hoa hồng nhạt run run rẩy rẩy, Liễu Uẩn Chi dùng miệng ngậm chặt, ôm eo của nàng rồi lại đột nhiên bắt đầu một cuộc xâm lược cuồng phong bão táp khác.

Qua một lúc lâu sau, Liễu Uẩn Chi bắt đầu chạy nước rút trong cơ thể nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn thẳng vào trong hoa huyệt, thân thể Du Yên giật giật hồi lâu, mới chậm rãi dừng lại. Thân thể trắng nõn phủ một lớp mồ hôi mỏng, lại càng thêm xinh đẹp, trong trẻo và lạnh lùng dưới ánh trăng.

Liễu Uẩn Chi ôm nàng, dây dưa thêm một hồi, sau đó mới lưu luyến rời khỏi thân thể nàng, chất lỏng nóng bỏng lập tức tràn ra ngoài, thấm ướt cả đệm và chăn bên dưới. Du Yên ôm cả người hắn, vừa mệt mỏi lại vừa kiệt sức, nàng dán sát vào trước ngực hắn rồi thì thầm: "Liễu Uẩn Chi... Ta hơi mệt."

Nếu như Du Yên ngẩng đầu, sẽ phát hiện ánh mắt dịu dàng của Liễu Uẩn Chi.

"Ta ôm nàng ngủ." Hắn ôm chặt eo nàng.

"Được." Sau khi Du Yên đáp lại thì lập tức ngủ thϊếp đi.

Thế nhưng Liễu Uẩn Chi không thể nào ngủ được, hắn nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của nàng đến tận đêm khuya.

Trong lòng hắn ngập tràn cảm giác thỏa mãn, đời này hắn chưa từng có cảm giác đó bao giờ. Hắn có được Du Yên, còn có lòng của nàng, thậm chí có cả thân thể của nàng. Cơ thể nàng nở rộ vì hắn, nàng ghé vào tai hắn rêи ɾỉ, nàng chứa đựng hắn, dùng chính cơ thể của mình để bao bọc lấy hắn, nàng nói nàng thích hắn.

Hắn cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn đầy yêu thương, ôm chặt nàng, rồi mới thả lỏng và đi vào giấc mơ.

----

Trời còn chưa sáng.

Bởi vì Du Yên chảy rất nhiều mồ hôi nên cũng nhanh tỉnh rượu. Khi mở mắt ra, trái tim nàng suýt chút nữa là ngừng đập, toàn thân đau nhức, dưới thân lại càng đau đớn như thể tê liệt. Nàng cho rằng lần này chỉ mà một giấc mộng, sau khi nhắm mắt rồi mở mắt thì vẫn là cảnh tượng trước mắt này.

Ký ức về buổi tối hôm qua cũng mạnh mẽ tràn vào đầu óc trống rỗng của nàng.

Tiêu nàng rồi.

Trong đầu nàng chỉ có một câu này.

Trước tới nay nàng chưa từng hoang mang như thế.

Hai người trần trụi ôm ấp nhau, chân của nàng vẫn còn gấp xếp ở giữa hai chân của hắn, bàn tay khô ráo ấm áp đặt trên eo nàng vẫn còn siết rất chặt.

Việc cấp bách trước mắt của Du Yên là rời khỏi căn phòng chứa đựng kí ức hoang đường của đêm qua.

Nàng muốn nhúc nhích nhưng lại sợ khiến Liễu Uẩn Chi đang ngủ say thức giấc, nàng nhìn mặt hắn, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót. Ngón tay giật giật, muốn sờ sờ mặt hắn nhưng bản thân nàng cố kìm nén lại.

Nàng nhìn hắn một cái thật sâu.

Cảm xúc không nỡ vương vấn trong ngực nàng.

Nàng thầm mắng bản thân mình không để ý đại cục.

Cuối cùng, Du Yên đành phải rời khỏi.

Nàng hơi xê dịch thân thể của mình, nhớ lại kiếp trước nàng cũng lén lút rời khỏi như thế, chờ tới lúc bình minh thì trực tiếp đưa hắn đi.

Ai ngờ, bàn tay bên hông lại đột nhiên dùng lực.

Du Yên bị kéo ngược lại vào trong lòng hắn.

Mặt tựa trên ngực hắn, nóng như lửa đốt.

Đầu óc rối thành một nùi.

Trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh: "Yên nhi... thức dậy rồi sao?" Giọng nói kia khàn khàn lại trầm thấp, dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát từ trong tìиɧ ɖu͙© ra.

Tiêu rồi.

Thật sự tiêu rồi.

Sao hắn lại tỉnh chứ?