Thẩm Viên ngủ đến thoải mái, Phương Quyết Minh lại là gian nan, nếu nói không có cảm giác là tuyệt đối không có khả năng. Tiểu hoa huyệt của em dâu co lại lui ngậm dục căn của hắn, thường thường chảy nước ra. Hắn muốn cắn răng rút ra, nhưng Thẩm Viên gắt gao nắm áo hắn, chỉ cần thoáng vừa động, người trong lòng này liền mơ mơ màng màng hừ hừ, mắt thấy muốn tỉnh. Phương Quyết Minh chỉ phải cười khổ nhẫn nại, vẫn chịu đến hừng đông, ngoài phòng tiếng chuông gõ sáu tiếng, mới cảm giác em dâu nặng nề ngủ. Hắn lúc này mới thật cẩn thận rút ra, một vũng lớn yêu dịch lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo hoa huyệt của em dâu phun ra.
"Đại ca......" Thẩm Viên ngữ khí mơ hồ rúc vào trong lòng Phương Quyết Minh, gối lên cánh tay hắn ngủ càng sâu.
Phương Quyết Minh nhịn không được nhéo nhéo mũi em dâu, vùi đầu đến gần bên gáy cậu hít sâu một hơi, mùi sữa thản nhiên đầy ắp cánh mũi, miệng Phương Quyết Minh cũng đầy mùi sữa tươi.
Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng bình rượu vỡ, Thẩm Viên bừng tỉnh, bản năng ôm cổ Phương Quyết Minh: "Đại ca...... Đại ca anh muốn đi đâu thế?"
"Đại ca ở đây, chỗ nào cũng không đi." Phương Quyết Minh thở dài một tiếng, cầm tay em dâu hôn, "Lúc này mới sáu giờ."
Lại là một tiếng vang thanh thúy, kèm theo là kêu thảm thiết thê lương. Thẩm Viên sợ tới mức nhắm thẳng lòng Phương Quyết Minh trốn. Phương Quyết Minh lúc này cũng hiểu được phải dậy, ôm em dâu đứng dậy mặc quần áo, cao giọng đánh thức hạ nhân.
"Đại thiếu gia không xong rồi, nhị thiếu gia xảy ra chuyện!" Không qua vài phút dưới lầu liền loạn thành một đoàn. Phương Quyết Minh lôi kéo Thẩm Viên đi ra ngoài cửa phòng, chỉ thấy bên trong phòng khách Phương Quyết Dật nằm ngửa trên mặt đất, dưới thân tất cả đều là máu. Hắn tay mắt lanh lẹ che mắt Thẩm Viên, đứa nhóc này nếu là thấy một màn này, khẳng định bị dọa hỏng.
"Đại ca?" Thẩm Viên cầm cổ tay của Phương Quyết Minh run run rẩy rẩy hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì, em ở trong phòng đợi đại ca." Phương Quyết Minh đưa cậu vào phòng ngủ, "Còn sớm, em ngủ tiếp một lát."
Thẩm Viên lui trong chăn cúi đầu "Dạ" một tiếng: "Đại ca, anh nhất định phải trở về."
Phương Quyết Minh sờ sờ đầu cậu, cười đáp ứng, lúc này mới khoác áo ngoài nhíu mi xuống dưới lầu.
"Đại thiếu gia?" Lão canh phòng buông microphone thở dài một hơi, "Tôi vừa gọi điện thoại cho bệnh viện, ngài xem là đợi thầy thuốc đến, hay là chúng ta đưa nhị thiếu gia qua?"
"Chuyện như thế nào?" Phương Quyết Minh nhíu mày cúi người, thử hơi thở của Phương Quyết Dật. Bại gia tử này mệnh lớn, còn sống.
"Chúng tôi cũng không biết, vào phòng khách cũng đã là như thế này." Lão canh phòng đi đến sô pha kêu người đến cùng nhau đỡ Phương Quyết Dật, "Phỏng chừng nhị thiếu gia là tỉnh lại muốn uống rượu, không chú ý đá vỡ cái chai, đứng không vững lại ngã ở trên thủy tinh vỡ."
"Kia cũng có thể là bị thương ngoài da." Phương Quyết Minh lui qua một bên, bọn hạ nhân ba chân bốn cẳng nâng người lên sô pha, lúc này mới phát hiện hiện sau gáy Phương Quyết Dật chui vào đi một mảnh thủy tinh vỡ thật dày, tuyệt đại bộ phận máu chính là từ chỗ đó chảy ra.
Lão canh phòng ngược lại hấp một ngụm khí lạnh, vội vàng bảo bọn hạ nhân lui lại: "Đừng chạm, thủy tinh này đâm quá sâu, chúng ta không nhổ được ra không nói, nếu là không cẩn thận làm nhị thiếu gia bị thương thêm, kia liền có chuyện lớn."
Phương Quyết Minh xoa mi tâm ngồi ở một bên, trong lòng âm thầm buồn cười. Em trai bại gia tử của hắn ngày thường chơi bời lêu lổng quen, ỷ vào trong nhà có tiền liền tùy ý tiêu xài, lập tức đào hôn đi ra ngoài sợ là rốt cuộc qua vài ngày không có tiền tiêu, thật vất vả về nhà lại ra chuyện này, Phương lão gia tử biết sợ là muốn tức ngất xỉu đi. Hắn đang nghĩ, thầy thuốc đã đến đây, như ong vỡ tổ vây lên, đầu tiên là khẩn cấp xử lý lại nâng người lên xe kéo đến bệnh viện.
Phương Quyết Minh phân phó hạ nhân thanh lý vết máu sạch sẽ, sợ Thẩm Viên rời giường thấy sẽ kinh hoảng, lúc này mới thở dài trở lại phòng ngủ. Thẩm Viên căn bản là không ngủ, ôm chăn lắc lư chờ Phương Quyết Minh, nghe tiếng mở cửa lại bổ nhào vào bên giường, ôm eo Phương Quyết Minh nhìn hắn, cũng không nói.
"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Phương Quyết Minh ngồi ở bên giường ôm cậu, "Ở học đường ngủ gật sẽ bị tiên sinh đánh tay đấy."
"Đại ca không ở đây em ngủ không được." Thẩm Viên bò đến giữa hai chân Phương Quyết Minh ngồi, "Bên ngoài làm sao thế?"
Phương Quyết Minh giúp em dâu mặc quần áo vào, một bên mặc một bên kiên nhẫn giải thích. Thẩm Viên quả nhiên chỉ nghe đã sợ tới mức phát run, cuối cùng trong lòng run sợ hỏi: "Anh ta...... Anh ta chết rồi hả?"
"Chưa, nó ngược lại là mạng lớn." Phương Quyết Minh đẩy cửa nhìn một cái, thấy phòng khách không có vết máu mới yên tâm ôm Thẩm Viên đi ra, "Hôm nay chờ em tan học chúng ta cùng đi bệnh viện xem xem."
Thẩm Viên gật gật đầu, tuy rằng chán ghét Phương Quyết Dật nhưng có đại ca đi cùng cũng không sợ. Lại nói cậu gả cho Phương Quyết Minh, đổi thành chị dâu của hôn phu cũ, thuận tình thuận lý đều phải đi nhìn một cái. Phương Quyết Minh ngược lại là một chút đều không muốn cho em dâu đi gặp Phương Quyết Dật, nhưng nếu không thừa dịp cơ hội này cùng Phương lão gia tử nói rõ, địa vị của Thẩm Viên ở Phương gia sẽ xấu hổ. Nếu Phương Quyết Dật thật sự bị thương nặng đến hôn mê bất tỉnh, sợ là nam thê trên danh nghĩa của nó sẽ bị đuổi đi.
Thẩm Viên ăn điểm tâm, được Phương Quyết Minh ôm ngủ một đường, đến cửa học đường mới mơ mơ màng màng tỉnh, quấn Phương Quyết Minh hôn trong chốc lát lúc này mới lưu luyến không rời xuống xe.
"Đại thiếu gia, đi trại an dưỡng sao?"
"Không đi." Phương Quyết Minh liếc nhìn tài xế, "Đêm nay anh đưa chúng tôi đi bệnh viện trước, lại đi viện an dưỡng đón cha tôi."
Tài xế hiểu rõ ý tứ này là muốn giấu chuyện Phương Quyết Dật bị thương đến buổi tối, liền đưa Phương Quyết Minh đưa về nhà, đợi khi học đường sắp tan học mới chở hắn đi đón Thẩm Viên. Mà Thẩm Viên ngáp bò vào trong xe, vừa thấy Phương Quyết Minh liền chui vào lòng hắn, đầu tựa vào vai hắn ngủ gà ngủ gật.
"Làm em buổi sáng không ngủ được." Phương Quyết Minh dùng ngón tay vuốt ve đôi mắt của em dâu, "Hôm nay bị tiên sinh phạt không?"
"Phạt." Thẩm Viên ủy khuất vươn tay, "Đánh ba cái."
Phương Quyết Minh đau lòng xoa xoa, lòng bàn tay của em dâu có ba vết hồng nhạt, có lẽ là bị thước đánh.
"Đại ca, em buồn ngủ." Thẩm Viên khốn đốn ngáp một cái.
"Ngủ đi, đi bệnh viện còn phải một lúc nữa." Phương Quyết Minh ôm cậu nhẹ giọng cười.
Thẩm Viên mơ mơ màng màng ngủ, lúc nửa tỉnh nửa mê tựa hồ nghe thấy chút tiếng ồn ào, nhưng cậu thật sự mệt vô cùng, mí mắt không mở ra được, chỉ dán ở trong lòng Phương Quyết Minh ngủ. Mà Phương Quyết Minh tựa hồ là đi qua một đoạn hành lang ầm ĩ, đẩy cửa ra mới an tĩnh lại. Thẩm Viên cảm giác mình bị đặt ở trên giường, quần cũng bị người cởi. Cậu buồn ngủ, rầm rì lật người lại ngủ tiếp, bên tai tựa hồ có tiếng cười của Phương Quyết Minh. Sau mông truyền đến xúc cảm hơi lạnh, thuốc mỡ tràn vào hậu huyệt, Thẩm Viên không thoải mái nhăn lại mi, xoay người nằm sấp vùi mặt vào trong gối đầu.
Phương Quyết Minh cầm thuốc mỡ bôi trơn xoa vào bên trong tiểu cúc huyệt của Thẩm Viên, ngón tay nhợt nhạt thử cắm vào. Hậu huyệt của em dâu không thể ướŧ áŧ như hoa huyệt, lại đồng dạng căng chặt, bọc ngón tay hắn dùng lực mυ'ŧ vào, tư vị tiêu hồn.
Thẩm Viên đang ngủ không kiên nhẫn, tay đánh hắn một cái.
Phương Quyết Minh cúi người hôn hôn em dâu, ngón tay chậm rãi cắm vào huyệt đạo tràn đầy thuốc bôi trơn. Dược cao này nhiễm lên nhiệt độ cơ thể người thì tan rất nhanh, dính ở trên tay Phương Quyết Minh. Hắn liền dùng lực trừu sáp, Thẩm Viên ở dưới thân hắn hô hấp dần dần dồn dập, mông nhếch lên, hoa huyệt trào ra nước đậm sệt, thở dốc cũng có ý vị tìиɧ ɖu͙©. Phương Quyết Minh lại cố ý không chạm đóa hoa non mềm của cậu, liền dùng ngón tay sáp lộng hậu huyệt của em dâu. Thẩm Viên ngủ càng ngày càng không kiên định, trên giường lung tung vặn vẹo thân thể, miệng y y nha nha cũng không biết đang kêu những gì, rốt cuộc đầy đầu mồ hôi mở to mắt, lại còn chưa kịp tỉnh táo hoa huyệt liền trào ra một vũng nước lớn.
"Đại...... Đại ca?" Thẩm Viên ngốc hồ hồ ôm lấy cánh tay Phương Quyết Minh, "Chúng ta về nhà rồi à?"
"Đang ở bệnh viện." Phương Quyết Minh cắm ngón tay vào hậu huyệt của em dâu.
Thẩm Viên lúc này mới phát hiện mình cùng Phương Quyết Minh nằm ở trên giường bệnh, giường cách vách còn nằm một người, tập trung nhìn vào tất nhiên là Phương Quyết Dật. Cậu nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán nhắm thẳng lòng Phương Quyết Minh chui vào.
"Đừng sợ, nó hôn mê còn chưa tỉnh." Phương Quyết Minh kéo hai chân em dâu ra, yêu thương hôn đóa hoa sưng lên, "Không muốn đại ca cắm vào sao?"
"Muốn......" Thẩm Viên lúc này mới phát hiện ngón tay Phương Quyết Minh chơi không phải hoa huyệt của cậu, ngại ngùng đong đưa eo, "Nhưng......"
Phương Quyết Minh ôm Thẩm Viên vào trong lòng, ngón tay kiên nhẫn khai thác hậu huyệt, sau đó cầm dương cụ giả từng nhét vào hoa huyệt, từng chút từng chút nhét vào hậu huyệt. Thẩm Viên cong eo, còn chưa thanh tỉnh toàn bộ, chỉ cảm thấy hậu huyệt bị cái cán lạnh lẽo đâm vào, vừa đau vừa xót. Cậu còn chưa kịp kêu đau, Phương Quyết Minh cũng đã thẳng lưng đâm vào hoa huyệt nước tràn lan.
Thẩm Viên lập tức bị lấp đầy, cả kinh há miệng, ngốc ngốc ngồi ở trên giường, hoa huyệt ngậm tính khí nóng bỏng co rút nhanh, rồi sau đó hậu huyệt nuốt dương cụ giả mấp máy, hai dương cụ một nóng một lạnh dường như cách tầng màng chạm vào nhau.
Phương Quyết Minh ôm em dâu triền triền miên miên hôn môi, thấp giọng hỏi: "Thoải mái không?"
Thẩm Viên lăng lăng nhìn Phương Quyết Minh, thế nhưng co rút bắn, nước mắt chảy xuống: "Thật là khó chịu...... Đại ca em thật là khó chịu......"
"Khó chịu em còn bắn?" Phương Quyết Minh vừa dứt lời liền trầm eo đỉnh lộng, tay niết dương cụ giả theo tần suất va chạm trừu sáp.
Thẩm Viên chưa bao giờ đồng thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai nơi huyệt đạo, rộng mở hai chân ngồi ở trên giường bệnh khóc. Nước theo huyệt đạo một cỗ một cỗ phun ra, hậu huyệt cũng học bộ dáng hoa huyệt co rút nhanh, ngậm lấy dương cụ giả co lại. Căn bản không cần càng nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt liền cao trào vài lần, nóng lạnh luân phiên làm cho cậu giãy giụa ở đỉnh tìиɧ ɖu͙©, Phương Quyết Minh lại không nói mấy câu dễ nghe, chỉ biết là điên cuồng thẳng lưng, không ngừng cắm cả hai căn xuống, làm cậu phía trước phía sau đồng thời cao trào.
Phương Quyết Minh thấy em dâu thoải mái như vậy, không khỏi cũng kích động, nắm tay nhỏ của Thẩm Viên đặt ở gốc dương cụ giả: "Tự mình đâm."
Thẩm Viên vừa đυ.ng tới dương cụ giả liền hoảng hốt, ở tay dính đầy chất lỏng trơn ướt, cũng không biết là dâʍ ŧᏂủy̠ hay là thuốc bôi trơn: "Em không...... Đại ca em không......"
"Dùng lực cắm vào đi." Hai tay Phương Quyết Minh mò đến trước ngực em dâu, nắm nhũ nhục xoa nắn, "Tự em cắm, đại ca liền giúp em hút sữa."
Thẩm Viên nghe vậy, tay nhỏ dùng lực, phụt một tiếng cắm dương cụ giả vào cúc huyệt, sau đó theo tốc độ đỉnh lộng của Phương Quyết Minh rút dương cụ giả ra lại liên tiếp nhét vào. Phương Quyết Minh nói giữ lời, một bên thao làm một bên mυ'ŧ vào núʍ ѵú sưng đỏ của em dâu, uống đầy miệng sữa. Sau đó hắn ôm Thẩm Viên xoay người, tách mở mông đang nuốt hai dương cụ của cậu đối diện với Phương Quyết Dật đang hôn mê: "Cho trượng phu của em xem xem, bây giờ em dâʍ đãиɠ thế nào."
Thẩm Viên ghé vào trên người Phương Quyết Minh bất mãn hừ một tiếng: "Đại ca...... Đại ca mới là trượng phu của em......"
"Thật ngoan." Phương Quyết Minh cong khóe miệng, "Vậy hẳn là cho nó xem xem, em được đại ca dạy tốt thế nào."
Thẩm Viên nhếch mông lên, dùng lực cắm dương cụ giả vào cúc huyệt, tiếng nước tràn lan. Cậu nghĩ đến bộ dáng của mình không khỏi mặt đỏ tai hồng, nhưng hai huyệt đạo đồng thời được thỏa mãn kɧoáı ©ảʍ và xấu hổ. Cho dù là bị đại ca của trượng phu cắm bắn cũng không muốn dừng lại, ưỡn eo nuốt dục căn của Phương Quyết Minh càng sâu, giường bệnh cũng kẽo kẹt theo hành động kịch liệt của họ.
"Không được...... Em không được!" Thẩm Viên rốt cuộc hét rầm lên, ưỡn ngực banh thẳng hai chân, tay nhỏ hung hăng đẩy mạnh dương cụ giả vào cúc huyệt, hoa huyệt ngậm tính khí của Phương Quyết Minh co rút, dâʍ ŧᏂủy̠ mãnh liệt phun ra huyệt khẩu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm sệt dính ở trên bụng, đầṳ ѵú cũng trào ra dịch sữa.
Phương Quyết Minh vùi mặt vào hai vυ' vô cùng mịn màng của em dâu, nghe dương cụ giả "Bộp" một tiếng rơi xuống đất. Thẩm Viên mềm nhũn ghé vào đầu vai hắn thở dốc, hoa huyệt ẩm ướt mềm mềm bọc dục căn thô to mυ'ŧ vào.
"Thật chặt." Phương Quyết Minh đặt em dâu ở trên giường bệnh kéo hai chân ra, "Có phải là ở trước mặt người khác rất thích hay không?"
Thẩm Viên đỏ hồng mắt không chịu nói nói, Phương Quyết Minh đặt tay cậu ở bên hoa hạch: "Tự mình xoa, hôm nay đại ca không giúp em."
Thẩm Viên nghe lời lấy ngón tay nắm tiểu hạch tế nhuyễn lôi kéo, thường thường ấn xoa hai cái. Phương Quyết Minh nắm eo em dâu ra sức thao làm, tính khí đâm huyệt đạo mềm mại tất cả đều là nước. Hai người họ ở trên giường bên cạnh điên loan đảo phượng, Phương Quyết Dật lại ở bên kia hôn mê bất tỉnh, vài bước thôi mà đã khác một trời một vực. Thẩm Viên xoa nắn hoa hạch, cho dù biết Phương Quyết Dật không có ý thức, như trước ngượng ngùng, có loại cảm giác trước mặt người khác bị làm bắn. Hoa huyệt liền dị thường căng chặt, mυ'ŧ đến mức hô hấp Phương Quyết Minh càng ngày càng nặng nề, va chạm cũng không có kết cấu.
"Đại ca...... Đại ca em đau......" Thẩm Viên khóc sướt mướt rêи ɾỉ, tay liều mạng ấn xoa giữa hai chân, sàng đan trắng xóa bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt một mảng lớn, "Tiểu hoa huyệt đau quá......"
Phương Quyết Minh ôm em dâu hung hăng đỉnh lộng hai cái, nghĩ đến tối hôm qua đâm hoa huyệt của cậu sưng lên, liền không khỏi yêu thương hôn đôi môi ướŧ áŧ của Thẩm Viên. Hạ thân lại đâm càng dùng lực, em dâu hắn khóc cùng hắn hôn môi, ngón tay điên cuồng xoa nắn hoa hạch. Rõ ràng cậu đã chịu không nổi, lại còn liều mạng đón ý nói hùa Phương Quyết Minh. Giây lát eo cậu cong lên bắn ra, hoa huyệt phụt phụt chảy dâʍ ŧᏂủy̠, xụi lơ trên giường nói cái gì cũng không chịu động.
"Đại ca không nên ép buộc em như vậy." Phương Quyết Minh nhấc một chân Thẩm Viên lên đặt ở trên vai, thẳng lưng đâm vào tử ©υиɠ, "Nhưng đại ca nhịn không được."
Thẩm Viên nghe vậy rũ mi mắt, thấy hoa huyệt sưng đỏ của mình ăn dục căn tím đen trướng to thì ngượng ngùng cúi đầu: "Đại ca...... Đại ca thích tiểu hoa huyệt của em sao?"
"Thích." Phương Quyết Minh ôm cậu lại đâm vài cái, "Không chỉ thích hoa huyệt của em, còn thích em."
"Vậy...... Vậy đại ca anh cắm vào đi...... Em không sợ đau......" Thẩm Viên nghe vậy lập tức vội vàng tách mở mông mình, lộ ra hoa huyệt ướt nhẹp, "Đại ca thích...... Em liền cho đại ca đâm......"
"Đều sưng thành như vậy còn cho anh đâm?" Phương Quyết Minh ôm chặt em dâu vào trong ngực đâm chọc.
Chân Thẩm Viên mềm nhũn vòng qua hông Phương Quyết Minh, niêm hồ hồ cắn lỗ tai hắn: "Muốn...... Muốn đại ca bắn lớn bụng em......"
Phương Quyết Minh trong lòng nóng lên. Lá gan Thẩm Viên tuy rằng vẫn là nhỏ, nhưng lại được dạy thẳng thắn thành khẩn, muốn cái gì cũng dám nói thẳng. Chính là trên giường dưới giường đều ngoan đến mức để lòng người tràn đầy thương tiếc, Phương Quyết Minh nghĩ rằng người này nên để trong lòng bàn tay cung phụng, cung phụng thế nào cũng không đủ. Hắn nghĩ nghĩ liền nhịn không được hôn Thẩm Viên một ngụm, mà Thẩm Viên lập tức ôm cổ Phương Quyết Minh dính lên đến chủ động hôn khóe môi hắn. Môi ướt sũng cọ xát làm Phương Quyết Minh mất khống chế đâm vài cái, vừa ấn gáy em dâu một bên hôn sâu một bên thẳng lưng thao lộng. Khóe miệng Thẩm Viên tràn ra rêи ɾỉ hàm hồ, thân mình mảnh khảnh bị đặt ở trên giường bệnh theo va chạm lung lay. Cuối cùng cùng Phương Quyết Minh đạt tới đỉnh, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp và tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra huyệt đạo của cậu, trên bụng tràn đầy bạch trọc.
Phương Quyết Minh thở hổn hển nằm ở trên người em dâu, thường thường hôn hôn hai má ẩm ướt của cậu, nhẹ nhàng giúp cậu lau sạch sẽ bắp đùi ướt nhẹp, sau đó mới giúp cậu chậm rì mặc quần áo. Thẩm Viên vốn đã mệt, lại cùng Phương Quyết Minh thân thiết lâu như vậy, đầu tựa vào vai hắn buồn ngủ.
Phương Quyết Minh ôm cậu ngồi ở bên giường bệnh, ngón tay vuốt tóc Thẩm Viên nhẹ nhàng gảy, ở trong lòng tính toán Phương lão gia tử đến thì giải thích thế nào, vừa nghĩ như vậy tài xế cũng sắp đến bệnh viện.