Tổng Tài Mặt Than: Vợ Yêu Đừng Chạy

Chương 41: Người Của Anh Nợ Ân Huệ, Anh Tới Trả

Thời Ngọc Minh kinh ngạc một chút, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao giải thích quan hệ của cô cùng với người đàn ông thần bí kia cho Thẩm Như Ý.

Nói là quan hệ làm thuê, nhưng thật sự không quá giống như vậy.

Người đàn ông thần bí nọ thật sự xem cô như là người phụ nữ mà mình yêu thích, chú ý nhất cử nhất độngcủa cô, luôn đứng ra ngay lúc cô cần nhất.

Tiền nằm viện lần trước của mẹ là anh ta cho. Lần này cũng là anh ta cho cô đến nhà họ Thời.

Thậm chí...

Mỗi đêm bọn họ cũng sẽ cùng nhau chìm vào giấc ngủ, mặc dù cũng không làm cái gì cả.

"Cô Thời, lên xe đi." Tài xế thúc giục.

Thẩm Như Ý là một người có tính cách dễ nói chuyện, cũng dứt khoát. Nghe vậy rồi cũng chẳng nói gì nhiều, chẳng qua là kéo tay cô lại, ân cần dặn dò: "Ngọc Minh, rất nhiều chuyện còn có nhiều cách giải quyết khác. Cậu nợ người ta bao nhiêu tiền, mình cho cậu mượn trước, đừng đi mua vui cho lão già đó."

Thời Ngọc Minh cười dịu dàng, cầm taycô ấy lại: "Anh ta không phải một lão già, mà là một người đàn ông trẻ tuổi."

"Đàn ông trẻ tuổi?" Thẩm Như Ý còn có chút hoài nghi: "Thật hay giả?"

"Thật." Thời Ngọc Minh nói: "Như Ý, hôm nay thật cảm ơncậu. Có điều hôm nay mình thật sự phải đi về trước, chuyện công việc còn phải nhờ cậu…"

Thẩm Như Ý mười phần tự tin vỗ ngực một cái: "Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho mình."

"Vậy cậu về thế nào?"

"Bố mình cũng ở đây, cậu yên tâm đi."

Thời Ngọc Minh gật đầu một cái, xoay người lên xe, tạm biệt cùng Thẩm Như Ý.

Cho đến khi xe đã lái đi xa, không thấy được bóng người Thẩm Như Ý, cô mới thu hồi tầm mắt.

Ting ting ting.

“Cô có quan hệ rất tốt với cô Thẩm à?”

Người đàn ông nọ lại gửi đến một tin nhắn.

Cô trả lời: “Chúng tôi là bạn học mười mấy năm, chẳng qua là... Trong lúc tôi xảy ra ít chuyện đã cắt đứt liên lạc với cô ấy, gần đây mới liên lạc lại. Cô ấy là một cô gái rất tốt, rất nghĩa khí.

Nhà họ Thẩm gần đây có chút vấn đề liên quan đến tiền vốn. Hôm nay họ tới cũng là muốn hợp tác với Tôn Báo, bắt được một ít đầu tư, để cho công ty mình sống lại.

Thời Ngọc Minh có chút bận tâm, hôm nay Như Ý vì giúp cô nên đã đắc tội với cậu. Cậu không thể nào giúp nhà họ Thẩm nữa!

Là cô hại Như Ý, hại nhà họ Thẩm sao?

Thời Ngọc Minh hết sức ảo não: "Anh tài xế, phiền anh quay đầu xe lại, tôi muốn quay về."

Tài xế có chút kinh ngạc: "Cô Thời, anh ấy đã ở khách sạn chờ cô, cô làm rơi cái gì sao? Nói cho tôi là được, tôi nói người quay lại lấy cho cô."

"Không phải, tôi còn có chút chuyện muốn nói với cậu tôi."

Tài xế nghe vậy, chỉ có thể dừng xe ở bên đường lề, sau đó chuẩn bị quay đầu xe.

Điện thoại của người tài xế đột nhiên vang lên, anh ta dừng xe, bắt máy: "Thưa anh… Vâng, tôi đã đón được cô Thời… Đúng vậy không sai... À vâng… Vâng, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, tài xế xoay đầu lại nói với cô: "Cô Thời, anh ấy vừa mới gọi điện thoại nói nếu như cô muốn quay lại thì tôi không được đồng ý, phải đưa cô về khách sạn Dung Thành."

"... Cái gì?"

"Anh ấy nói, với tính khí của cô ắt hẳn là không muốn thiếu nợ bất kỳ người nào. Nếu nhà họ Thẩm vì cô mà vuột mất mối làm ăn này, cô nhất định sẽ áy náy tự trách, thậm chí còn quay lại hạ giọng cầu xin Tôn Báo để ông ta giúp nhà họ Thẩm một tay."

Thời Ngọc Minh cắn môi.

Anh ta có phép đọc suy nghĩ sao?

Hay là nói quả thật giống như lời anh ta nói, anh ta đã hiểu mình rõ như vậy rồi?

"Cô Thời, anh ấy nói tôi chuyển lời cho cô rằng chuyện liên quan đến nhà họ Thẩm anh ấy sẽ giải quyết, để cho cô yên tâm."

Thời Ngọc Minh chợt ngẩng đầu lên: "Anh ta thật sự nói như vậy sao?"

"Đúng, anh ấy nói, hôm nay cô Thẩm xả thân giúp cô, đây là cái cô ấy nên được."

"Nhưng tôi..."

"Anh ấy còn nói, bây giờ cô là người của anh ấy. Ân huệ mà người của anh ấy thiếu người khác thì để anh ấy trả."

"..."

"Cô Thời, vậy chúng ta bây giờ cứ theo kế hoạch đã định, về lại khách sạn Dung Thành thôi."

Thời Ngọc Minhmở miệng một cái: "À, được."

Người tài xế chậm rãi chạy xe, tiếp tục lái đi về phía trước.

Lúc đến khách sạn Dung Thành vừa hay là giờ trà chiều.

Cô đẩy cửa ra, trong phòng vẫn không mở đèn như cũ, rèm cửa sổ đều bị kéo kín mít, là bóng tối cô quen thuộc.

"Trở lại rồi?" Giọng nói của người đàn ông nọ vọng tới từ hướng phòng ăn.

Ánh mắt cô thích ứng một lúc lâu mới rốt cuộc thấy được bóng dáng của người đàn ông kia. Anh ta ngồi ở trong phòng ăn, ưu nhã uống một ly cà phê.

Trong không khí có mùi cà phê thoang thoảng.

"Ừ, về rồi."

"Tới đây ngồi đi."

Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, đi tới phòng ăn, ngồi xuống ở vị trí đối diệnphía trước người đàn ông nọ.

"Uống cà phê không?"

Thời Ngọc Minh lắc đầu: "Không cần, tôi không thể uống đồ nóng."

Người đàn ông khẽ cười một tiếng: "Cô thật là kì quái. Tôi chỉ nghe nói các cô gái khác không thể uống đồ lạnh, tới cô thì lại thành không thể uống đồ nóng."

Thời Ngọc Minh không lên tiếng.

Từ sau khi cô bị ung thư phổi, vẫn không thể uống nóng. Sau khi làm giải phẫu vẫn vậy, uống một ngụm nước nóng thì sẽ đau thấu tim gan.

Thuốc giảm đau của cô đã không còn nhiều lắm, phải dùng tiết kiệm một chút.

"Thưa anh, chuyện nhà họ Thẩm…"

"Cô muốn nói cái gì?"

Thời Ngọc Minh thở dài nói: "Công ty nhà họ Thẩm không coi là nhỏ, khi đó cũng không kém nhà họ Thời là bao nhiêu. Một công ty lớn như vậy lại bị đứt vốn, số tiền cần chi nhất định dài như sớ. Tôi đã cầm của anh mười tỉ rưỡi rồi. Mà cái lỗ thủng của nhà họ Thẩm khẳng định không phải chỉ là mười tỉ rưỡi. Tôi không biết trên người tôi còn có cái gì có thể lấy ra trao đổi với anh. Tôi không nợ nổi món nợ này nữa."

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm hồi lâu: "Cô có."

Thời Ngọc Minh trầm tư một chút, trong lòng cô có một cái suy đoán: "Thưa anh, anh nói tôi làm một thế thân… Không phải là muốn bộ phận nào đó của tôi chứ?"

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này.

Cố nhân của anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hoặc là mắc bệnh nặng, hoặc là phải cấy ghép tạng, mà cô lại vừa vặn thích hợp.

Vì vậy anh ta tìm được cô, cho cô tiền, giúp cô giải quyết hết thảy phiền toái, chính là hy vọng cô sau khi chết có thể hiến tặng nội tạng của mình, cứu người anh ta yêu.

Nếu là như vậy...

"Tôi có thể." Cô kiên định nói: "Có điều, tôi đã mắc bệnh, không biết cố nhân kia của anh cần tạng nào? Chỉ cần là tạng còn có thể dùng tôi có thể quyên tặng."

"Thời Ngọc Minh."

"Tôiđây, anh nói đi."

Người đàn ông khẽ cười một tiếng: "Trí tưởng tượng của cô thật quá phong phú, thích hợp làm mấy công việc thiết kế đấy."

Thời Ngọc Minh không kịpphản ứng: "Cái gì?"

"Hiến tặng nội tạng? Cũng chỉ có cô nghĩ ra được." Người đàn ông bật cười khanh khách: "Yên tâm, tôi không muốn nội tạng của cô, tiền cũng không cần cô trả."

Thời Ngọc Minh không hiểu: "Tại sao vậy chứ? Thưa anh, cũng bởi vì tôi có chỗ giống với cố nhân của anh hay sao?"

"... Bởi vì tôi thật sự có lỗi vớicô ấy."

Thời Ngọc Minh sửng sốt.

"Bởi vì tôicó nỗi hổ thẹn với cô ấy. Tôi đã từng làm ra chuyện có lỗi với cô ấy, làm tổn thương cô ấy. Tôi đã không còn mặt mũi nào mà đi gặp cô ấy nữa. Đời này của tôi cũng không còn mặt mũi nào đối diện với cô ấy nữa, cho nên chỉ có thể dùng cách này để bồi thường cho cô ấy."

"Nhưng mà thưa anh, nếu như anh đã làm chuyện gì sai lầm thì hẳn nên đi tìm cô ấy nói xin lỗi mới đúng, tìm kiếm sự tha thứ của cô ấy mới đúng, không phải sao? Anh nói hết tất cả những áy náy của mình và bồi thường cho tôi, một người xa lạ, như vậy đáng giá không?"

Người đàn ông nhướn mày: "Sao thế? Không muốn giúp nhà họ Thẩm à?"

Cô lắc đầu: "Muốn."

"Muốn giúp thì đừng nói nhảm nữa. Thời Ngọc Minh, chuyện tôi muốn làm chưa có ai có thể thay đổi suy nghĩ của tôi, biết chưa?"

Cô chỉ có thể gật đầu: "...Biết."

"Còn nữa, hôm nay cô uống thuốc gì ở bên ngoại biệt thự thế?"

Thời Ngọc Minh có chút hoảng, lấy tay nắm thật chặt túi xách tay: "Thuốc gì? Anh đang nói gì thế?"

"Cô không cần giả bộ, tài xế đều thấy được hết rồi, nói cho tôi nghe. Thời Ngọc Minh, cô còn có chuyện gì gạt tôi? Cơ thể cô thế nào?"

"Tôi không sao." Thời Ngọc Minh lúng túng nhếch mép một cái: "Tôi rất khỏe, chỉ là trước đó có làm phẫu thuật cắt ruột thừa. Tôi rất sợ đau, cho nên nói bác sĩ kê cho ít thuốc giảm đau."

"Lấy ra tôixem một chút."

Thời Ngọc Minh không động, cô nhìn về phía người đàn ôngđối diện: "Thưa anh…"

Trong bóng tối, con ngươi của người đàn ông lóe lên ánh sáng khác thường: "Nói thật, hoặc là, lấy ra tôi nhìn một chút."

Không có cách nào, Thời Ngọc Minh chỉ có thể lấy thuốc giảm đau ra ngoài, đặt vào lòng bàn tay đang để mở của anh ta.

Trong bóng tối, Thời Ngọc Minh cũng không biết anh ta nhìn chữ trên chai thuốc thế nào, chỉ thấy anh ta cẩn thận nhìn chai thuốc một hồi, mới nhỏ giọng nói một câu: "Quả nhiên là thuốc giảm đau."

"Ừ."

"Phẫu thuật viêm ruột thừa bây giờ đã chuyển sang làm nội soi rồi, còn sợ đau như vậy hay sao?"

Thời Ngọc Minh khẽ gật đầu một cái: "Cũng không hoàn toàn là vậy. Lúc sinh con gái có chút khó khăn, vẫn luôn không khỏe, bị đau thì rất khó chịu. Tôi còn phải chăm sóc cho mẹ tôi, cho nên chỉ có thể uống thuốc giảm đau mà thôi."