Từ bệnh viện đi ra, ánh nắng xán lạn.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời nóng như vậy, ánh sáng vạn trượng như vậy, ấm áp lại cực nóng, chiếu lên trên người ấm áp. Không giống ngôi sao, chỉ có thể ở bóng tối lạnh như băng mới có thể có một chút ánh sáng lấm tấm.
Chỉ cần mặt trời vừa đi sau, ngôi sao sẽ lập tức ảm đảm mất sắc, ngay cả một chút dấu vết cũng biến mất.
Phong Đình Quân nói Cố Quân Nhi là mặt trời của anh.
Mà cô, có lẽ cũng chỉ xứng làm những ngôi sao vô dụng kia thôi.
Chuông điện thoại vang lên, là số điện thoại của Phong Đình Quân.
Thế mà anh lại chủ động gọi điện thoại qua đây?
Thời Ngọc Minh hơi run lên, thiếu chút nữa cầm không vững điện thoại di động: “Alo, Đình Quân?”
“Ký xong chưa?” Nói thẳng, ngay cả chào hỏi cũng không.
Cô nghẹn lời: “...”
“Thời Ngọc Minh, tốt nhất cô đừng có làm trò đùa giỡn gì nữa.”
“Tôi không đùa giỡn gì cả, tôi đã ký xong, chuyện đồng ý với anh, tôi sẽ làm được.”
Phong Đình Quân lập tức nói: “Tôi sẽ bảo luật sư Trương đi qua lấy.”
“Xin lỗi Đình Quân, bây giờ tôi còn không thể đưa đơn ly hôn cho anh.”
Phong Đình Quân tức giận, giọng nói đều mang theo sấm sét, vừa lạnh vừa bén nhọn: “Thời Ngọc Minh! Cô còn muốn làm cái gì!”
“Tôi...”
“Dùng phương pháp ti tiện như thế lừa tôi trở về ngủ với cô, thiếu hơi trai à? Hử? Nếu như thiếu đàn ông cứ nói, tôi có thể bỏ tiền tìm giúp cô, không cần phải làm tôi buồn nôn như vậy!”
Vì sao giọng của anh quen thuộc như vậy, nhưng anh của bây giờ, cô lại không thể nhận ra một chút nào chứ?
Trước hai mươi tuổi, Phong Đình Quân chưa bao giờ nói như vậy với cô, anh rất dịu dàng, rất thương cô, ngay cả dắt tay đều sợ làm đau cô.
Lần đầu tiên của bọn họ, anh hỏi vô số lần có đau hay không, chỉ cần cô hơi chút nhíu này, anh sẽ căng thẳng lòng nóng như lửa đốt.
Không giống bây giờ, lời của anh tựa như một con dao găm lạnh như băng, từng dao từng dao đâm vào trong lòng cô.
Cô cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đình Quân, tối hôm qua anh có nhìn thấy ngôi sao không?”
Sự nhẫn nại của Phong Đình Quân đã đến cực hạn: “Tôi không có thời gian nghe cô nói những lời nhảm nhí này.”
“Ngôi sao tối hôm qua, cực kỳ đẹp...”
“Thời Ngọc Minh, cô đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!”
“... Đơn ly hôn tôi sẽ đưa cho anh, tôi đã đi gửi, bảy ngày sau anh sẽ có thể nhận được.”
Tiếng hít thở của Phong Đình Quân dần dần nặng nề, cách điện thoại, cô có thể cảm nhận được cơn giận của anh dâng lên: “Cô lại lật lọng! Thời Ngọc Minh, rốt cuộc trong miệng cô có một lời nào là thật hay không? Năm năm trước cô lừa tôi xoay quanh, năm năm sau lại là như vậy!”
Cô cũng không tức giận, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Tôi không lừa anh, tôi chưa từng lừa anh.”
“Nếu như cô còn có chút lương tâm, nếu như có chút xíu hổ thẹn nào đối với bố mẹ của tôi, nên lập tức ly hôn, sau đó cút càng xa càng tốt!”
Cô cười: “Tôi thấy anh mới tăng thêm điều khoản trên đơn ly hôn, anh bảo tôi vĩnh viễn cũng không thể quay về thành phố Hòa Vân.”
Phong Đình Quân trả lời: “Đúng, đời này tôi đều không muốn gặp lại cô.”
“Được, tôi có thể đồng ý, qua bảy ngày nữa, tôi sẽ biến mất hoàn toàn, sẽ không xuất hiện lại trước mặt anh cùng Cố Quân Nhi. Thế nhưng Đình Quân... Mấy ngày nay anh có thể đi ngắm sao với tôi một lần được không? Ngày nào cũng được, chỉ một lần, một lần là được rồi.”
Tút tút tút…
Điện thoại trực tiếp bị cúp.
Anh không đồng ý, ngay cả nghe cô nói thêm một câu đều không muốn.
Cũng không quá ngoài ý muốn, đối với sự quyết tuyệt của anh, bốn năm nay cô sớm đã thành thói quen, ngay cả cảm giác đau lòng cũng đều đã chết lặng.