Trộm Thê

Chương 13: Em dâu trước mặt trượng phu bị đại ca chơi (hơi NTR)

Phương Quyết Dật thật là cùng đường, thân không có xu nào ngay cả vũ trường đều không muốn hắn ta, tiểu hoa hồng cũng trở mặt không nhận người, lúc này mới mặt dày mày dạn về tới Phương gia.

Thẩm Viên thấy Phương Quyết Dật thì rất sợ hãi, dính ở sau Phương Quyết Minh đường cũng không đi, bên trong mắt cũng có lệ, khủng hoảng thật vất vả quên đi lại dâng lên, nắm tay đại ca nói cái gì cũng không chịu buông ra.

Phương Quyết Dật ngược lại là không để ý Thẩm Viên. Hắn ta đào hôn vì không muốn cưới nam thê, dù đại ca mình cưới cậu thì cũng chẳng quan tâm, có khi lại cầu Phương Quyết Minh trả thù lao. Phương Quyết Minh thấy hắn ta trong lòng lại giận. Lá gan và thân mình của em dâu đều nhỏ, dỗ mãi mới thấy người sáng sủa chút, buổi tối hôm nay khẳng định lại ngủ không ngon giấc. Phương Quyết Minh đau lòng Thẩm Viên, liền xem Phương Quyết Dật càng không vừa mắt, gọi người lấy tiền mặt cho hắn ta, ôm Thẩm Viên đi về phòng ngủ.

Phương Quyết Dật lại theo kịp tham đầu tham não: "Anh, cha biết không?"

"Anh giúp chú gạt." Phương Quyết Minh hơi nhướn lông mi đưa Thẩm Viên vào phòng, lúc này mới xoay người đóng cửa lại, "Cha nếu biết, chú còn có thể nhẹ nhàng như vậy chờ ở bên ngoài? Đã sớm bị bắt lại."

"Cám ơn anh." Phương Quyết Dật gãi gãi tóc, liếc liếc mắt nhìn cửa phòng, "Vậy nó......"

Mày Phương Quyết Minh chau lên: "Có người thay chú cưới nam thê xung hỉ."

"Anh, anh bán nó không phải xong rồi, làm gì phải tự mình cưới? Phiền toái." Phương Quyết Dật hừ một tiếng xuống lầu, cũng không đi, lại ở phòng khách ôm tiền ngủ gà ngủ gật.

"Bại gia tử." Phương Quyết Minh cười lạnh lắc đầu, xoay người vào phòng ngủ. Thẩm Viên đang ôm đầu gối ngồi ở trên giường, thấy người vào là đại ca của mình lập tức mặt mày hớn hở, bổ nhào vào bên giường chui vào trong lòng Phương Quyết Minh.

Phương Quyết Minh ôm Thẩm Viên, trái tim liền không do tự chủ mềm mại lên. Cưới em dâu sao lại vì xung hỉ, rõ ràng là tình cảm tự mình khó có thể tự giữ. Cho dù Thẩm Viên không phải nam thê của Phương Quyết Dật, Phương Quyết Minh chỉ sợ cũng sẽ tưởng hết thảy biện pháp giữ người ở bên người .

"Đại ca." Thẩm Viên ghé vào vai Phương Quyết Minh mềm mềm gọi hắn, "Đừng không cần em."

Phương Quyết Minh thầm thở dài một hơi, em dâu quả nhiên sợ hãi.

"Đại ca sao có thể không cần em?" Hắn nhéo nhéo hai má Thẩm Viên, cảm thấy tựa hồ có nước mắt lạnh lẽo, "Khóc sao?"

Thẩm Viên ngượng ngùng gục đầu xuống, muộn thanh khó chịu "Dạ" một tiếng.

Phương Quyết Minh cúi đầu cùng hắn cọ trán, chóp mũi cọ xát mũi em dâu cúi đầu cười rộ lên: "Hôn lễ xong rồi, sợ cái gì?"

Trên mặt Thẩm Viên lúc này mới có ý cười, xem ra là đã giải tỏa khúc mắc. Nhưng mà nửa đêm, Phương Quyết Minh bị em dâu kêu sợ hãi đánh thức. Thẩm Viên rơi lệ đầy mặt nằm trên người hắn run run, miệng liên tiếp kêu: "Đại ca đừng đuổi em đi...... Em không muốn đi......"

"Thẩm Viên?" Phương Quyết Minh đột nhiên cả kinh, nâng tay lên kéo em dâu vào lòng, "Gặp ác mộng hả?"

Thẩm Viên lui ở trong lòng Phương Quyết Minh tứ chi gắt gao cuốn lấy người hắn, khóc đến nước mũi một phen nước mắt một phen: "Đừng bỏ lại em."

"Đại ca sao lại bỏ em được?" Phương Quyết Minh sờ soạng chốt mở đèn điện trên tường, hơi chút vừa động Thẩm Viên liền nhào lên. Thật vất vả mở đèn lên, em dâu quả nhiên khóc đỏ mắt, đầy mặt đều là nước mắt chưa khô.

Phương Quyết Minh ngồi dậy ôm Thẩm Viên vào trong ngực, xoa xoa tóc của cậu thở dài một hơi. Đèn sáng, Thẩm Viên liền dần dần tỉnh táo lại, khóc thút thít vùi mặt vào ngực Phương Quyết Minh, tay nhỏ nắm góc áo phát run, thật vất vả tiếng khóc lại nhỏ bớt, lại vẫn là nấc lên: "Đại ca, em sợ Phương Quyết Dật."

"Có đại ca ở đây." Phương Quyết Minh dùng lòng bàn tay lau nước mắt ở khóe mắt cậu, "Sợ cái gì?"

"Sợ anh vứt em cho anh ta." Thẩm Viên nói mắt lại rơi lệ.

Phương Quyết Minh nhịn không được cong khóe miệng, em dâu còn biết mình bị anh trai của trượng phu cướp đi cơ đấy, vì thế liền ôm eo cậu hôn môi: "Sao có thể vứt bỏ em được."

"Thật sao?" Thẩm Viên bị hôn đến giọng có chút hàm hồ.

"Thật." Phương Quyết Minh hôn mấy cái lại bị gợi lên tìиɧ ɖu͙©, cách quần áo em dâu đốt lửa, thấy ánh mắt cậu vẫn là kinh hoảng, động tác trong tay ngừng lại, đứng dậy ôm Thẩm Viên đứng lên.

"Đại ca......" Thẩm Viên hoảng sợ ôm cổ Phương Quyết Minh, "Anh không cần em sao?"

"Lại nghĩ gì đâu?" Phương Quyết Minh hôn cậu một ngụm, vỗ vỗ mông Thẩm Viên, "Đợi một hồi đừng kêu quá lớn tiếng."

Thẩm Viên sợ bị vứt đi, liều mạng gật đầu, cánh tay mảnh khảnh gắt gao ôm cổ Phương Quyết Minh. Phương Quyết Minh ôm cậu đi ra ngoài, buổi tối Phương trạch chỉ có phòng khách lầu một là có chút ánh sáng, hạ nhân cũng đã đi ngủ. Thẩm Viên sợ tối, mặt chôn ở hõm vai Phương Quyết Minh không chịu ngẩng đầu, liền nghe thấy đại ca thấp giọng cười rộ lên: "Chúng ta đi cho Phương Quyết Dật xem."

"Đại ca?" hai chân Thẩm Viên vòng ở trên thắt lưng Phương Quyết Minh, bối rối lắc đầu, "Em không muốn...... Không muốn cho anh ta xem......"

"Không sao, nó ngủ rồi." Phương Quyết Minh ôm em dâu tay chân rón rén đi xuống lầu.

Bên trong phòng khách chỉ có bóng đèn mờ mịt, gió lùa thổi, gió đầy hơi ẩm của mưa. Phương Quyết Dật nhoài người nằm ở trên sô pha, dưới chân có vài bình rượu, chắc là cùng hạ nhân uống rượu, uống đến bất tỉnh nhân sự .

Phương Quyết Minh chán ghét nhíu mi, đặt Thẩm Viên ở cạnh sô pha, nhỏ giọng thì thầm: "Em trước kia không phải là muốn chảy nước cho nó xem hay sao?"

Thẩm Viên xoay người dùng sức chui vào lòng Phương Quyết Minh, xấu hổ dùng tay nhỏ cào cằm hắn.

Phương Quyết Minh bị em dâu cào đến lòng tràn đầy hoan hỉ, vén áo cậu lên bóρ ѵú: "Chảy chút sữa cho nó xem."

Thẩm Viên nhẹ giọng kêu sợ hãi một tiếng, bị Phương Quyết Minh ôm tới gần rìa sô pha. Phương Quyết Dật uống say nằm gần trong gang tấc, hô hấp tràn đầy hơi rượu đều phảng phất phun ở trên bụng cậu.

Thẩm Viên sợ tới mức đầy mắt đều là lệ, quay đầu đã thấy Phương Quyết Minh đặt một ngón tay ở bên môi: "Suỵt --"

Thẩm Viên chỉ phải cắn môi cúi đầu. Hai vυ' bị đại ca sờ trướng sữa, phồng lên ở trước ngực, núʍ ѵú đỏ au chảy ra một giọt sữa. Phương Quyết Minh nắm một bên ngực mềm mại của em dâu, đầu ngón tay không ngừng xoa nắn núʍ ѵú sưng đỏ, hạ thể ma sát chân cậu. Hô hấp của Thẩm Viên nhiễm lên tìиɧ ɖu͙©, tay nhỏ che miệng không dám kêu, hai chân dần dần giạng ra, mông cũng vểnh lên qua lại cọ xát dục căn của Phương Quyết Minh.

Phương Quyết Dật chép miệng, đang ngủ khẽ hừ một tiếng.

Thẩm Viên cả kinh cả người căng thẳng, bị Phương Quyết Minh nắm nhũ nhục hung hăng lôi kéo, sữa phun ở trên mặt trượng phu trên danh nghĩa.

"Thẩm Viên, chảy nước cho nó xem." Phương Quyết Minh lại lột quần em dâu xuống, ôm cậu vào ngực tách hai chân ra.

Thẩm Viên che miệng khóc, đầy mặt đều là lệ cũng không dám phát ra âm thanh. Mông cậu vừa vặn đối diện với mặt của Phương Quyết Dật, chảy nước khẳng định sẽ chảy tới gò má hắn ta.

Tay Phương Quyết Minh dọc theo sống lưng cậu trượt xuống, chậm rãi xoa hoa phùng. Thẩm Viên ở trong lòng hắn cả người run lên, mũi chân căng thẳng, nước ấm áp đã bừng lên. Phương Quyết Minh dùng đầu ngón tay nhợt nhạt đảo lộng vài cái, cảm giác huyệt đạo quá căng chặt, đại khái là vì em dâu quá khẩn trương kinh hoảng, liền sửa mà đi niết hoa hạch tế nhuyễn, bên tai lập tức truyền đến một tiếng rêи ɾỉ áp lực.

"Không sợ, em sớm đã là người của đại ca." Phương Quyết Minh cắn vành tai Thẩm Viên cười rộ lên, "Chảy nước cho nó xem."

-- người của đại ca.

Thẩm Viên trong lòng vui vẻ, huyệt đạo mềm mại vài phần, phụt phụt phun ra một vũng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ đậm sệt, theo bắp đùi trượt ở trên mặt Phương Quyết Dật.

"Đại ca......" Thẩm Viên ôm hai chân của mình run rẩy, "Phun đến trên mặt anh ta......"

"Em ở trước mặt nó bị đại ca xoa chảy nước." Phương Quyết Minh bế em dâu lên, mỉm cười nhéo nhéo mông Thẩm Viên đi vào phòng ngủ, "Dâʍ đãиɠ hay không hả?"

Mặt Thẩm Viên chôn ở trong hõm vai Phương Quyết Minh xấu hổ đến nói không nên lời, hoa huyệt ướt nhẹp còn đang tích dâʍ ŧᏂủy̠, cảm giác trống rỗng thổi quét mà đến, còn chưa trở lại phòng ngủ liền làm quần của Phương Quyết Minh ướt một mảng lớn.

"Anh hối hận." Phương Quyết Minh đẩy cửa ra bỗng nhiên nhướn mày hừ một tiếng.

Thẩm Viên hoảng sợ, hai mắt đẫm lệ uông uông ôm cổ Phương Quyết Minh: "Đại ca...... Đừng không cần em......"

"Đại ca đau lòng sữa của em." Phương Quyết Minh đặt em dâu ở trên giường, cúi đầu ngậm một bên vυ' mềm mại ra sức mυ'ŧ vào, "Dễ uống như vậy, lại tiện nghi cái tên bại gia tử Phương Quyết Dật kia."

Thẩm Viên lúc này mới yên lòng, lau nước mắt khóc thút thít một chút: "Đều cho...... Đều cho đại ca uống."

"Phía dưới cũng thế." Phương Quyết Minh dùng lòng bàn tay dùng lực ấn xoa hoa huyệt của em dâu, nhuyễn nhục non mềm nhanh chóng sưng lên, dâʍ ŧᏂủy̠ theo khe hở chảy trên giường.

"Đều cho đại ca......" Thẩm Viên chủ động ôm lấy hai chân của mình lộ ra hoa huyệt hơi sưng lên, "Đại ca, em lại ngứa."

"Có phải là ở trước mặt trượng phu bị đại ca sờ có cảm giác hay không?" Phương Quyết Minh áp trên người em dâu, vài cái liền cởϊ qυầи áo trên người. Bọn họ đêm nay trước khi giấc ngủ đã thân thiết qua, tiểu hoa huyệt của Thẩm Viên đã bị sáp sưng lên, cho nên lúc Phương Quyết Minh tiến vào phá lệ cẩn thận.

"Muốn đại ca cắm......" Thẩm Viên làm nũng liếʍ cằm Phương Quyết Minh.

"Đại ca này không phải cắm vào rồi đấy thôi?" Phương Quyết Minh ôm em dâu đỉnh lộng nhẹ nhàng, càng ngày càng nhiều nước trào ra.

"Muốn đại ca...... Dùng lực cắm vào tiểu hoa huyệt của em......" Thẩm Viên bất mãn nâng lên một chân vòng qua eo Phương Quyết Minh, "Làm em bắn."

"Như thế này em cũng có thể bắn." Phương Quyết Minh đỉnh lộng, một bên xoa nắn hoa hạch của em dâu, dâʍ ŧᏂủy̠ mãnh liệt từ huyệt đạo phun ra. Thẩm Viên nắm lấy vυ' của mình lung tung đá chân, bị đại ca ôn nhu sáp lộng câu đến dục hỏa đốt người, tính khí rất nhanh liền bắn ra bạch trọc đậm sệt.

Phương Quyết Minh túm cổ tay em dâu kéo qua đỉnh đầu, rốt cuộc bắt đầu thô bạo trừu sáp. Hoa huyệt hơi sưng lên của Thẩm Viên bị ma xát vừa đau vừa ngứa, chỗ sâu huyệt đạo lại cảm giác trống rỗng, không ngừng chảy nước ra ngoài, dường như đại ca còn cắm không đủ sâu. Phương Quyết Minh quấn em dâu hôn sâu, hai tay tách mở mông thịt trắng mịn cắm vào cửa tử ©υиɠ, Thẩm Viên sảng khoái rêи ɾỉ một tiếng, lắc mông dùng nhũ nhục mềm mại cọ xát ngực Phương Quyết Minh.

"Có muốn đại ca bắn lớn bụng hay không hả?" Phương Quyết Minh nâng mông em dâu lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Thẩm Viên ở trong lòng hắn bị đâm cho lắc lư, chân mảnh khảnh không có khí lực, xụi lơ tại giường theo đại ca đỉnh lộng phát run, tiểu hoa huyệt ăn dục căn thô to co rút, một thoáng chốc cậu liền khóc ôm lấy eo Phương Quyết Minh.

"Muốn bị đại ca cắm bắn......" Thẩm Viên khó nhịn ngẩng đầu lên, tay nhỏ dính dâʍ ŧᏂủy̠ nắm hoa hạch đè ép, "Muốn...... Muốn tới......"

Phương Quyết Minh cảm giác được huyệt đạo của em dâu căng thẳng, tử ©υиɠ bao lấy đầu nấm, lập tức đặt Thẩm Viên ở dưới thân nâng hai chân cậu lại, đại khai đại hợp thao lộng.

"Bắn...... Muốn bắn!" Thẩm Viên kêu sợ hãi cong eo, vài cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun tung toé ở trên bụng, thở hồng hộc đổ về trên giường, "Đại ca, em mệt mỏi."

Thanh âm này vừa mềm mại lại vừa khàn khàn, làm lòng Phương Quyết Minh lòng tràn đầy thương tiếc, du͙© vọиɠ lại cũng càng cường hãn, hung hăng đâm vào hoa huyệt mới cao trào của em dâu: "Bản thân thoải mái thì không quản đại ca ?"

Mi mắt Thẩm Viên tích lệ, đỏ mặt nhếch mông lên: "Nhưng mà...... Nhưng mà đại ca cắm tiểu hoa huyệt của em sưng lên rồi."

Phương Quyết Minh cúi đầu nhìn thoáng qua, hoa huyệt của em dâu quả nhiên sưng lên, huyệt nhục phấn nộn đáng thương hề hề dán dâʍ ŧᏂủy̠, bọc tính khí dữ tợn hơi hơi mấp máy, vì thế không chịu nổi lại đâm vào hoa huyệt ướŧ áŧ: "Đại ca muốn bắn lớn bụng em."

Thẩm Viên bị va chạm mạnh bạo làm cho sợ tới mức la hoảng lên, liên tiếp hô vài tiếng "Đại ca".

"Để đại ca lại đâm trong chốc lát." Phương Quyết Minh hôn tới nước mắt ở khóe mắt em dâu, "Nói không chừng em sẽ có con của đại ca."

Thẩm Viên nghe vậy sửng sốt, si ngốc sờ bụng bằng phẳng của mình, sau một lúc lâu bỗng nhiên rộng mở chân ôm lấy eo Phương Quyết Minh: "Em muốn có con của đại ca...... Đại ca mau bắn cho em......"

Phương Quyết Minh không nghĩ tới em dâu nguyện ý mang thai con của mình, được Thẩm Viên nói lấy lòng, càng là dừng không được, ôm người điên cuồng đảo lộng. Thẩm Viên rất nhanh liền chịu không nổi, khóc ở trên giường bò đến bò đi, tránh né tính khí thô dài của Phương Quyết Minh, lại luôn là dễ dàng bị kéo về đỉnh lộng, cuối cùng ủy ủy khuất khuất ghé vào dưới thân Phương Quyết Minh khóc, mông càng vểnh cao, hoa huyệt sưng đỏ không chịu nổi, như là muốn bị thao hỏng. Phương Quyết Minh khống chế không nổi, em dâu càng là đáng thương, càng là muốn hung hăng khi dễ, hắn nắm eo Thẩm Viên một bên đâm chọc một bên đè ép hoa môi hồng nhuận. Chỗ sâu của hoa huyệt ướŧ áŧ lửa nóng, làm cho hắn dục hỏa đốt người, thô bạo đỉnh lộng hồi lâu mới ý do vị tẫn bắn ở trong tử ©υиɠ mềm mại.

Thẩm Viên ngã vào đệm chăn, sờ bụng mình thở dốc. Phương Quyết Minh thoáng tỉnh táo lại, nhìn hoa huyệt bị thao thũng của em dâu không khỏi tự trách, suy nghĩ đêm nay trước bỏ qua cậu, liền muốn từ trong cơ thể của Thẩm Viên rời ra, ai ngờ người này thế nhưng căng mông kẹp lấy tính khí bán cương ở huyệt đạo.

"Luyến tiếc đại ca rời đi sao?" Phương Quyết Minh buồn cười, cũng không rút ra, cứ như vậy ôm lấy em dâu.

"Đại ca......" Thẩm Viên ngượng ngùng vùi mặt vào cánh tay Phương Quyết Minh, "Có thể hay không...... Có thể hay không cắm ở trong hoa huyệt của em ngủ?"

Phương Quyết Minh thiếu chút nữa không nhịn được cười lên tiếng, ở trong lòng lại nói cắm ở bên trong còn ngủ thế nào? Thẩm Viên lại không biết, tay nhỏ sờ hoa huyệt bị chống đỡ căng đầy thỏa mãn: "Bị đại ca cắm liền sẽ không gặp ác mộng."

Đầu quả tim Phương Quyết Minh khẽ run: "Sao lại vẫn sợ?"

"Đại ca......" Thẩm Viên mềm mềm gọi hắn, "Đừng đi."

Phương Quyết Minh mềm lòng, ôm em dâu vào ngực hôn hôn: "Đại ca không đi, đại ca liền cắm tiểu hoa huyệt của em ngủ."

Thẩm Viên lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, còn chưa an ổn ngủ vài phút bỗng nhiên lại mở to mắt: "Đại ca, trướng quá."

"Chỗ nào trướng?" giọng Phương Quyết Minh trầm thấp, nhẫn nại sờ đóa hoa của em dâu.

Thẩm Viên thở hổn hển ra: "Đại ca, giúp em hút ra."

Phương Quyết Minh hơi hơi nheo mắt: "Là trướng sữa, hay là muốn đại ca hút?"

Lời nói dối của Thẩm Viên bị chọc thủng, mặt đỏ như táo chín, ngập ngừng cúi đầu: "Muốn...... Muốn đại ca hút......"

"Còn để cho đại ca ngủ hay không?" Phương Quyết Minh buồn cười vỗ vỗ mông em dâu, quả thật vùi đầu giúp cậu hút sữa, gắn bó mềm nhẹ cắn nhũ nhục, uống đến sữa ấm áp.

"Đại ca......" Thẩm Viên bị ép buộc đến bây giờ cũng mệt mỏi, ôm cổ Phương Quyết Minh làm nũng, "Đừng đi."

"Đại ca không đi." Phương Quyết Minh ôm sát em dâu vào, hôn hôn vành tai cậu.

Thẩm Viên an an ổn ổn ngủ trong chốc lát, lại nhỏ giọng nói: "Đừng đi."

"Không đi." Phương Quyết Minh đau lòng, dỗ cậu ngủ, "Đại ca vẫn cùng em."

Thẩm Viên trong bóng đêm sờ sờ mặt Phương Quyết Minh, tay nhỏ do dự một lát vẫn là kéo lấy quần áo đại ca, nhỏ giọng nói thầm: "Không cho anh đi."

"Không đi không đi." Phương Quyết Minh bất đắc dĩ đến cực hạn, bóp mông em dâu nhấn tính khí của mình vào.

Thẩm Viên thoả mãn rêи ɾỉ, rốt cuộc buông tâm ngủ.