Tổng Tài Mặt Than: Vợ Yêu Đừng Chạy

Chương 40: Mới Nãy Làm Rất Tốt

Cô nhếch mép một cái: "Mình rất ổn."

"Gạt người, ngươi rõ ràng là không ổn chút nào." Thẩm Như Ý kéo tay cô qua lại: "Lúc ấy ở bệnh viện làm sao cậu không nói sự thật cho mình biết? Mình xem cậu là bạn thân nhất, thế mà cậu lại khách khí với mình như vậy! Mình biết những năm này cậu gặp rất nhiều chuyện, mình nhất định sẽ giúp cậu!"

Thời Ngọc Minh cườithất thanh: "Như Ý, cảm ơncậu."

"Đừng có nói cảm ơn với mình, mình không cần. Ngọc Minh, lúc mình gặp khó khăn nhất, cậu đã giúp mình, lần này đổi lại để mình giúp cậu đi. Cái ả họ Tôn kia là con giáp thứ mười ba mà học trưởng Phong tìm được ở bên ngoài đúng không? Cậu chờ đó, mình nhất định sẽ cho cô ta biết làm người thứ ba thì sẽ có kết cục gì!"

"...Không cần."

"Tại sao?"

"Mình thật sự không thể tiếp tục với Phong Đình Quân nữa. Lời anh ta nói đều là thật, chúng mình đã ly dị rồi."

Thẩm Như Ýđờ người, một hồi lâu mới hít sâu một hơi, nhẹ giọng an ủi: "Mình không biết giữa cậu và học trưởng Phong rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì. Nhưng mình cảm thấy mấy câu vừa rồi cậu nói rất đúng. Nơi này là nhà họ Thời, là nhà cậu. Cái ả kia không có quyền gì ở nơi này, lại còn chất vấn cậu."

Thời Ngọc Minh cười khẽ: "Côta không mang họ Tôn."

"Hả?" Thẩm Như Ý có chút kinh ngạc: "Côta không phải là con gái của cậu nhà cậu sao? Đúng rồi, trước kia mình vẫn biết cậu có một người cậu ngày nào cũng đi gây họa, đều phải cậy nhờ bố mẹ cậu đi giải quyết hậu sự cho. Người đó là gã béo núc kia sao?"

Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: "Không sai, là ông ta."

"Mẹ nó, là lão ấy đấy à? Mình mà biết là lão ấy, hôm nay kiểu gì cũng không đến!" Thẩm Như Ýmặt đầy vẻ chán ghét, nói: "Không ngờ rằng lão ta xấu như vậy mà lại sinh được đứa con gái xinh đẹp phết. Cái con ả bạch liên hoa khi nãy thật sự là tức chết mình mà, giả bộ cái kiểu chán ghét kia, thế mà đàn ông lại gục trước cái bộ dạng đó, thật là hết nói nổi."

Thẩm Như Ý nói một tràng như nã pháo, Thời Ngọc Minhnghe ngược lại lại cảm thấy ấm áptrong lòng.

Trải qua mấy ngày nay, có thể khiến cho cô thật lòng thổ lộ, một người là người đàn ông thần bí kia, còn có một người chính là Thẩm Như Ý.

"Như Ý, có thể có người bạn như cậy, mình thật sự rất vui."

"Mình cũng vậy đó." Thẩm Như Ý ôm cômột cái: "Ngọc Minh, cậu đừng sợ, cần tiền thì nói cho mình nghe. Còn nữa, học trưởng Phong mắt bị lé rồi nên mới thích đóa bạch liên hoa kia, thế thì cứ để cho họ tằng tịu với nhau đi. Sau này, mình sẽ giới thiệu những thanh niên tài giỏi đẹp trai khác cho cậu."

Thời Ngọc Minh không nhịn được, nhẹ cười ra tiếng: "Không được, mình già rồi, không theo nổi."

"Xì xì xì, cậu mới hai mươi sáu, già cái gì? Hai mươi sáu tuổi, chính là tuổi tác đẹp nhất của một người phụ nữ. Hơn nữa, Ngọc Minh, cậu thật sự rất đẹp! Cái váy này, còn đôi giày này nữa, rất thích hợp với cậu! Cậu không thấy biết đâu, khi nãy cậu vừa bước vào cửa, con ngươi của đám đàn ông bên cạnh mình cũng sắp rơi hết xuống đất rồi. Nước miếng cũng chảy ra! Cậu tin mình đi, với nhan sắc của cậu, người theo đuổi cậu có thể xếp hàng dài đến Đại Tây Dương đó!"

Có Thẩm Như Ýkhua tay múa chân chọc cười như vậy, Thời Ngọc Minh cũng cảm thấy trong lòng không có khó chịunhư vậy nữa.

Chẳng qua là...

Côkhổ sở nhíu mày một cái, tay ấn trước ngực, đầu đầy mồ hôi.

Thẩm Như Ý sợ hết hồn: "Cậu sao thế? Ngọc Minh cậu đừng dọa mình!"

"Như Ý, giúp mình một chuyện…"

"Được, cậu nói đi."

"Trong túi xách của mình, có một chai thuốc, giúp mình..."

"Được, cậu chờ mình, nhanh thôi."

Thẩm Như Ý lục một hồi trong túi xách của cô quả nhiên lục ra được một chai thuốc, vội vàng lấy ra một viên nhét vào trong miệng cô: "Mau uống đi."

Thời Ngọc Minh há miệng, nuốt thuốc giảm đau xuống.

"Ngọc Minh, trông cậu nghiêm trọng quá, mình đưa cậu đến bệnh viện nhé?"

"Không, đừng!" Thời Ngọc Minh bắt lại taycô ấy: "Mình không có sao. Mình nghỉ chút là được."

"Nhưng sắc mặt bây giờ của cậu rất khó coi..."

Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, tựa vào trên vách tường, lẳng lặng chờ đợi thuốc giảm đau phát huy tác dụng.

Trong lòng có một loại dự cảm bất thường.

Hiệu quả của thuốc giảm đau là hai mươi tư giờ. Nhưng sáng sớm hôm nay trước khi ra ngoài cô rõ ràng đã uống thuốc rồi, làm sao lại có thể mất tác dụng được nhanh như vậy?

Chẳng lẽ loại này thuốc giảm đau này đã không còn tác dụng nữa rồi...

Để có được thuốc giảm đau này, cô đã lợi dụng lòng tố của y tá kia một lần, cô không muốn làm chuyện hổ thẹn như vậy nữa.

Qua khoảng chừng hai mươi phút, tác dụng của thuốc giảm đau mới chậm rãi phát huy, đau đớn kịch liệt dần dần nhẹ đi, cuối cùng hóa thành chút xíu đau như có như không, có thể chịu đựng được.

Thẩm Như Ý mặt đầy vẻ lo lắng nhìn cô: "Ngọc Minh, rốt cuộc là cậu bị bệnh gì? Thuốc này… Tên dài quá, có phải là danh từ chuyên môn không? Mình xem không hiểu gì hết."

Thời Ngọc Minh cười lắc đầu một cái: "Tự dưng mình bị đau bụng thôi."

"Bệnh dạ dày sao?"

"...Ừ."

"Ôi, bệnh dạ dày rất mệt mỏi. Bố của mình cũng bị bệnh dạ dày. Có điều, mỗi khi ông ấy phát bệnh cũng không nghiêm trọng như cậu."

Ting ting.

Trong điện thoại di động có một tin nhắn được gửi đến.

Thẩm Như Ýmóc điện thoại di động ra từ trong túi xách giúp cô, đưa cho cô: "Ai cổ lỗ sĩ như vậy nhỉ? Thời đại nào rồi? Còn dùng tin nhắn điện thoại?"

Cô không lên tiếng, nhận lấy điện thoại di động, mở ra.

“Ở đâu?”

Là người đàn ông thần bí gửi tới.

“Tôi ở bên ngoài biệt thự nhà họ Thời.”

“Đừng đi đâu, tôi cho người tới đón cô.”

“Ừ.”

“Ngọc Minh, mới nãy làm rất tốt.”

Thời Ngọc Minh trong lòng thấy ấm áp, nhưng đột nhiên lại ý thức được một vấn đề: “Anh cũng tới biệt thự nhà họ Thời hay sao?”

“Có.”

Thời Ngọc Minh ngẩn người, anh ta cũng ở đây?

Cũng phải, Tôn Báo vì thể diện nên đã mời tất cả nhân vật nổi tiếng, quý tộc, xã hội thượng lưu ở thành phố Hòa Vân tới. Với tài lực mà người đàn ông thần bí trong lúc lơ đãng thể hiện ra, khẳng định cũng là người không giàu thì sang, tất nhiên cũng sẽ nằm trong danh sách khách mời.

Chẳng qua là, những người ở trong đó, đều là những người lạ mặt.

Anh ta có thể là ai được đây?

Có thể đối mặt với mình hay không?

Thời Ngọc Minh cầm điện thoại di động, không biết nên trả lờilàm sao.

Nhưng người đàn ông thần bí kia lại nhắn lại trước: “Cô khó chịu à?”

“Tôi không sao.”

“Chờ ở đó đi, tôi cho người đến đón cô.”

“Được.”

"Ngọc Minh, cậu nhắn tin với ai thế? Tại sao không trực tiếp gọi điện thoại hoặc là nhắn Zalo chứ?" Thẩm Như Ý không hiểu.

Thời Ngọc Minh cười một tiếng, đứng thẳng người, thở ra một cái, đau đớn đã hoàn toàn biến mất, cô vẫn như cũ là Thời Ngọc Minh mới vừa đại sát tứ phương đó.

"Là... Một người bạn."

"Nam hay nữ?" Thẩm Như Ýhóng chuyện, hi hi sát lại: "Tướng mạo đẹp trai hay không? Nhà có tiền hay không? Tốt nhất là vừa đẹp trai vừa giàu có để cho học trưởng Phong hối hận chết luôn!"

Thời Ngọc Minh bất đắc dĩ cười.

Nhiều tiền thì đúng thật là nhiều tiền, còn đẹp trai hay không thì thật là cô không biết.

Ngay cả mặt của anh ta cô cũng chưa từng thấy.

Còn Phong Đình Quân... Làm sao anh có thể hối hận kia chứ?

Bây giờ anh có sự nghiệp thành công, vợ đẹp trong ngực, còn cướp con gái cô đi. Đời người đã viên mãn rồi, còn có cái gì không hài lòng?

Ngược lại thì cô, hôm nay đã đắc tội hoàn toànvới Tôn Báo, cuộc sống sau này sợ rằng càng không dễ thở.

Thẻ đã bị đóng băng, chi phí cho lần điều trị tiếp theo của mẹ không biết phải dùng bao nhiêu tiền nữa đây? Cũng không thể lần nào cũng đi hỏi xin người đàn ông thần bí kia. Còn nữa, cô còn muốn trước khi chết có thể để lại cho hai đứa bé một khoản tiền. Người làm mẹ như cô không có cách nhìn con mình trưởng thành, thì cũng phải tận tâm tận lực.

"Như Ý, cậu có thể giúp mình một chuyện được không?"

Thẩm Như Ý gật đầu một cái: "Dĩ nhiên được rồi, cậu nói đi, chỉ cần mình có thể thì sẽ giúp."

Thời Ngọc Minh khó khăn mở miệng: "Cậu có thể... Giúp mình tìm một việc làm không?"

"Hả?"

"Mình đắc tội với cậu mình, với năng lực một tay che trời của ông ta ở thành phố Hòa Vân này, mình muốn tìm một việc làm e là còn khó hơn lên trời, cho nên mình chỉ có thể nhờ cậu."

Thẩm Như Ý suy nghĩ một chút: "Được, mình nghĩ cách giúp cậu. Có tin tức mình sẽ gọi điện thoại cho cậu."

"Cảm ơn, thật cảm ơn."

Đang nói chuyện thì cách đó không xa, một chiếc xe Cayenne màu đen chậm rãi lái tới.

Người phụ nữ khi nãy giúp cô trang điểm không có ở đây nữa, người lái xe là một nam tài xế trẻ tuổi. Anh ta dừng xe ở bên cạnh Thời Ngọc Minh: "Cô Thời, anh ấy phái tôi đón cô về."

Thẩm Như Ý còn có chút không yên tâm, cả người cảnh giác đề phòng, che chở Thời Ngọc Minh giống như là gà mẹ vậy.

"Như Ý." Thời Ngọc Minh ôm côấy một cái: "Hôm nay thật cảm ơncậu, mình phải đi về trước."

Thẩm Như Ý nghe lời này, mới buông lỏng cảnh giác: "Anh ấy mà anh ta nói là người bạn khi nãy nhắn tin với cậu sao?"

"Đúng."

Thẩm Như Ý không đồng ý: "Ngọc Minh, cậu nghe mình, rời khỏi người đó đi. Cậu trẻ trung xinh đẹp thế này, không thể bị một lão già làm nhục được."

Thời Ngọc Minh mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Lão già?"

Thẩm Như Ýmấp máy khóe miệng: "Còn dùng tin nhắn điện thoại trao đổi, nhất định là một lão già hơn sáu mươi tuổi. Bố mình hơn năm mươi, chơi Zalo còn điệu nghệ hơn mình!"