Còn chưa phản ứng gì, cô đã kéo cửa xe ra đi mất, Vu Thế Châu lập tức đuổi theo, muốn nói gì đó để hòa hoãn quan hệ, chỉ là lời nói vừa rồi của Hứa Duy xác thật trong lúc vô tình đã tổn thương đến anh, anh lại không phải kiểu người hay nói nhiều, càng cẩn thận lại càng sợ làm sai nên không dám nhiều lời.
Chỉ mạnh mẽ lôi kéo không cho cô đi, bóng đêm hơi lạnh, trên đường xe cộ như nêm, hai người trường thân ngọc lập(*), người đi ngang qua không nhịn được quay đầu lại nhìn. Vu Thế Châu nắm tay cô, giọng nói nhỏ lại, "Trở về đi, chắc em đói bụng rồi."
Hứa Duy liếc nhìn anh một cái, cười một tiếng, "Đi thôi."
(*) trường thân ngọc lập: cao lớn, đẹp như điêu khắc từ ngọc
Hôm nay bộ phận hoàn thành một đơn hàng lớn, hẹn cùng nhau ra ngoài ăn cơm, sau khi ăn xong lại muốn đi hát. Hứa Duy thích náo nhiệt, vừa ra ngoài cùng bạn bè liền vứt hết chuyện khác ra sau đầu.
Anh gọi 3 cuộc điện thoại, một cuộc cô cũng không nghe, đến cuộc điện thoại thứ năm vẫn không có ai tiếp, anh tùy ý ném điện thoại lên trên bàn. Người bạn bên cạnh thấy sắc mặt anh không tốt, khoác tay lên vai anh, chạm vào ly rượu, "Sách, đã ra ngoài chơi, vẻ mặt cậu lại đầy oán niệm, ai đã khiến cậu bội tình bạc nghĩa như thế hả?"
Vu Thế Châu hất tay người nọ ra, đèn màu đảo qua mặt anh, sườn mặt lạnh lẽo ngang ngạnh, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên di động, quanh thân tản ra một mảnh mờ mịt xa cách. Mấy cô gái bên cạnh nhìn sang bên này nói giỡn, chỉ chốc lát sau trong số đó có một người ăn mặc lớn mật tiến đến.
Người nọ mặc váy bó sát, chiếc váy ngắn trên đùi, đôi mắt mờ ám, đôi môi đỏ thẫm. Quyến rũ dựa nghiêng vào cạnh bàn bên cạnh Vu Thế Châu, sáp lại cười cười, "Anh đẹp trai có hẹn không? Cùng tới chơi chung đi, chị em chúng tôi cũng không có bạn."
Bạn của anh theo ánh mắt của cô ta nhìn qua, mấy cô gái đều dùng ánh mắt như phóng điện nhìn về phía núi băng, anh ta lại cười bỉ ổi, xấu xa nói, "Thật ngại quá, bạn của tôi đã kết hôn rồi."
Cô gái kia cười càng quyến rũ, móng tay đỏ thẫm lướt qua môi, mười phần ám chỉ, "Kết hôn rồi cũng có thể chơi mà, sinh hoạt cũng cần cảm giác mới mẻ, tiểu ca ca anh nói xem có phải hay không."
Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, bóng dáng Vu Thế Châu lạnh nhạt, không nói một lời, cho dù đề tài đang nói tới anh cũng không hề để ý tới, người bạn vừa thấy liền biết mỹ nữ trước mắt vì anh mà tới, chế nhạo đẩy đẩy cánh tay anh vài cái, cười tà khí, "Tôi thấy vị kia nhà cậu đang cần thêm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có muốn hay không? Hả?"
Thần bí khiến người khác nhìn không hiểu, nói giống như là chuyện đương nhiên, Vu Thế Châu đứng lên, "Tôi đi về trước đây." Đến cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy, vốn dĩ đang muốn xin phương thức liên hệ, cô gái kia lại bị bạn mình ngăn lại.
Lúc Hứa Duy về đến nhà, trong phòng đến một chiếc đèn cũng chưa bật, cô cho rằng Vu Thế Châu vẫn chưa về nhà, trong nháy mắt khi bật đèn lên, một bóng người trên sô pha đang đưa lưng về phía cô, dọa người nhảy dựng lên.
Thở nhẹ ra một hơi, thay dép đi trong nhà, Hứa Duy ném túi xách trên sô pha, không hề có ý tứ muốn giao tiếp, lập tức đi vào buồng vệ sinh, lúc đóng cửa một bàn tay từ bên ngoài vói vào ngăn lại.
Cô nghiêng người dựa vào khung cửa, không kiên nhẫn nhẹ nâng mí mắt, tay Vu Thế Châu bị kẹp đau như muốn gãy, cả người trong trạng thái có chút không đúng, cúi đầu nói: "Hôm nay tôi gọi cho em đến bảy cuộc điện thoại."
"Vậy thì sao?" Cô cũng đâu bắt anh ta phải gọi.
Một tay nắm chặt thành quyền, nỗ lực khắc chế tức giận. Hứa Duy buông cửa ra, do trong người có chút men say nên đứng không vững, hôm nay cô uống không ít rượu, xoay người cởϊ qυầи áo trên người ra, kéo rèm cửa phòng tắm che lại, hoàn toàn không thèm để ý bên ngoài vẫn có người.
Hơi nóng tràn ngập khắp phòng tắm nhỏ, tiếng nước ào ào cách không đến một mét truyền tới trong tai, trong óc như là có thứ gì đó nổ tung, anh vén rèm lên một phen, Hứa Duy hoảng sợ, hiện giờ cả người cô trần trụi, ôm lấy thân thể xoay người, câu mắng chửi còn chưa nói ra miệng, bóng dáng cao lớn đã bước lại gần, hơi nước tràn ngập khiến không gian nhỏ càng thêm nóng bức, Vu Thế Châu không quan tâm bóp chặt bả vai gấy yếu của cô.
Hôn loạn xạ trên mặt cô, môi mềm mại dần đi xuống cổ, Hứa Duy phản ứng lại, đôi tay để ở trước ngực, miệng bị lấp kín, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, tức muốn hộc máu cũng không có chỗ phát tiết.
Anh kéo áo sơmi xuống, khuy áo rơi vỡ đập lên vách tường, phát ra thanh âm giòn vang, Hứa Duy thở hổn hển mà giãy giụa, bị cồn ăn mòn lý trí, trong đầu là một mảnh mơ hồ.
Hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, nụ hôn dừng ở trên người cô, giơ tay có thể chạm tới một mảng cơ bắp săn chắc, nước ấm từ trên đỉnh đầu đổ xuống, trước mắt là khuôn mặt mơ hồ không nhận ra, trong hô hấp nồng nặc mùi rượu.
Hứa Duy không biết là do mình thở ra, hay là do Vu Thế Châu cũng uống rượu, một tay anh cố định gáy của cô, một tay kia dọc theo đường cong eo trượt lên trên, dẫn đến một màn hoa lửa rùng mình. Tay lớn đặt lên nhũ thịt mềm mại, nhẹ nhàng vân vê xoa bóp đỉnh trụ, cả người Hứa Duy như bị điện giật, chân có chút mềm nhũn, muốn lùi chút về phía sau eo lại bị tóm lấy.
Tựa như con cá mắc cạn đang cận kề bên tử vong, khát cầu tìm kiếm nguồn nước, sóng triều tìиɧ ɖu͙© dâng trào cuồn cuộn, lực tay càng thêm mất khống chế, bàn tay có mấy vết chai mỏng lướt ngang qua bụng bằng phẳng, xuyên qua khu rừng thưa thớt phía dưới.
Nơi hơn hai mươi năm qua vẫn chưa có ai chạm vào đột nhiên bị đυ.ng đến, cô kinh ngạc, lùi bước về phía sau lại lập tức bị túm trở về, ngón tay thon dài nhẹ nhàng moi đào bánh bao thịt mềm mại bọc quanh tiểu hạch đang chậm rãi nhô lên. Hứa Duy há mồm thở dốc, ánh mắt mê ly, trên mặt một mảnh ửng hồng.
Vu Thế Châu khắc chế dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng phát đau sắp muốn nổ mạnh, trong mắt hiện lên giãy giụa, cuối cùng quy về một mảnh yên lặng, động tác càng thêm ra sức. Thân thể dưới sự đùa bỡn của ngón tay linh hoạt trở nên nóng bỏng, có thể cảm giác được rõ ràng có một dòng nước nóng đang chảy ra.
Không thể ức chế khát vọng có cái gì đó có thể cắm vào bên trong, làm giảm cơn ngứa từ chỗ sâu trong âʍ đa͙σ, Hứa Duy khó khăn ưm một tiếng, như một tín hiệu, tốc độ ra vào của ngón tay đang ở phía dưới nhanh hơn, âm hạch bị đùa bỡn sưng đỏ sung huyết. Ngón tay thon dài kia đột nhiên vói vào trong, tầng tầng lớp lớp thịt mềm mụp như xà giống quấn lên, giữ chặt lấy ngón tay, bao vây kín không một kẽ hở.
Bên trong ấm áp ướŧ áŧ, dòng nhiệt lưu không ngừng chảy ra, Vu Thế Châu thử đút ngón tay vào chỗ sâu hơn, đường đi vấp phải một dị vật xa lạ, nơi chưa bao giờ có người đi vào sinh ra cảm giác bài trừ, Hứa Duy không thể chịu đựng khẽ nấc lên.
Chỉ là hiện tại cả người vô lực ý thức mơ hồ, hoàn toàn không có năng lực chống cự, ngón tay nhợt nhạt thọc vào rút ra, vòi sen trong phòng tắm sớm đã đóng lại, tất cả tiếng nước òm ọp òm ọp đều từ nơi riêng tư truyền đến, một ngón tay đột nhiên biến thành hai ngón, đường đi càng thêm chen chúc chật chội.
Chờ đến khi âʍ đa͙σ trở nên ướŧ áŧ nóng bỏng, dịch nhầy trơn trượt, một cây gậy nóng bỏng cứng rắn đột nhiên áp lên, chậm rãi cọ xát kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ɦộ đã không thể chịu thêm một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào nữa, Hứa Duy bị ép buộc khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt.
Vu Thế Châu nâng một chân cô lên gấp lại treo trên khuỷu tay, trong thân thể từng đợt sóng nhiệt liên tiếp ập tới, phía sau lưng dán lên gạch men sứ lạnh lẽo, hai luồng nóng lạnh đan xen, Hứa Duy không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân mình lao về phía trước, lại không nghĩ tới cự long ở dưới từ phía đằng trước đột nhiên thọc tiến vào.
Miệng huyệt truyền đến đau đớn, cô thanh tỉnh một chút, rên một tiếng muốn lui về phía sau, Vu Thế Châu vừa mới thoải mái một chút, sao có thể để cô rời đi. Anh đè lại cặp mông co dãn mười phần đang vểnh lên của cô, chính mình sáp lại gần, đồ vật chắn nơi cửa động chẳng những không đi ra ngoài, ngược lại mang theo phần gốc phía sau vừa thô vừa cứng chen vào trong.
Móng tay Hứa Duy cào một vết trên lưng Vu Thế Châu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh đột nhiên dùng sức cắm vào, một lần thọc này rốt cuộc hoàn toàn đi vào. Âʍ đa͙σ ấm áp ướŧ áŧ bao bọc lấy cự long dữ tợn, làn da nơi cửa huyệt bị căng ra, biến thành màu trong suốt, âm đế màu hồng toàn bộ bị đè ép sang một bên.
Âʍ đa͙σ truyền đến một cơn đau đớn như đao cắt, cảm giác sắp bị căng đến hỏng mất, hốc mắt Hứa Duy đỏ bừng, tỉnh rượu một chút, phía dưới vừa nóng rát vừa đau, khóc nghẹn ngào, nhịn không được co rút lại một chút, dẫn tới đồ vật bên trong càng trướng to hơn, dọa cô không dám tiếp tục lộn xộn.
Ngay khi Vu Thế Châu đi vào liền thoải mái hừ một tiếng, tiểu đệ đệ được bao quanh 360 độ không góc chết, thịt mềm bao trùm ở quanh dươиɠ ѵậŧ, giống như có vô số cái miệng nhỏ đang mυ'ŧ vào côn ŧᏂịŧ của anh, bên trong không có một chút khe hở dư thừa, nơi riêng tư của hai người liều chết triền miên.
Lúc đi vào dường như anh còn phá tan thứ gì đó, mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến mới biết được thế mà đây lại là lần đầu tiên của Hứa Duy, lửa nóng trong lòng khiến anh muốn hung hăng lao tới, chỉ là nhìn thấy bộ dạng cô đau đến đáng thương, làm anh không đành lòng tiếp tục động.
Vu Thế Châu cẩn thận hôn đầu tóc mướt mồ hôi của Hứa Duy, lấp kín miệng cô, lúc này mới bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra. Cự vật nhanh chóng ra ra vào vào, cọ xát thành một trận lửa nóng trong dũng đạo, đau đớn từ từ tan đi. Một loại cảm giác tê dại tràn ngập từ chỗ giao hợp toát ra rồi dần dần truyền đi khắp toàn thân. Hứa Duy rầm rì ghé vào vai Vu Thế Châu, hai tay anh nâng chân cô lên, đè cô ở trên tường, giống như được lắp thêm môtơ, mông lấy đà luật động, mỗi một cái đều thọc đến chỗ sâu nhất.
Dừng lại một giây, nam căn chậm rãi rút ra kéo theo thịt mềm hồng nhạt bên trong, mị thịt không muốn cự vật rời đi, gắt gao hút lấy dươиɠ ѵậŧ thật chặt, mở ra huyệt đạo. Lại do cự vật hung hăng thọc tiến âʍ đa͙σ, Hứa Duy cau mày, trầm mê ở trong vui sướиɠ.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง