Sau khi bộ phim dài hơn hai tiếng kết thúc, thì Lục Nhan cũng xong việc.
Lúc này cả người bà ta đều ửng đỏ, mỗi tấc da thịt mềm mại đều tràn ngập hơi thở tình yêu, màu đỏ càng tăng thêm sự quyến rũ của bà ta, vô cùng hấp dẫn người khác.
Không thể không nói, những người đàn bà đã đến tuổi trưởng thành đúng là báu vật tuyệt vời nhất trên thế gian này, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay, có thể nói rằng dù có làm bao nhiều lần cũng không thấy mệt mỏi.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là ông đây chưa gặp may được làm một lần nào cả.
Có điều, cũng không vội, tôi tin tưởng một ngày nào đó bà ta sẽ chủ động cầu xin tôi đi vào thăm dò bên trong cơ thể mềm mại của bà ta.
Nhẹ nhàng vỗ về cơ thể mềm mại của Lục Nhan, vuốt ve bà ta để che đi cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình.
"Nhan, tôi chưa bao giờ thử chơi bằng cửa sau, bà từng thử chưa, làm thế tuyệt đối sẽ không mang thai đâu."
Gương mặt ửng hồng của bà ta vừa giảm đi vài phần, lúc lại lại ngượng ngùng mà đỏ bừng cả hai gò má.
Lục Nhan xấu hổ nói: "Tôi không thèm, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi."
"Nhưng mà, biết đâu lại rất thoải mái ấy chứ, lần sau khi chúng ta gặp lại, bà chuẩn bị đồ để rửa nó sạch sẽ, mang theo cả keo bôi trơn nữa, chúng ta thử một lần nhé."
Lục Nhan yên lặng một lát, giống như đang suy nghĩ, nhưng cuối cùng bà ta lại kiên quyết lắc đầu: "Không, tuyệt đối không!"
Nói xong, bà ta đứng dậy mặc quần áo vào.
"Đây là lần cuối cùng, hơn nữa tôi sẽ không cho cậu một đồng nào cả, chúng ta không thể tiếp tục như thế này được nữa, tôi không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng như vậy. Tôi sợ buổi tối khi mình ngủ chung với Vũ Cát Minh lại mơ thấy cậu, không nhịn được lại kêu tên của cậu. Tôi không sợ cậu sẽ bị chết, nhưng mà tôi sợ tôi sẽ chết vì chuyện ấy, cho nên, nhất định không thể tiếp tục nữa!"
Tôi cũng không ép Lục Nhan, chỉ cần đã gieo được hạt giống vào trong lòng bà ta là được rồi, thời gian dần trôi qua, hạt giống ấy sẽ từ từ mọc rể nảy mầm, chỉ là cần phải có tình yêu tưới tắm.
Cho nên, lúc bà ta sắp đi khỏi, tôi hơi níu bà ta lại một chút, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại của bà ta, khẽ đặt lên cậu em đang căng cứng như muốn nổ tung của mình.
"Giúp tôi một chút, tôi nghẹn sắp chết rồi."
Lúc bị tôi kéo xuống, Lục Nhan nhẹ nhàng xoa nó vài cái, sau đó hơi thở của bà ta lại trở nên dồn dập hỗn loạn thêm lần nữa.
Bà ta giãy giụa đứng dậy, sau đó chạy nhanh về phía cửa ra vào.
Nhưng mà khi vừa ra đến trước cửa, trong lòng bà ta lại bắt đầu xoắn xuýt, cuối cùng vẫn quay về bên cạnh tôi.
Bà ta ngồi xổm người xuống, cúi đầu, dùng cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm mê người kia nhẹ nhàng hôn hít nó, dùng cái lưỡi mềm mại thơm tho để liếʍ láp.
Tuy rằng không thành thạo, nhưng mà rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vô cùng thỏa mãn.
Chỉ là nửa phút đồng hồ sau, bà ta lại đứng dậy lần nữa, rồi kiên quyết rời khỏi đây: "Cậu tìm cô gái khác giải quyết giúp cậu đi, tôi không chịu được sự hấp dẫn của nó."
Bà ta nói rất thẳng thắn, thế nhưng chính vì những lời nói thẳng này, mà tôi hiểu rõ được, trong lòng sự kiên quyết trong lòng bà ta lớn đến mức nào.
Lúc này, bà ta thật sự rất muốn, nhưng là không thể làm, hoặc là nên nói bà ta không dám muốn...
Cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, trên đường về nhà còn phải ghé qua phòng tập thể dục nữa, cho nên một lần nữa tôi đành phải dừng lại.
Sau khi trải qua một buổi sáng bị hai người phụ nữa Trương Ngọc Dung là Lục Nhan quyến rũ, trong người tôi đã vô cùng bức bối.
Triệu Du thấy xe của tôi ở phía sau, thì trèo lên.
Cô ta đúng là rất suồng xã, cũng rất to gan.
"Cuối cùng anh cũng quyết định đi uống thử máu người đấy à?"
Lời cô ta nói giống như tôi đã từng uống vậy.
Tôi không thèm để ý đến cô ta, mà quay đầu xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh bên ngoài, chỉ là không nhìn thấy bóng dáng mà tôi đang muốn nhìn.
"Tiểu Thúy đâu?"
Ban đầu giọng của Triệu Du vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng mà có thể là sau khi nghe được lời nói tôi thì đã nhanh chóng trở nên thờ ơ.
"Không biết, đã xin nghỉ hai ngay rồi, ngay cả điện thoại của khách hàng cũng không nghe, ông chủ đang rất tức giận."
"Hai cô không phải là chị em tốt của nhau sao?"
Triệu Du hơi không kiên nhẫn: "Chị em tốt thì tôi phải biết cô ta đi đâu sao?"
Tôi quay đầu nhìn về phía Triệu Du, trên mặt của cô ta rõ ràng viết hai chữ không vui."
"Nghe cô nói giống như đang ghen vậy!"
"A!"
Triệu Du cười mỉa mai, rồi lập tức quay mặt sang một bên.
Tôi cũng không thèm để ý đến tính xấu này của cô ta nữa, mà hỏi thẳng xem cô ta muốn ăn gì.
Cô ta nghe thấy thế thì dơ ngón tay ra đếm đếm: "Hải sâm, bào ngư, tôm hùm..."
Sau đó, tôi kéo cô ta đến một quán mỳ, mỗi người gọi một bát mỳ ba mươi nghìn, sau đó gọi thêm một bát tào phớ, một bát nộm nữa.
"Vậy anh còn hỏi tôi muốn ăn gì để làm gì?"
"Hỏi một chút thì sao? Mỗi lần cô đi cửa hàng hỏi giá xong cô đều mua à?"
Triệu Du á khẩu không trả lời lại được, sau đó đợi người ta bưng mỳ sợi lên, cô ta gắp lấy gắp để như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Cuối cùng ngay cả ngước dùng cũng uống hết sạch, thậm chí còn không thèm để ý đến vẻ ngoài mà nấc ực một tiếng.
Thế mà cô ta vẫn còn rất tự hào!
"Tôi nghĩ cô chỉ thích ăn những món xa xỉ kia thôi chứ?"
"Sai, chỉ là do tôi thích nhìn thấy dáng vẻ đau khổ lúc trả tiền của anh thôi, ai biết được anh lại là một thằng kiệt sỉ."
Tôi không để ý cô ta nữa, mà tiếp tục ăn mỳ sợi của mình, cẩn thận nhấm nháp hương vị của nó.
Nhưng Triệu Du vẫn chưa có ý định dừng cuộc chiến: "Anh sao thế, câm rồi à? Không phải từ trước đến giờ anh vẫn luôn rất biết cách nói chuyện sao?? Đuối lý rồi hả? Nghèo từ rồi hay là hết sạch tiền rồi? Trước đây anh vẫn luôn kiêu ngạo về khả năng mồm mép của mình cơ mà?"
Giống như cô ta đang hát chèo vậy, cái miệng nhỏ cong lên, không rảnh rỗi một phút nào cả.
Cuối cùng, sau khi tôi ăn hết bát mỳ rồi cầm giấy lau miệng xong, chỉ nói một câu thôi Triệu Du đã phải ngậm miệng lại.
"Cô có ngày đèn đỏ chứ tôi thì không có, đầu lưỡi của cô càng ngày càng linh hoạt đó, chuyện này rất tốt.
Cô ta dùng việc im lặng để tỏ thái độ với tôi, chống lại tôi, nhưng mà tôi từ chối tiếp nhận.
Vì vậy cô ta đã bị tôi lái xe đưa đến một cái nhà xưởng bỏ hoang.
Sau khi khóa cửa xe lại, tôi nhìn thẳng về phía Triệu Du.
Cô ta tỏ ra rất dũng cảm, hơn nữa còn rất mạnh mẽ dơ tay ra cởϊ qυầи bò của cô ta ra, cũng nới lỏng dây lưng của tôi ra.
Tôi cười ha ha nhìn cô ta, cố ý thưởng thức những hành động ấy: "Tiếp tục đi."
Khi khóa quần đã kéo xuống rồi, Triệu Du bắt đầu lúng túng, chuyện tiếp theo cô ta không dám làm, nhưng mà tôi dám.
Vì vậy không đợi cô ta kịp từ chối, tôi đã cởi sạch hết quần của cô ta, ngay cả áo khoác và áo trong cũng cởi sạch, chỉ để lại cho cô ta ta một bộ áo ngực màu hồng nhạt và chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ che đi chỗ phồng lên bên dưới.
Sau đó ngay lập tức, trong tiếng từ chối yếu ớt của cô ta, tôi mạnh mẽ lột cả chiếc áσ ɭóŧ của cô ta xuống, để lộ ra hai ngọn núi cao vυ't trắng nõn nà đang run rẩy, giống hệt như tâm trạng của chủ nhân nó lúc này.
Triệu Du vội vàng che lấy ngực mình, tức giận chảy cả nước mắt: "Trần Cẩn Phong, anh đúng là đồ súc sinh, tôi đến tháng mà anh còn muốn bắt nạt tôi!!!"
"Chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng đã thành công phát hiện ra thân phận không giống người thường của tôi rồi đấy."
Tôi vô cùng sẵn lòng bắt nạt Triệu Du, vô cùng cam tâm tình nguyện.
Cho nên, tôi hạ ghế ngồi của cô ta xuống, khiến cả người cô ta lập tức bị đẩy ngã ra ghế.
Triệu Du cố hết sức phản kháng lại, nhưng mà dưới sức ép của tôi, tô ta căn bản không thể làm gì được. Sau khi thấy mình không làm được gì, cô ta chỉ có thể cầu xin tôi tha cho cô ta.
"Trần Cẩn Phong, anh đừng làm gì tôi, tôi cầu xin anh đấy, tôi đang đến tháng, sẽ bị vi khuẩn xâm nhập sẽ bị viêm nhiễm đấy, tôi van xin anh..."
Triệu Du nói rất có lý, cho nên tôi buông lỏng cô ta ra, nhưng lại lấy tay cô ta đặt lên trên cậu nhỏ của mình.
"Vậy chỗ này của tôi đang muốn nổ tung ra rồi thì phải làm sao bây giờ?"
Triệu Du yên lặng, dường như cô ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
vì vậy tôi bắt đầu chỉ điểm cho cô ta: "Hoặc là cô giúp tôi giải quyết, hoặc là tôi mặc kệ cô có đến tháng hay không vẫn xông đến tự giải quyết, tôi không ngại màu máu đỏ lãng mạn này đâu, tôi tin cô cũng sẽ có được trải nghiệm rất khác, hay là chúng ta thử nhé?"
Triệu Du oán hận trừng mắt với tôi, đôi mắt tròn vì tức giận mà rơi run rẩy, ngược lại rất có sức hút.
"Được rồi, để tôi giải quyết cho anh."
Dưới sự đe dọa của tôi, cuối cùng Triệu Du phải cúi đầu xuống.
Tôi ôm lấy cặp đùi thon dài của cô ta, còn cô ta thì nằm úp mặt xuống chỗ kia của tôi.
Chỗ mê người kia đang phồng lên đúng là không dùng được, nhưng cặp đùi trắng nõn nà đẹp đẽ của cô ta khiên tôi trầm luân mê muội.
Vì vậy tôi nghiêng đầu điên cuồng liếʍ múi đôi chân ấy, khiến Triệu Du liên tục phát ra những tiếng ừm à... xấu hổ không thôi.