Muốn Đụ Tui Hay Gì

Chương 20

" Bảo bối, phòng ngủ ở lầu hai, anh lên trước đi, em lấy ít đồ xong sẽ lên ngay. " Lục Nham tiện tay để balo của cậu lên ghế salon, xoay người đi tới phòng bếp.

" A? Sao phải đến phòng ngủ, không phải đến thư phòng bổ túc sao? " Diệp Ly đứng ở phòng khách, nghi ngờ hỏi Lục Nham đang bận rộn trong bếp.

Đương nhiên là vì làm anh, trong lòng Lục Nham nghĩ vậy, ngoài miệng lại không dám nói ra, mập mờ nói: " Ừ. . .Cái đó. . .Bàn học của em ở phòng ngủ, tài liệu và bài tập cũng đều ở đó, học ở phòng ngủ tương đối tiện hơn. "

" À. . . " Diệp Ly không nghi ngờ hắn, ngoan ngoãn cầm balo lên lầu.

Phòng ngủ của Lục Nham dùng tông màu đen trắng làm chủ đạo, đồ đạc trong phòng cũng không nhiều, nhìn đơn giản rộng rãi, trái lại khá giống phong cách của cậu, Diệp Ly quả nhiên nhìn thấy bàn học được đặt ở đây, phía trước bàn có để hai cái ghế, hẳn là Lục Nham đem tới, hai cái ghế được đặt sát nhau, giống như một cặp đôi thân mật, Diệp Ly nhìn một chút, lại đỏ mặt.

Cậu lắc đầu vứt cái suy nghĩ kiều diễm kia ra khỏi đầu, ngồi vào ghế, treo balo lên đồ móc bên cạnh.

Lúc Lục Nham đi tới, Diệp Ly đang ngồi trên bàn không biết đang viết gì, tia nắng mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu lên cơ thể xinh đẹp của cậu, mấy cọng tóc ngây ngô chuyển động, lông mi thật dài rũ xuống, giống như một yêu tinh lạc vào chốn nhân gian, Lục Nham bất giác đưa tay bắt lấy bóng hình kia.

Diệp Ly nghe thấy tiếng động quay đầu, tay Lục Nham còn chưa kịp thu lại, cậu bị bộ dạng ngu ngốc của hắn chọc cười, bèn che miệng bật cười, đôi mắt cong cong.

" Khụ. . . " Lục Nham lấy lại tinh thần, hắng giọng một cái, đặt đồ trên tay xuống trước mặt Diệp Ly, " Cục cưng, buổi sáng anh chưa ăn gì đúng không, vậy ăn tạm cái này nhé. "

Trong khay có một miếng sandwich trông rất đẹp, còn có trứng chiên với sữa bò, một bữa sáng phổ thông, bất quá thức dậy hơi trễ, Diệp Ly quả thật có chút đói bụng.

Diệp Ly cắn một miếng bánh sandwich, kinh ngạc nhìn Lục Nham, đôi mắt tròn trịa, " Thật sự là em làm sao? Ăn ngon lắm a! "

" Đương nhiên, sự thật một trăm phần trăm, tay nghề em đâu có tệ đúng không. " Lục Nham có chút kiêu ngạo nho nhỏ, về cơ bản hắn chỉ ở một mình, thỉnh thoảng mới về nhà một chuyến, vì thỏa mãn đam mê ăn uống của bản thân, muốn tự lực cánh sinh, quen tay hay việc, ban đầu cũng thê thảm đến không dám nhìn, càng về sau thì dù là mùi vị hay hương thơm cũng đều rất tốt.

" Ừ ừ. . . " Diệp Ly tán đồng gật đầu, cười đến nổi lúm đồng tiền mờ nhạt bên má cũng lộ ra.

" Vậy anh có muốn gả cho em không? " Lục Nham tiếp tục đào hố, tuy nhiên Diệp Ly rõ ràng đâu có ngốc như vậy, cậu le lưỡi, hừ một tiếng, " Mới không thèm, em nằm mơ. . . "

" Được được được. . . " Lục Nham cưng chìu sờ đầu cậu, trong đầu suy nghĩ rồi ngày nào đó anh cũng sẽ hoàn toàn thuộc về em, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn ôn nhu cười nói, " Ăn nhanh đi. "

Diệp Ly nhấp một ngụm sữa bò, hài lòng híp mắt, vệt sữa bò dính trên khóe miệng cậu, làm cho Lục Nham nhìn mà lòng ngứa ngáy.

" Bảo bối, uống ngon không. . . "

" Ân ân. " Diệp Ly ngoan ngoãn gật đầu.

" Vậy em cũng muốn nếm thử. . . "

" Hả? Ô. . . " Diệp Ly còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Nham chặn môi, hôn đến nổi cậu tỉnh luôn, lưỡi liếʍ tới liếʍ lui trên mặt cậu, khiến mặt cậu dính đầy nước miếng của hắn.

Ăn xong rồi, Lục Nham ôm Diệp Ly thân mật hồi lâu, cho đến khi hắn càng làm càng quá, Diệp Ly mới không nhịn được nữa đẩy người ra, " Bổ. . .Bổ túc. . .Chúng ta bắt đầu học toán trước đi. "

" Ai. . . " Lục Nham thở dài thật dài, cam chịu lấy bài tập toán số từ trong balo ra, hao tổn sức lực cực lớn mới bày chúng lên bàn, ranh mãnh nhìn Diệp Ly, trêu đùa nói, " Tới đi, thầy Diệp, mời thầy thỏa sức dày xéo em đi. "

Diệp Ly nhắm hai mắt, xấu hổ đến đỏ cả mặt, không để ý hắn, cầm tài liệu của mình, kiên nhẫn giảng giải mỗi một kiến thức cho Lục Nham, phương pháp hướng dẫn của Diệp Ly dễ hiểu hơn giáo viên một chút, cậu còn chỉ dẫn nghiêm túc như vậy, nên cho dù căn bản của Lục Nham rất kém, vẫn cảm thấy có thể nghe hiểu được.

" Đề bài này, em hiểu không? " Diệp Ly giảng xong một đề sẽ quay đầu hỏi Lục Nham, nếu như hắn có chỗ nào không hiểu, Diệp Ly cũng không giận, tỉ mỉ chỉ lại một lần cho hắn, cùng một đề bài nhưng sẽ có nhiều cách giải khác nhau, Lục Nham chỉ cần nhớ kỹ cách đơn giản nhất là đủ rồi.

" Ừ. . . " Lục Nham thấp giọng đáp, Diệp Ly sẽ tiếp tục nói, dáng vẻ lúc giảng bài của cậu rất nghiêm túc, âm thanh nhu mềm đọc đề bài, Lục Nham nghe đến eo cũng mềm nhũn, rõ ràng cả hai đang làm chuyện rất đàng hoàng, Lục Nham lại có cảm giác động lòng, khó hiểu mà cảm thấy Diệp Ly bây giờ tràn ngập khí tức cấm dục, lại mê người đến vậy.

Thật vất vả mới hoàn thành xong một bài, cả Lục Nham và Diệp Ly đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Diệp Ly giơ tay chậm rãi duỗi người, vừa định buông xuống liền bị Lục Nham chắn tầm mắt, Lục Nham nắm hai tay cậu, giơ qua đỉnh đầu, đè cả người cậu lên ghế khiến cậu không thể động đậy.

" Lục. . .Lục Nham, sao vậy? " Lục Nham dùng lực rất mạnh, dù cho Diệp Ly được cha mẹ nuôi tốt cũng không thể xê dịch hắn chút nào, Diệp Ly nhìn cái tên đang đè mình, lòng đầy nghi ngờ, đây là tình huống gì?

Lục Nham nhìn Diệp Ly vô tội như thỏ con, đều là người đã trải qua hai lần làʍ t̠ìиɦ, vậy mà vẫn không hiểu biết chút gì về chuyện đó, xem ra là hắn cố gắng chưa đủ a.

Lửa dục bừng cháy trong mắt Lục Nham, cả người hắn nóng bỏng, như quả cầu lửa, hạ thân cứng rắn sắp nổ, tiến từng chút từng chút đến gần Diệp Ly, cậu bị hắn dọa muốn tránh né, nhưng lại tránh không thoát, gấp đến độ muốn bật khóc.

" Bảo bối, em đói. " giọng của Lục Nham khàn khàn, thâm âm phát ra đều mang theo vỡ vụn, sau câu nói đó, Diệp Ly lập tức có dự cảm xấu.

" Đói thì em tự nấu ăn đi, em nắm anh làm gì, anh sẽ không nấu đâu. " Diệp Ly vội la lên, Lục Nham khóa cậu giữa hai chân hắn, Diệp Ly không thể vùng ra, chỉ có thể mặc cho Lục Nham muốn làm gì thì làm.

" Ha ha. . . " Lục Nham bật cười trầm thấp bên tai cậu, chân Diệp Ly đột nhiên mềm nhũn, " Bảo bối, nhưng mà cái miệng bên dưới của em đói, chỉ có anh mới có thể đút no a. . . "

Lục Nham giả bộ ngồi lên người Diệp Ly, cái mông ám chỉ cọ cọ trên đùi cậu, còn cố ý ma sát khe mông vào đầu gối Diệp Ly, Diệp Ly sợ hãi, không nói nên lời.

" Không. . .Không được, anh. . .Anh còn phải. . .Sớm. . .Về nhà. . . " Đầu óc Diệp Ly xoay chuyển với tốc độ chóng mặt, tìm kiếm tất cả lý do có thể để chạy trốn, tuy nhiên Lục Nham lại không chấp nhận cái nào cả.

" Bảo bối, vô dụng thôi, trốn được mùng một, sao trốn được mười lăm, hôm nay dù anh có nói gì em cũng không để anh về đâu, anh cũng không thể để em có bạn trai rồi mà vẫn làm phải hòa thượng đúng không, bắt em phải kìm nén, đến lúc đó ai sẽ lo cho tính phúc của anh đây. . . "

" Ưʍ. . . " Không đợi Diệp Ly phản bác, Lục Nham trực tiếp chặn miệng cậu, còn vui vẻ như thường lệ, Lục Nham liên tục truy đuổi cái lưỡi hoảng sợ không chịu hé ra của Diệp Ly, dây dưa với nó, dùng sức lớn đến mức như muốn ăn luôn đầu lưỡi của cậu, Diệp Ly đột nhiên hoảng sợ.

Lục Nham đưa tay vào trong áo cậu, lưu luyến di chuyển trên làn ấm áp, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua hai điểm trước ngực, khiến cho người dưới thân một trận run rẩy, ngay cả lông tóc cũng run rẩy theo.

" A. . . " đột nhiên Lục Nham di chuyển xuống dưới ngực Diệp Ly, ngậm vào đầṳ ѵú bên trái, cổ họng Diệp Ly phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, trong đầu Lục Nham bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ: So với âm thanh khi cậu giảng bài cho hắn, thì tiếng cậu thở gấp trên giường dễ nghe hơn.

Một tay Lục Nham nắn bóp bên còn lại, an ủi tiểu khả ái bị bỏ quên, hắn đột nhiên nhéo nhẹ một cái, dẫn tới Diệp Ly càng thở gấp hơn, quần áo trước ngực bị Lục Nham liếʍ ướt một mảng, tiếng mυ'ŧ nước khiến lỗ tai Diệp Ly đỏ lên.

" Đừng. . .Đừng làm vậy. . . " Diệp Ly yếu ớt phản kháng, Lục Nham bất mãn bị quần áo cản trở, trực tiếp kéo áo cậu qua khỏi ngực, chui đầu vào người cậu để lại một nụ hôn ướŧ áŧ, Diệp Ly dưới kỹ thuật cao siêu của hắn dần có chút ý loạn tình mê.

Lục Nham nắn bóp cánh mông vểnh cao của Diệp Ly, hắn thích đến không muốn buông tay, cảm thụ mông thịt đầy đặn trong tay, động tác trên môi càng thô lỗ, miệng hắn đi qua chỗ nào chỗ nấy đều sẽ lưu lại dấu hôn mờ nhạt.

" Ưm a. . . " Lục Nham tác quai tác quái trên mông Diệp Ly, đưa tay chọt nhẹ vào cửa huyệt của cậu, Diệp Ly đột nhiên nâng eo, phát ra tiếng rêи ɾỉ khác thường, Lục Nhâm nâng mông nhỏ của cậu lên, trực tiếp tuột quần ra.

Bản thân Diệp Ly vào sáng sớm đã bị Lục Nham kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến toàn thân đều trở nên nhạy cảm, vào lúc này phần thân cũng kích động đến tiết dịch nhờn, quần vừa cởi liền nhảy thẳng ra ngoài oai phong chào hỏi Lục Nham, Lục Nham cúi đầu hôn nó một cái, liếʍ sạch toàn bộ dịch nhờn chảy ra, còn chưa thỏa mãn mà liếʍ liếʍ môi, ngẩng đầu nhìn Diệp Ly, Diệp Ly xấu hổ nhắm mắt.

Không biết Lục Nham lấy dầu bôi trơn từ đâu ra, qua loa khuếch trương bản thân, bước tới ngồi lên người Diệp Ly, đỡ lấy phần thân của cậu ngồi xuống.

" A. . . " Cảm giác cuối cùng cũng được đâm vào quá mức tuyệt vời, Lục Nham cùng Diệp Ly đồng thời phát ra một tiếng thở dốc, hưởng thụ cảm giác được Diệp Ly chiếm làm của riêng, Lục Nham chỉ đơn thuần cảm thấy dục tiên dục tử, nhìn Diệp Ly bắt đầu rêи ɾỉ hỗn loạn, không còn cau mày, Lục Nham ngồi trên người cậu cũng bắt đầu nhấp nhô, mỗi một lần đều đẩy vào nơi sâu nhất, hận không thể chen cả hai quả cầu vào.

Không biết Lục Nham thả tay Diệp Ly ra khi nào, bất quá Diệp Ly đang chìm nổi trong cơn sóng tìиɧ ɖu͙©, như một người chết đuối, sớm đã không có năng lực phản kháng, cánh tay mềm nhũn khoác lên bả vai Lục Nham.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Diệp Ly, cậu bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể Lục Nham, cả người giống như cá mắc cạn, mềm yếu vô lực dựa vào ghế, toàn bộ khuôn mặt phủ đầy một màu đỏ, ánh mắt mê ly, không biết đang nhìn về hướng nào. khóe miệng khẽ nhếch chạy ra sợi chỉ bạc, sắc tình mê hoặc, cực hạn cám dỗ.

Thấy bộ dáng này của Diệp Ly, phần thân mới vừa bắn của Lục Nham lập tức cứng lên, du͙© vọиɠ so lần trước còn mãnh liệt hơn, thậm chí dù Lục Nham có nắm tay Diệp Ly giúp hắn, vẫn không thể giải quyết được gì.

*** Nhắc nhở: sau đây sẽ có đoạn thụ chân giao công, có ý nghĩ muốn bắn lên mặt công ( nhưng không làm ), nếu bạn nào thấy không chấp nhận được hai tình tiết trên thì cứ lướt qua, sẽ không ảnh hưởng gì đến mạch truyện, còn nếu bạn ổn thì chiến thôi.

Lục Nham ôm Diệp Ly, tiện tay đùa toàn bộ đồ vật trên bàn xuống, đặt cậu lên bàn, sau lưng vừa tiếp xúc với mặt bàn lạnh ngắt, Diệp Ly lập tức tỉnh táo.

" Ân. . .Không. . .Không được. . .Không thể làm trên bàn. . .Bài tập sẽ bẩn. . .Bổ túc. . .Không muốn. . . " Ý thức được mình đang nằm trên bàn học của Lục Nham, cậu vùng vẫy muốn leo xuống, sao có thể làm chuyện xấu hổ như vậy ở một nơi trang nghiêm như thế, Diệp Ly vẫn còn đắm chìm trong hậu vị của cao trào, tay chân mềm nhũn, tùy tiện liền bị Lục Nham kéo lại.

" Bài tập trên đất, sẽ không bẩn, bảo bối, anh nghe lời đi, giúp em bắn ra có được không. . . " Lục Nham trầm giọng dụ dỗ bên tai Diệp Ly, đưa hai tay kéo cẳng chân trắng nõn của cậu đến trước mặt, liên tục vuốt ve bắp đùi của cậu, hôn hít đùi trong trơn nhẵn, để lại một dấu vết bắt mắt.

Cảm giác nóng lạnh lẫn lộn khiến Diệp Ly có chút chịu không nổi, cậu bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nói nên lời, vô ý nhỏ giọng tỉ tê, nào còn nghe thấy Lục Nham nói gì, cho dù nghe được, đại khái vẫn sẽ vô lực phản kháng.

" A. . . " Lục Nham kéo hai chân Diệp Ly lại sát nhau, cắm thứ nóng bỏng của mình vào giữ hai đùi cậu, cảm giác ấm áp chặt chẽ bao vây hắn, Lục Nham thoải mái không ngừng thở dốc.

Lục Nham liên tục rút ra đâm vào đùi Diệp Ly, bắp đùi trắng nõn kẹp thứ đó của Lục Nham từ nhỏ biến thành vừa đen vừa to, loại hình ảnh quỷ dị này đánh thẳng vào thị giác, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn đến thú tính của Lục Nham, hắn không thể khống chế mà tăng nhanh tốc độ cắm rút.

Diệp Ly khó chịu muốn tách chân ra, tay Lục Nham lại cứng như xích sắt, chặt chẽ giam cầm cậu, hai chân va chạm vào nhau vừa đau vừa thoải mái, hai thứ xúc cảm trái ngược cùng nhau đánh tơi khiến Diệp Ly muốn khóc cũng không được, cậu há miệng nhìn trần nhà, nước miếng bên khéo miệng không nhịn được chảy xuống.

Đợi khi Lục Nham bắn vào giữa hai chân cậu, người nọ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngủ mê mang, bắp đυ.i trắng nõn bị đỏ một mảng lớn, chân dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng của hắn, một ít thậm chí còn bắn đến trên bụng cùng phần thân của Diệp Ly, hoà với làn da màu hồng, vừa hết sức da^ʍ mĩ vừa vô cùng đẹp mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Ly, trong đầu Lục Nham nảy ra ý nghĩ ngày sau phải thử một lần bắn lên mặt cậu mới được, vừa nghĩ như vậy, du͙© vọиɠ lại chậm rãi ngẩng đầu.

Lục Nham hít sâu một hơi, cúi đầu hôn người yêu Diệp Ly đang ngủ say, lần này tạm thời bỏ qua cho cậu, sau đó ôm ngang người đi vào phòng tắm tẩy rửa.

Hết chương 20.

Edit tới đoạn Diệp Ly chỉ bài cho Lục Nham mà thấy ghanh tị quá, ước gì mình cũng có anh bạn trai học bá như thế :((