Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 263

Gần đây trang đầu của các tờ báo của thành phố Kinh Hoa thường xuyên cập nhật các tin tức lớn.

Các tin tức vốn đã bị xào nấu đến mức bừng bừng khí thế, vợ chưa cưới cũ và cháu ngoại của cậu Thần của Kinh Hoa xác nhận quan hệ người yêu.

Sau đó liền là cậu Thần của Kinh Hoa và vợ chưa cưới sắp kết hôn.

Tiếp sau đó là nhà họ Tô và nhà họ Bạch xác nhận thời gian tổ chức hôn lễ.

Sau đó lại truyền ra tin tiểu thư hot nhất của tập đoàn An Thị là An Tử Dụ lại gả cho một cậu ấm cỏn con không ai biết đến.

Toàn thành phố Kinh Hoa, bây giờ được xem như là được một phen náo động.

Vũ Tiểu Kiều không tin An Tử Dụ chưa từng nhắc với cô về tên cậu ấm này, sao lại đột nhiên kết hôn như vậy?

Khi cô nhìn thấy một bức ảnh đính kèm trong tin tức thì cô không thể không tin đây là sự thật.

Tuy bức ảnh hơi mờ, ánh đèn ở trên đường phố cũng không sáng, nhưng Vũ Tiểu Kiều nhận ra dáng người của An Tử Dụ.

An Tử Dụ và một người đàn ông có cử chỉ thân mật, anh ta kéo cằm của An Tử Dụ, mặt dính lại rất gần cô ta, nhìn từ góc độ đó thì giống như là đang hôn nhau.

Nhưng người đàn ông đó chỉ là một cái bóng lưng, cô không nhận ra được là ai.

Nhưng khả năng tìm kiếm của dân mạng rất là nhanh.

“Thẩm Tinh Châu sao? Anh ta là ai vậy?”

Vũ Tiểu Kiều hỏi Tịch Thần Hạn đang ở bên cạnh lạch cạch gõ bàn phím máy tính, không biết viết cái gì.

“Nhà có một công ty thương mại, giá trị thị trường không quá 30 tỷ.”

“30 tỷ sao?” Vũ Tiểu Kiều chau mày lại, “Tuy cũng không ít, nhưng so với nhà họ An thì khoảng cách lại rất lớn.”

“Sao Tử Dụ lại đột nhiên đồng ý mối hôn sự này vậy? Lẽ nào cậu ấy thật sự yêu tên Thẩm Tinh Châu sao?”

Tịch Thần Hạn đưa mắt lên nhìn Vũ Tiểu Kiều, “Cô tưởng rằng, ai cũng giống cô sao?”

“Tôi làm sao cơ chứ?”

“Bất cứ việc gì cũng coi trọng tình yêu thật sự.”

“Nếu như không phải là hai người yêu nhau, thì kết hôn sao có thể vui vẻ được? Sao có thể hạnh phúc được?”

“Cô và tôi kết hôn thì sẽ vui vẻ và hạnh phúc sao?” Tịch Thần Hạn đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mặt, “Đương nhiên sẽ vui vẻ, đương nhiên sẽ hạnh phúc rồi.”

Tịch Thần Hạn yêu chiều vò đầu cô, giống như đang vò đầu thú cưng vậy.

“Ngoan, đi lên giường đi.”

“Làm gì vậy? Vẫn còn sớm mà, tôi còn chưa buồn ngủ.” Cô mù mà mù mờ chớp chớp đôi mắt to của mình.

“Đi làm ấm giường.”

“……”

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng bò lại gần bên cạnh Tịch Thần Hạn, “Tôi không đi, tôi muốn ở cùng anh.”

“Tôi săp xong rồi, cô đi làm ấm giường trước đi.”

Cô lắc đầu như trống lắc, “Không muốn, không muốn, anh đang bận gì vậy? Cho tôi xem đi.”

Vũ Tiểu Kiều ngó đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy trên trang word của máy tính toàn là chữ đen chi chít.

“Tôi đang viết bảng phân phối tài chính.”

“Phân phối tài chính sao?” Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc chau mày lên.

“Sính lễ cưới cô.”

“Sinh lễ sao?”

“Tôi sẽ để dưới tên cô 3 công ty nghìn tỷ có giá trị thị trường, 15 căn biệt thự, 20 trung tâm thương mại....”

“Đợi đã, tôi cần nhiều thứ như vậy làm gì?”

“Đã nói rồi, là sính lễ.”

Cô ôm chầm lấy anh, “Tôi không cần gì hết.”

“Tại sao?” Tịch Thần Hạn chau mày lên.

“Tại sao tôi lại lấy đồ của anh vậy?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.

“Chúng ta sắp kết hôn rồi, tài sản của tôi sẽ biến thành tài sản chung của hai chúng ta, đây là những thứ cô nên có được.” Tịch Thần Hạn trịnh trọng nói.

“Anh có thể làm giấy xác nhận tài sản trước hôn nhân, tôi không hy vọng người cảm thấy tôi gả cho anh là vì tài sản của anh.”

“Sẽ không có ai nghĩ như vậy.”

“Sẽ có rất nhiều người nghĩ như vậy! Tôi vẫn luôn muốn trả lại đồ gia truyền mà bà nội truyền lại cho tôi, anh cũng biết phu nhân Tịch không quá thích tôi.”

Tịch Thần Hạn nhìn ánh mắt chân thành của Vũ Tiểu Kiều, anh đột nhiên bị chạm đến đáy lòng.

Anh luôn cảm thấy, phụ nữ có được tiền bạc thì sẽ là thứ khiến bọn họ cảm thấy vui vẻ và thích nhất.

Bao gồm cả mẹ đẻ của anh, thứ mà bà ta tâm niệm từ trước đến nay đều là sẽ có được bao nhiêu lợi ích trên người anh.

Còn có người phụ nữ mấy năm trước đó....

Còn người phụ nữ ở trước mắt này.....

“Vậy cô muốn thứ gì vậy? Chỉ cần tôi có thể cho cô thì đều có thể, cơ hội chỉ có một lần, vui lòng suy nghĩ kĩ.” Tịch Thần Hạn nói.

Vũ Tiểu Kiều bổ nhào vào lòng anh, “Chỉ cần anh.”

Trái tim của Tịch Thần Hạn đột nhiên cảm thấy run rẩy, anh ngớ người ra rất lâu mà không thể nào có phản ứng bình thường trở lại.

“Chỉ cần tôi sao?” Anh lẩm bẩm nói.

Vũ Tiểu Kiều dùng sức gật đầu, “Cần một mình anh là đủ rồi! Những thứ khác thì đều không cần, tôi cũng không cần cái thẻ vàng đen mà lần trước anh đưa tôi, đều trả lại cho anh luôn một thể”.

Tịch Thần Hạn đưa tay lên, rất lâu sau mới rơi xuống trên đầu Vũ Tiểu Kiều, “Cô bé ngốc.”

“Làm gì có người phụ nữ nào không thích tiền.”

Cô dùng sức cọ sát trong lòng anh, “Kết hôn với anh, ngoài trừ anh thì không cần cái gì hết.”

Tịch Thần Hạn nở nụ cười, véo mặt cô, sau đó dùng sức hôn lên môi cô.....

……

Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều kết hôn.

Cho nên, anh không cần nhận được gật đồng ý của trên dưới nhà họ Tịch, chỉ cần thông báo với người trong tộc một tiếng, sau đó liền xác nhận thời gian kết hôn.

Bà nội Tịch rất vui mừng, đứa cháu bảo bối của bà lão cuối cùng cũng hoàn toàn tiếp nhận một người phụ nữ, bước vào cung điện hôn nhân thì Tịch Thần Hạn cũng sẽ có người thừa kế rồi.

Bà nội Tịch tìm một thầy cúng chọn một ngày hoàng đạo, chính là một tháng sau, cũng chính là ngày mà Bạch Lạc Băng và Tô Nhất Hàng chọn làm ngày kết hôn.

Bà nội Tịch đích thân gọi điện thoại bảo Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều về nhà ăn cơm, mọi người cùng tụ tập với nhau.

Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều ăn mặc lộng lẫy về nhà, bọn họ đã gặp mặt rất nhiều họ hàng trong gia tộc, đương nhiên cũng có bố của Cung Cảnh Hào là Cung Thế Cẩn và mẹ của Cung Cảnh Hào là Tịch Mộ Quyên.

Nhưng may mà Cung Cảnh Hào lấy lý do cơ thể không khoẻ nên đã không đến tham dự, nếu không khi gặp mặt sẽ khó tránh khỏi cãi vã.

Bà nội Tịch kéo lấy tay Vũ Tiểu Kiều, bà lão cười đến mức không khép được miệng lại, luôn miệng khen Vũ Tiểu Kiều xinh đẹp, lại hiểu nguyên tắc, khiến người khác vừa gặp đã thích.

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cũng rất vui mừng.

Trước đó bà nội Tịch gặp cô thì sẽ thăm dò nhiều mặt, cố ý làm ra vẻ doạ người, nhưng bây giờ thì hoàn toàn biến thành một bà nội hoà nhã dễ gần.

Mọi người thấy thời gian tổ chức hôn lễ của Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều đã được quyết định, bà lão lại thích Vũ Tiều Kiều như vậy thì đều hùa theo khen ngợi Vũ Tiểu Kiều, bất kỳ ai cũng không dám thể hiện sự không vui.

Bố của Cung Cảnh Hào là Cung Thế Cẩn có thể có ngày hôm này thì đa số là do có sự giúp đỡ và cất nhắc của nhà họ Tịch.

Mấy năm nay, ông ta ở trước mặt bà nội Tịch vẫn luôn cung kính và kính trọng, hiếu thuận lẽ phép không có bất kỳ sự tức giận nào, khác một trời một vực so với điệu bộ khi bình thường ở công ty.

“Hahaha....” Cung Thế Cẩn cười mấy tiếng, nhưng trong lòng lại rất khó chịu.

Người sắp trở thành em dâu của ông ta là sinh viên trong trường học.

Nhưng ông ta vẫn phải cười nói.

“Chúc mừng mẹ, chúc mừng bà nội.”

Bây giờ Dương Tuyết Như rất ghét nghe thấy hai từ “chúc mừng”, bà ta hừm một tiếng, giọng nói không rõ đang vui hay đang tức giận.

“Thế Cẩn, Cảnh Hào làm sao vậy? Từ lúc nào lại mọc ra một cô người yêu vậy?”

Cung Thế cẩn nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, lại nhìn vợ của mình là Tịch Mộ Uyên một cái, cười nham hiểm hai tiếng.

“Trẻ con trêu đùa thôi mà.”

Đúng lúc này lại có một người họ hàng cười chế giễu, “Trước đó Vũ Phi Phi là vợ chưa cưới tin đồn của Tịch Thần Hạn, lại là em gái của Tiểu Kiều. Bây giờ hay rồi, cô ta lại trở thành bạn gái của Cảnh Hào, không phải vai vế bị loạn rồi sao?”

“Nhà họ Tịch chúng ta sẽ làm trò cười cho người ngoài xem.”

Bà nội Tịch liếc nhìn mọi người một cái, mọi người lập tức im bặt.

“Được rồi, ăn cơm đi, bớt nói chuyện phiếm vài câu.”

Bà lão đã ra lệnh, mọi người không ai dám nói thêm một chữ nào.

Sau khi ăn cơm xong, Tịch Thần Hạn đến phòng bà nội nói chuyện.

Vũ Tiểu Kiều liền đi đến vừa hoa để đi dạo.

Dương Tuyết Như đột nhiên đi đến đưa cho Vũ Tiểu Kiều một chiếc thẻ ngân hàng.

“Đây là cái gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều vô cùng kinh ngạc.

“Rời khỏi Thần Hạn.” Dương Tuyết Như lạnh lùng nói.