“Tiền trong tấm thẻ ngân hàng này đủ để cho cả nhà cô sống yên ổn nửa đời còn lại.” Dương Tuyết Như lạnh lùng nói.
“Phu nhân Tịch, bác đùa cái gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn Dương Tuyết Như, đôi mắt trong veo của cô ở dưới ánh chiều tà sáng rực lên.
“Cầm lấy tiền, nhanh chóng rời khỏi Thần Hạn.” Dương Tuyết Như đem thẻ ngân hàng đưa cho Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều ngay cả nhìn cũng không hề nhìn tấm thẻ ngân hàng đó lấy một cái, mà cô không hề chớp mắt nhìn Dương Tuyết Như, sau đó cô từ từ nói.
“Phu nhân Tịch, bác thấy Thần Hạn ở trong mắt bác đáng giá bao nhiêu tiền vậy?”
Dương Tuyết Như cảm thấy buồn cười, “Vũ Tiểu Kiều, cô có biết câu hỏi này cũng đã từng có một người phụ nữ hỏi tôi như vậy không?”
“Kết quả thì sao? Haha, còn không phải là vẫn lấy tiền rồi rời đi.”
Vũ Tiểu Kiều từ trong lòng cảm thấy chấn động, một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Nhưng lúc nãy cô vừa do dự rồi!” Dương Tuyết Như khẳng định nói, khóe môi bà ta cong lên thành một nụ cười.
“Cháu chỉ cảm thấy kinh ngạc, hóa ra phu nhân Tịch không chỉ từng dùng cách này có một lần.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Cô có biết trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền không? Cô từ chối dễ dàng như vậy sao?”
“Cháu không biết có bao nhiêu tiền, nhưng cháu biết, cho dù là bao nhiêu tiền thì cháu cũng sẽ không rời khỏi Thần Hạn.”
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều trở nên lạnh lùng, lộ ra sự hờ hững mà bất kỳ ai cũng không thể dụ dỗ được, còn có sự kiên định mà bất kỳ ai cũng không thể lay động.
Ánh mắt như vậy khiến trong lòng Dương Tuyết Như xoẹt qua một tia kinh hãi, sau đó bà ta khẽ mỉm cười một tiếng, ánh mắt của bà ta cũng trở nên khinh thường.
“Cô tưởng rằng, cô ở bên Thần Hạn thì tài sản của nhà họ Tịch sẽ có một phần của cô sao?”
“Cho dù hai người kết hôn rồi thì cũng sẽ làm xác nhận tài sản trước hôn nhân, đến lúc đó cô ngay cả một đồng cũng không có, còn không bằng bây giờ lấy tiền, đạt được lợi ích thì nhanh chóng thu tay lại.”
“Sao phu nhân Tịch lại khẳng định cháu ở bên Thần Hạn là vì tài sản của nhà họ Tịch như vậy?” Vũ Tiểu Kiều trả đũa lại.
“Nếu không thì là vì cái gì? Cô từ khi bắt đầu chính là vì tiền! Loại phụ nữ như cô vốn không xứng với Thần Hạn!” Giọng nói của Dương Tuyết Như trở nên sắc bén.
“Vậy thì phu nhân Tịch cảm thấy ai có thể xứng với Thần Hạn vậy? Vũ Phi Phi sao?”
“Cho dù là ai cũng được, chỉ cần không phải là cô!”
“Cháu sẽ không rời khỏi Thần Hạn, cho dù là bác cho cháu bao nhiêu tiền đi nữa thì cháu cũng sẽ không rời khỏi Thần Hạn.” Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu cao lên, không có một chút sợ hãi nào.
Dương Tuyết Như mở to mắt ra.
Bà ta luôn cảm thấy Vũ Tiểu Kiều là một con cừu non yếu ớt, bà ta còn khẳng định chiêu này tuyệt đối có thể khiến Vũ Tiểu Kiều rời khỏi Tịch Thần Hạn.
Cho dù là trong lòng Vũ Tiểu Kiều không cam lòng thì cũng sẽ sợ hãi quyền uy của bà ta mà không dám không nhận lấy tiền.
Chỉ cần Vũ Tiểu Kiều nhận lấy tiền thì Tịch Thần Hạn từ trước đến nay đều rất nhạy cảm sẽ không tiếp nhận Vũ Tiểu Kiều nữa, chuyện hôn sự của bọn họ sẽ hoàn toàn bị sụp đổ.
Nhưng không ngờ rằng, xương cốt của Vũ Tiểu Kiều lại cứng như vậy.
“Cô chê tiền ít hay sao?” Dương Tuyết Như nheo mắt lên, ánh mắt của bà ta trở nên sắc nhọn.
“Không phải cháu chê tiền ít, cháu chỉ cảm thấy hình như phu nhân Tịch đang sợ cái gì vậy?”
“Nực cười! Ta đường đường là phu nhân Tịch, ta sợ cái gì chứ?”
Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, “Để cháu đoán xem, có phải phu nhân Tịch đang sợ, sau khi cháu và Thần Hạn kết hôn thì sẽ uy hϊếp đến địa vị của bác không? Khiến bác mất đi quyền quản lý gia đình?”
“Hay là nói....” Vũ Tiểu Kiều kéo dài giọng nói, giọng nói của cô trở nên nhỏ hơn, “Phu nhân Tịch lo lắng cháu sẽ được chia một phần tài sản của nhà họ Tịch, khiến những thứ vốn thuộc về phu nhân Tịch sẽ bị chia nhỏ ra?”
Mi tâm của Dương Tuyết Như chau lại.
Một con bé nhìn giống như một con thỏ trắng, hóa ra lại không ngu ngốc như vẻ bề ngoài.
“Rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền vậy?” Dương Tuyết Như giống như nghiến răng nói.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Cháu thật sư không cần tiền.”
“Xem ra cô muốn nhiều hơn!” Từng chữ của Dương Tuyết Như rất lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.
Vũ Tiểu Kiều thấy Dương Tuyết Như cố chấp như vậy, nên cô cũng không muốn nói thêm điều gì, “Thần Hạn đang đợi cháu, cháu đi trước đây.”
Dương Tuyết Như kéo lấy Vũ Tiểu Kiều, “Muốn đi tố cáo với Thần Hạn sao?”
“Cháu sẽ không làm như vậy.”
“Cô sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?” Dương Tuyết Như nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều, dáng vẻ phòng bị nhìn cô.
“Bà nội thích cô như vậy, bây giờ chính là lúc cô ngoãn ngoãn đi tố cáo ấm ức.”
Vũ Tiểu Kiều khẽ rút tay mình lại, cô nói một chữ dừng một chữ nói với Dương Tuyết Như.
“Cháu không muốn để Thần Hạn biết, mẹ của anh ấy lại dùng cách lấy tiền để mua chuộc đuổi người mà anh ấy muốn giữ lại bên người.”
Gió đêm khẽ thổi qua, thổi qua mái tóc dài của Vũ Tiểu Kiều, hai hàng lông mi cong vυ't của cô khẽ run rẩy một lúc, đôi mắt trong veo của cô càng sáng rực lên.
“Phu nhân Tịch, những thứ thuộc về bác thì không có ai có thể cướp đi được, nhưng những thứ không phải của bác thì cũng đừng tham lam mà đi cướp đoạt.”
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều liền sải bước rời đi.
Tuy cô không hiểu sự xích mích trong mối quan hệ mẹ con của Tịch Thần Hạn và Dương Tuyết Như, nhưng cô cũng đại khái đoán ra một chút.
Chắc Dương Tuyết Như không phải là mẹ ruột của Tịch Thần Hạn.
Bà ta vẫn luôn đề phòng Tịch Thần Hạn.
Còn Tịch Thần Hạn vẫn luôn đề phòng Dương Tuyết Như.
Vũ Tiểu Kiều sẽ kiên định không bao giờ thay đổi đứng về phía Tịch Thần Hạn.
Nếu như Dương Tuyết Như là kẻ thù của Tịch Thần Hạn, vậy thì bà ta cũng là kẻ thù của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều trở về nhà chính, Tịch Thần Hạn đã ở trong phòng khách đợi cô.
“Đi đâu vậy?” Tịch Thần Hạn khẽ hỏi cô.
“Đi dạo, vườn hoa của nhà họ Tịch rất đẹp, nhất thời lưu luyến quên về.” Cô che giấu đi tất cả tâm tư, khẽ nở một nụ cười không có tạp chất.
Bà nội Tịch chống gậy, được người giúp việc đỡ, cười haha nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều.
“Lại đây con.”
Bà nội Tịch vẫy tay với Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười bước đến, cung kính gọi một tiếng, “Lão phu nhân.”
“Còn gọi ta là lão phu nhân sao?” Bà nội Tịch quở trách nói.
Vũ Tiểu Kiều hơi ngớ người lại, lẽ nào cô gọi sai rồi sao?
“Mau gọi bà nội.” Bà nội Tịch khẽ đánh vào tay Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười, ngọt ngào gọi một tiếng, “Bà nội.”
“Aida, đứa bé ngoan. Cháu sắp kết hôn với Thần Hạn rồi, chúng ta chính là người một nhà rồi. Thực ra bà nội...”
Bà nội Tịch cố ý làm ra vẻ thần bí, áp sát lại bên tai Vũ Tiểu Kiều, khẽ nói, “Trong lòng bà nội rất thích cháu.”
Vũ Tiểu Kiều cắn môi cười, “Cháu cũng thích bà nội.”
Bà nội Tịch nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu hơn, càng lộ ra sự hiền từ của bà lão.
Bà lão càng nhỏ giọng hỏi Vũ Tiểu Kiều, “Nói cho bà nội biết, mẹ chồng cháu tìm cháu có chuyện gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều quay đầu lại, liền nhìn thấy sắc mặt của Dương Tuyết Như không quá tốt trở về, tuy trên mặt bà ta cũng nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt bà ta vẫn xoẹt qua tia vô cùng tức giận.
“Không có chuyện gì hết, mẹ chỉ nói cho cháu một số quy tắc của nhà họ Tịch.” Vũ Tiểu Kiều khẽ trả lời.
“Nếu nó dám bắt nạt cháu thì nhớ nói cho bà biết.”
“Vâng, cháu biết rồi thưa bà nội.”
Trên đường trở về, Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều ngồi ở ghế sau.
Tịch Thần Hạn chống đầu, trên đường cứ nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ giống như đang thẩm vấn.”
Vũ Tiểu Kiều có chút không tự nhiên nên cô liền nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nhưng cô vẫn có thể thông qua sự phản chiếu ở cửa sổ nhìn thấy ánh mắt hùng hổ dọa người của Tịch Thần Hạn.
Vũ Tiểu Kiều toàn thân trở nên thận trọng, “Anh....anh cứ nhìn tôi làm cái gì vậy?”
Tịch Thần Hạn nhếch mày, “Cô và bà nội thì thầm chuyện gì vậy?”
“Anh tò mò sao?”
Vũ Tiểu Kiều cười híp mắt quay đầu nhìn anh, một dáng vẻ “không nói cho anh biết” tỏ ra càng thần bí hơn nhìn anh.
Tịch Thần Hạn đột nhiên lại gần cô.
Cô tránh né không kịp, khóe môi suýt nữa chạm lên môi anh, cô lập tức đỏ ửng mặt lên.
“Có nói hay không?”
Anh vươn cánh tay dài của mình ra, đè cô lên ghế sau xe.
Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mặt lên, kinh sợ nhìn Đông Thanh ở phía trước lái xe.
“Anh....anh buông tôi ra, còn có Đông Thanh....”
Ánh mắt sâu thẳm của Tịch Thần Hạn nhìn về phía trước, Đông Thanh lập tức dừng xe ở bên đường, sau đó anh ta rất biết điều mở cửa xe ra xuống xe, thong dong chuồn mất.
“Hình như trên xe không tệ, hay là thử xem sao?” Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều ở dưới thân, anh cong khóe miệng lên thành một nụ cười tà ác.