Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 55: No 55

Editor: Mai Tuyết Vân

“Khốn khϊếp, anh đủ rồi đấy, anh không cần mặt mũi nhưng em vẫn cần, ban ngày ban mặt, anh mau tránh ra chỗ khác, em không muốn nữa.’’ Lúc này, Lưu Minh đang biểu diễn cảnh trẻ con không nên xem trong phòng.

“Bảo bối của anh, bánh bao nhỏ, miệng thì nói không muốn, nhưng sao phía dưới lại kẹp chặt thế này, không để anh đi ra. Xem ra bánh bao nhỏ và phụ nữ đều giống nhau, cũng thích dối lòng.’’ Nghe bánh bao nhỏ nói, Nguyên Ưng cố ý trêu chọc.

“Anh mới giống phụ nữ, cả nhà anh đều giống phụ nữ, á, anh đang làm gì vậy, ư, anh đừng đυ.ng vào chỗ ấy, không được…’’ Thấy Nguyên Ưng nói mình giống phụ nữ, Lưu Minh xù lông, anh không vui, nhưng chỉ một chút, sau đó lại hét lên một tiếng.

“Bảo bối, thả lỏng, thả lỏng một chút, em kẹp đứt anh rồi.’’

“Hừ, đứt thì đáng đời, ư.’’

“Nếu quả thật gãy mất, vậy người đau lòng không phải bảo bối sao, thật ra anh sớm đã muốn làm như vậy, ha ha…’’ Nhìn khuôn mặt vui vẻ gian xảo của Nguyên Ưng, Lưu Minh buồn bực. Sao anh lại không cẩn thận, để tên đáng ghét này thành công, lại nói tối ngày hôm qua…

Nguyên Ưng mặt dày bỏ đội viên của mình lại, nhất định phải đi theo Lưu Minh, muốn ngủ chung với anh. Lưu Minh vốn không muốn, nhưng lại không từ chối được Nguyên Ưng. Nghĩ rằng trước đây đâu phải chưa từng “ngủ chung’’, cho nên đồng ý với yêu cầu của Nguyên Ưng, sau đó thì, sẩy một bước thành hận thiên cổ.

Buổi tối, Lưu Minh không ngờ người bên cạnh sắp hóa thành sói, cứ an tâm nằm ngủ. Ngủ bên cạnh Lưu Minh, nhìn khuôn mặt bánh bao của anh, dáng vẻ ngây thơ, Nguyên Ưng cảm thấy lúc này Lưu Minh rất dễ thương. Nhìn bờ môi hơi đưa ra của Lưu Minh, Nguyên Ưng lặng lẽ hôn lên. Anh ta vốn chỉ muốn hôn, nhưng khi hôn xong, ý định liền thay đổi.

Đôi môi của Lưu Minh quá mềm mại, rất ngọt ngào, giống như kẹo đường vậy. Nguyên Ưng và Lưu Minh, môi lưỡi dây dưa, còn bàn tay lại dạo khắp cơ thể Lưu Minh. Thời tiết ấm áo, Lưu Minh ngủ không mặc áo lông, lại dễ dàng cho Nguyên Ưng. Tay Nguyên Ưng trên người Lưu Minh, chạy dọc vuốt ve. Nguyên Ưng đặt tay lên cổ áo Lưu Minh, cởi từng nút áo của anh ra, thuận tay tháo thắt lưng sờ soạng vào, Nguyên Ưng cảm thán, thân thể bánh bao nhỏ thật mượt mà.

“Ừm!’’ Ngón tay của Nguyên Ưng bất ngờ chạm vào nụ hoa nhạy cảm của Lưu Minh, Lưu Minh ừ một tiếng, sau đó lật người, tiếp tục ngủ. Động tác của Lưu Minh dọa Nguyên Ưng, vậy mà khi nhìn Lưu Minh vẫn ngủ như heo, lá gan của Nguyên Ưng lại lớn hơn.

Bánh bao nhỏ ngày thường rực rỡ trước mặt anh, anh sớm đã không nhịn được. Nhưng anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của bánh bao. Nhớ đến hoàn cảnh lần đầu gặp Lưu Minh, Nguyên Ưng hôn lên môi bánh bao nhỏ, không còn dịu dàng triền miên, mà mυ'ŧ lấy gặm cắn. Đột nhiên, Nguyên Ưng cảm thấy có một cánh tay, quấn lên cổ mình, Nguyên Ưng buông Lưu Minh ra, cuối đầu nhìn anh, lại phát hiện Lưu Minh vẫn chưa tỉnh, là hành động theo bản năng.

“Người đẹp, hôn.’’ Lưu Minh trong mơ gọi người đẹp, điều này khiến Nguyên Ưng không vui, bánh bao nhỏ muốn người đẹp sao, đợi kiếp sau đi. Nghĩ như vậy, Nguyên Ưng cúi đầu, hôn càng lúc càng mãnh liệt, nhớ tới bánh bao nhỏ vừa kêu người đẹp, Nguyên Ưng hung hăng cắn môi Lưu Minh. Anh có thể nhận ra vị máu tanh nhàn nhạt trong miệng mình. Nguyên Ưng hôn chưa đủ, men theo môi Lưu Minh, lướt xuống cằm, động vào hầu kết nhỏ của Lưu Minh.

“Á…’’ Khi đầu lưỡi của Nguyên Ưng liếʍ qua hầu kết của bánh bao nhỏ, thì Lưu Minh lại rêи ɾỉ một tiếng. Tiếng rêи ɾỉ này khiến Nguyên Ưng rất hài lòng, tất nhiên càng thêm động tình. Nguyên Ưng cởϊ qυầи áo Lưu Minh, bắt đầu từ quần, sau đó bung hết các cúc áo. Thân thể bánh bao nhỏ trắng mịn, mềm mại, hai nụ hoa đỏ thẫm trước ngực lộ ra. Đầu lưỡi Nguyên Ưng chạm vào ngực Lưu Minh… “Ừ…ứ….’’ Lúc này Lưu Minh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngẩng đầu lên, mở mắt ra. Mơ hồ nhìn thấy đầu Nguyên Ưng trước ngực mình không biết đang làm gì. Anh chưa từng trải qua chuyện này, sao có thể chống lại sự trêu đùa đó, rất nhanh đã có phản ứng mãnh liệt.

Ngẩng đầu lên nhìn đã tỉnh, nhưng thần trí vẫn còn mơ màng, “Bánh bao nhỏ, em thật đáng yêu, tỉnh rồi à…’’ Miệng Nguyên Ưng không dừng lại, tựa như đang cười nhẹ, cố ý đưa tay xuống dưới Lưu Minh. “Á….Hả….Đừng….’’ Sự tiếp xúc xa lạ khiến Lưu Minh không nhị được lớn tiếng kêu. “Bánh bao nhỏ, có phải rất thoải mái hay không?’’ Nghe tiếng bánh bao nhỏ động tình, Nguyên Ưng ngẩng đầu lên, trong mắt ngập ý cười nhìn về phía Lưu Minh.

“Á á…Anh….Khốn khϊếp, sao anh lại làm như vậy….’’ Lưu Minh thở dốc, nghĩ đến kɧoáı ©ảʍ bị chơi đùa hỗn loạn, chóng mặt váng đầu, nhưng trong lòng vẫn nhớ Nguyên Ưng là tên khốn khϊếp. “Bánh bao nhỏ đáng yêu, em thật xấu xa, anh muốn trừng phạt em.’’ Nụ cười trên môi Nguyên Ưng càng rộng, bàn tay linh hoạt kéo phân thân của Lưu Minh ra, nụ cười giảo hoạt, chuyển động trong qυầи ɭóŧ của Lưu Minh… “Phân thân của bánh bao thật đáng yêu, còn màu hồng nữa, đúng là cái gì cũng đáng yêu.’’

“Á!’’ Chỗ yếu ớt bí ẩn nhạy cảm nhất lại đột nhiên bị Nguyên Ưng nắm lấy, Lưu Minh kinh hãi hét lên một tiếng, vốn đã không cách nào tỉnh táo, nay đầu óc lại trống rỗng.

Trước mạt thế Lưu Minh là một trạch nam, suốt ngày ở nhà xem phim xxx, tự mình động tay, chưa từng dùng súng thật đạn thật. Sau mạt thế lại càng không có cơ hội, ngoại trừ gặp cảnh Phương Di và Trình Vĩ, nhưng anh lại ghê tởm, không có cảm giác gì đặc biệt. Chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp cảnh đó với mình, lần đầu tiên nếm mùi vị trêu đùa phân thân của Nguyên Ưng. Kɧoáı ©ảʍ tràn đến từng nơi trong cơ thể, thân thể xụi lơ nằm trên giường, chỉ còn sức để thở dốc.

“A a…Không được….Anh….Buông tôi ra, cái tên khốn khϊếp…’’ Lưu Minh liều mạng lắc đầu mơ hồ thét lên, Nguyên Ưng vẫn trêu chọc, Lưu Minh cảm thấy phân thân của mình càng ngày càng trướng, càng lúc càng nhột. Anh muốn đẩy Nguyên Ưng ra, nhưng đôi tay lại vô lực không còn sức. “Á!’’ Cuối cùng Nguyên Ưng cũng dừng đột tác, không thể kiềm được nữa, mất khống chế bắn trong tay của Nguyên Ưng.

“Bánh bao nhỏ thoải mái không, em thoải mái, có phải cũng nên cho anh thoải mái hay không?’’ Nói xong, Nguyên Ưng thừa lúc Lưu Minh còn chưa hồi phục tinh thần, đặt bàn tay lên mông Lưu Minh.

Lúc này, Lưu Minh mới vô tình liếc nhìn quần Nguyên Ưng, phân thân của Nguyên Ưng trướng to nhô lên một khối. Sự to lớn này khiến Lưu Minh càng không biết phải làm sao, một màn trước mắt khiến Lưu Minh rung động không kịp phản ứng. Chờ đến khi mông bị lạnh, mới phát hiện Nguyên Ưng đã cởϊ qυầи mình, kể cả qυầи ɭóŧ cũng không còn. Bây giờ nửa thần dưới của Lưu Minh hoàn toàn lộ ra trước mắt của Nguyên Ưng. Nhìn thấy tình cảnh túng quẫn của mình Lưu Minh, đưa tay muốn che lại, nhưng bị Nguyên Ưng bắt lấy.

“Bánh bao nhỏ, trước mặt anh còn xấu hổ cái gì. Ngoan mở chân lớn ra một chút.’’ Nguyên Ưng mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng dụ dỗ. Đầu óc vốn đã hỗn loạn, hơn nữa giọng nói của Lưu Minh lại dịu dàng hấp dẫn, khiến Lưu Minh mơ màng mở hai chân ra. Đầu ngón tay thon dài của Nguyên Ưng tìm kiếm giữa hai chân Lưu Minh. Ngón tay vừa được bôi trơn tự nhiên, mượn lực trơn, đưa vào bên trong Lưu Minh một chút. “Ưmh…’’ Ngón tay của Nguyên Ưng hơi lạnh lẽ, khiến Lưu Minh khó chịu hừ một tiếng.

“Bên trong bánh bao nhỏ thật nóng.’’ Nguyên Ưng cười, Lưu Minh thích ứng theo bản năng, không tự chủ được mở rộng hai chân thêm một chút, chủ động mời gọi ngón tay của Nguyên Ưng. “Bánh bao nhỏ thật biết nghe lời, bảo bối, đợi chút thôi, rất nhanh, anh sẽ đáp ứng lời mời yêu của em.’’ Nguyên Ưng cúi đầu nhìn vào mắt Lưu Minh, nhỏ giọng dụ dỗ. Ngay khi Lưu Minh còn chưa kịp phản ứng, Nguyên Ưng đã đưa phân thân của mình vào thẳng bên trong. “Đau quá, á, không được, đi ra ngoài, anh mau ra ngoài đi.’’ Sự đau đớn bất ngờ khiến Lưu Minh kháng cự.

“Ngoan, bánh bao nhỏ, rất nhanh sẽ không đau, ngoan nào….’’ Nguyên Ưng cảm thấy bên dưới khó chịu, vừa dịu dàng khẽ gọi Lưu Minh, vừa liên tục hôn lên cơ thể Lưu Minh. Cuối cùng bên dưới Lưu Minh cũng thả lỏng, Nguyên Ưng không còn nhẫn nại nữa, chậm rãi bắt đầu làm động tác đưa đẩy.

Cứ như vậy, không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Lưu Minh ngất đi, khi trời sáng, Lưu Minh chịu đựng đau đớn đến trước cửa phòng Bạch Nhược Oánh. Một mặt vì anh muốn gọi Bạch Nhược Oánh rời giường, mặt khác bản thân lại như vậy, thật ra trong lòng anh rất bàng hoàng. Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến, trên đời này, anh tin tưởng nhất chính là Bạch Nhược Oánh. Cho nên anh mới muốn tìm cô an ủi, không ngờ Bạch Nhược Oánh đã nhìn ra, mắc cỡ muốn chết. Cũng may, Tiểu Oánh không chán ghét hay vứt bỏ anh, nếu không anh thật sự không biết phải làm sao cho phải.

“Bảo bối, em không chuyên tâm, hừ.’’ Nhìn bánh bao nhỏ không tập trung, Nguyên Ưng hung hăng nói. “Á, khốn khϊếp, anh còn chưa xong sao, bao nhiêu lần rồi, hừ khốn khϊếp, em còn chưa ăn cơm đấy…’’ Lưu Minh xù lông.

“Bảo bối, em thật là không biết thương người, em xem, anh cũng chưa ăn cơm, nhưng dù ăn chưa ăn, vẫn muốn bảo bối được ăn no trước. Nhìn xem, không phải anh đang cho em ăn sao, bảo bối, ăn nhiều một chút.’’ Nghe giọng nói của Nguyên Ưng, Lưu Minh thật sự muốn đánh chết Nguyên Ưng. “Á, khốn khϊếp, anh tự mình ăn đi, hừ, nhẹ một chút, anh, đau….’’